Huyết Hận

Chương 110: Ám toán










Trong phòng, đại chiến nam nữ đã dừng lại được một lúc



Nhìn thấy mái tóc ướt đẫm mồ hôi và gương mặt dính đầy dịch thể trắng *****c của Jenny, Vấn Thiên bỗng nảy sinh cảm hứng muốn tiếp tục mấy hiệp nữa, bèn bất thần xuất thủ mang thương nhập động. Nhưng chỉ sau chưa đến 10 phút chinh chiến, Jenny vội khẩn khoản van nài, từ đôi mắt dòng lệ lại tuôn rơi. Vấn Thiên vốn không nỡ nhìn nước mắt của nữ nhân, thế là đành bãi chiến. Chàng choàng tay ôm lấy thân thể Jenny, dịu dàng vuốt ve mái tóc và tấm lưng trần của người đẹp. Hạ thể 2 người vẫn tiếp tục liên thông như luyến tiếc những khoái cảm ái ân nồng nàn lúc ban nãy.



Dĩ nhiên với Huyết nhãn, Vấn Thiên không thể không biết việc mình bị Nhất Long nhìn trộm qua lỗ khóa, nhưng chàng vẫn vờ như không biết gì cả. Nương theo hành động của đối phương, tương kế tựu kế lấy gậy ông đập lưng ông luôn là một biện pháp hay mà Vấn Thiên rất thích sử dụng.



Sau một hồi ôm ấp thân mật, Jenny nhẹ nhàng đặt đôi tay mềm mại lên hạ thể Vấn Thiên, kéo tên tiểu huynh đệ hoành tráng ra khỏi nhục động. Phát giác hành động đó, Vấn Thiên mỉm cười, bắt chước theo điệu bộ của Jenny, nói



“Không chịu đâu … Chơi xấu …”



Jenny bẽn lẽn lên tiếng



“Đã hứa tha cho người ta rồi thì phải tha cho trọn vẹn, còn để cái vật ấy ở trong nội thể của người ta để làm gì … ”



Vấn Thiên cười, ma mãnh nói



“Cảm giác thân thể tương liên cũng không tệ đấy chứ. Hắc hắc, ta định để như vậy đến sáng mai kia. Yên tâm đi, ta sẽ không nhân lúc cô em ngủ mà bất ngờ đánh lén đâu “



Jenny đấm vào ngực Vấn Thiên mấy cái, giọng nói có vẻ trách móc



“Anh đúng là cái đồ ma quỷ … Đã làm cho người ta tiết thân đến 4 lần liên tục vậy mà vẫn còn muốn tiếp tục làm cái việc xấu xa ấy… Đã vậy sau này người ta sẽ mặc kệ, không đoái hoài gì đến anh nữa “



Vấn Thiên cười thầm



“Dưới đôi tay thần sầu quỷ khốc của mình, cô ta dù có là thánh nữ cũng không thể làm ngơ được. He he he … “



Đêm đã về khuya, nhưng Vấn Thiên vẫn chưa muốn ngủ. Bằng Huyết nhãn, chàng phát hiện được 3 người đang theo dõi bên ngoài đã bỏ đi, nhưng sau đó lại có một người âm thầm quay trở lại, tiếp tục kiên trì giám sát chàng. Vấn Thiên quyết tâm để kẻ lén lút đó phải khổ sở một phen, bèn tìm chuyện để kéo dài thời gian



Vấn Thiên bất chợt quay sang Jenny đang cố gắng vùi mình trong chăn, bắt chuyện



“Vì sao từ lúc tôi hạ được mụ già đáng ghét đó chúng ta không gặp phải dù chỉ một tên pháp sư triệu hồn nào nữa vậy ? Không lẽ bọn họ thật sự đã bó tay với chúng ta rồi chăng ?”



Jenny thở dài



“Anh làm như pháp sư triệu hồn được đào tạo dễ dàng lắm vậy … Ở trong Huyền giới, anh đã giết mất hơn trăm người rồi, trong đó lại có ít nhất 2 trưởng lão. Đây là một tổn thất rất lớn cho gia tộc Nervy, nhất thời họ sợ hãi, không dám truy sát chúng ta nữa … Sau này anh phải cẩn thận đề phòng những thủ đoạn ám toán của họ “



Vấn Thiên trầm ngâm không nói gì, lôi ma kiếm được giấu ngay trên đầu giường ra cầm trên tay, vuốt ve ngắm nghía một hồi lâu tỏ vẻ thích thú. Từng đường nét gai góc của ma kiếm như tỏa ra một vẻ đẹp tà dị, bá đạo vô cùng. Càng nhìn ngắm ma kiếm, sự thích thú trong lòng Vấn Thiên lại càng tăng thêm. Đến khi chàng quay sang Jenny một lần nữa thì cô ta dường như đã ngủ say, hơi thở trở nên điều hòa, đều đặn, trên nét mặt vẫn còn lưu lại vẻ hạnh phúc, thỏa mãn.




Vấn Thiên nhún vai, độc thoại, cố ý nói đủ lớn để người bên ngoài nghe thấy



“Ngủ rồi sao … Ai dà … Chán thật …”



Nói xong, Vấn Thiên tắt đèn, nằm lăn ra giường, nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở trở nên điều hòa giống hệt như Jenny. Một lúc sau lại chàng lại cố ý phát ra tiếng ngáy. Sau nửa giờ thận trọng quan sát, kẻ lén lút kia dường như đã tin là Vấn Thiên đã ngủ thật, bèn lấy trong người ra một chiếc chìa khóa vạn năng, thực hiện những thao tác mở khóa một cách cẩn trọng,



Vấn Thiên nghĩ thầm



“Rõ ràng đây là một người đã được huấn luyện rất chuyên nghiệp, chắc chắn là một trong số những đặc vụ “



“Cách” một tiếng, rồi nắm đấm cửa nhẹ nhàng xoay. Cánh cửa hé mở ra, một bóng người nhanh chóng luồn vào trong phòng, cửa nhanh chóng được đóng lại, không một tiếng động. Bóng người nhanh chóng tiến lại bên chiếc giường nơi Vấn Thiên đang nằm, bước chân rất êm, động tác linh hoạt vô cùng. Sau một hồi mò mẫm, cuối cùng người đó cũng tìm thấy ma kiếm đang được để khá hớ hênh trên đầu giường



Kẻ xâm nhập nhẹ nhàng dùng cả 2 tay giữ lấy thanh kiếm vì nó khá nặng, rồi chậm rãi ôm thanh kiếm vào lòng rón rén bước ra cửa phòng. Vấn Thiên quyết định không đuổi theo ngay. Với Huyết nhãn và khả năng gia tăng tốc độ kinh hồn của chàng, việc bắt giữ kẻ xâm nhập dễ như trở bàn tay. Chàng muốn kiểm chứng một lần nữa về linh tính của thần binh. Nếu như thật sự có ý thức, thần binh không thể nào không phát hiện được mình đã bị lấy trộm và đương nhiên sẽ không dễ dàng để kẻ trộm thực hiện thành công mưu đồ của hắn.



Quả nhiên, vừa đi ra khỏi cửa, kẻ xâm nhập bỗng kêu khẽ một tiếng rồi ngã xuống nằm bất động. Vấn Thiên chuyển thân, di chuyển đến bên kẻ xâm nhập chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng đoạt lại ma kiếm rồi vác kẻ xâm phập vào phòng. Chàng thận trọng đóng cửa lại, sau đó mang kẻ xâm nhập ném lên bộ salon rồi chậm rãi bật công tắc đèn.



Chân diện kẻ xâm nhập vừa hiện ra, Vấn Thiên chau mày khẽ thốt lên



“Là cô ta sao …”



Kẻ xâm nhập chính là Bích Vân. Sau khi Nhất Long và Tuyết Ngọc bỏ đi, cô ta cũng giả vờ quay về phòng nhưng sau đó lại lén lút trở lại kiên nhẫn theo dõi Vấn Thiên. Bích Vân phán đoán rằng nhất định Vấn Thiên không thể thức suốt đêm được, nhất định sẽ phải đi ngủ. Khi thấy đèn đã tắt, hơi thở của Vấn Thiên đã trở nên điều hòa và nhất là sau khi nghe thấy tiếng ngáy giả vờ của Vấn Thiên, Bích Vân mừng rỡ quyết định xâm nhập vào phòng đoạt lấy thứ binh khí tà ác cùng con quái vật hình cầu đó.



Sau khi đoạt được ma kiếm, Bích Vân chợt nhận ra là mình khó mà tìm được con quái vật hình cầu vì kích thước của nó quá nhỏ, đồ đạc trong phòng lại khá bề bộn sau cuộc hoan ái của Vấn Thiên. Cô ta quyết định đem ma kiếm đi giấu ở đâu đó trước, rồi gọi thêm người đến cùng hợp lực khống chế Vấn Thiên và Jenny , sau đó sẽ lục lọi khắp phòng để tìm con quái vật hình cầu. Nhưng chỉ vừa bước ra khỏi cửa, Bích Vân chỉ kịp cảm thấy một dòng điện cực mạnh từ ma kiếm phát ra làm toàn thân cô ta tê dại đi, sau đó tất cả đều trở nên tối đen như mực.



Một chất lỏng giá lạnh dội vào mặt làm Bích Vân tỉnh dậy, cô ta nhận ra tứ chi của mình đang bị cột chặt vào giường bằng những mảnh vải xé ra từ tấm trải giường, y phục toàn thân đã bị lột sạch toàn bộ.



Vấn Thiên trần như nhộng đang cầm ma kiếm đứng bên giường, trên mặt là nụ cười tà dị quen thuộc. Jenny trên người chỉ mặc ít nội y đang ngồi cạnh Bích Vân, trên tay cầm một chiếc ly lớn. Chính là cô ta đã tạt nước làm Bích Vân tỉnh dậy.



Vấn Thiên để ma kiếm sang một bên, lấy tấm chăn cuộn lại ném cho Jenny, nói



“Cảm ơn cô. Bây giờ phiền cô ra ghế salon ngủ nhé, nhớ đắp chăn kẻo bị cảm đấy. Hắc hắc … “



Jenny ôm chiếc chăn đi ra khỏi giường. Cô bỗng quay lại nhìn Vấn Thiên, oán giận nói



“Người ta cái gì cũng đã cho anh hết rồi , anh vẫn còn xưng hô với người ta một cách hời hợt như vậy sao …”



Vấn Thiên tỏ vẻ biết lỗi



“Xin lỗi em yêu nhé. Từ ngày mai trở đi anh sẽ nói chuyện dịu dàng với em hơn nữa. Được không nào ? “



Jenny nở nụ cười tươi như hoa, leo lên ghế salon đắp chăn , cố dỗ giấc ngủ.



Vấn Thiên quay sang đối diện với Bích Vân, nghiêm giọng hỏi



“Ai đã sai cô đến lấy trộm thanh kiếm của tôi ?”



Bích Vân cắn răng nói



“Chẳng ai cả. Tôi biết rằng đây là một tà vật nguy hiểm, muốn đoạt nó khỏi tay anh để thế giới này có thể thoát khỏi những tai họa mà nó sẽ mang đến sau này. Tất cả chỉ có thế thôi. “



Đã từng trải qua khóa huấn luyện đặc vụ, Vấn Thiên biết rằng Bích Vân đã được huấn luyện rất bài bản về việc đối phó với sự tra khảo, sẽ không dễ dàng gì để có thể khiến cô ta phải cung khai sự thật. Nét mặt Vấn Thiên bỗng nhiên trở nên tà dị khác thường, chàng quắc mắt nhìn Bích Vân, nói



“Không sao cả, tôi cũng không quan tâm nữa. Thần binh này là của tôi, nó đã nhận tôi làm chủ rồi, kẻ nào muốn chiếm đoạt nó từ tay tôi đều sẽ gặp kết cục không hay ho đâu. Hôm nay tôi phải dạy dỗ cô một bài học nhớ đời. Là do cô tự chuốc lấy đấy nhé. Hắc hắc …”



Vấn Thiên lục trong túi áo, mang Leviathan ra, thì thầm nói gì đó với nó một lúc rồi vung tay ném con quái vật lên người Bích Vân đang cố gắng vùng vẩy một cách tuyệt vọng trên giường



Bích Vân vừa mở miệnh định nói điều gì đó bỗng cảm thấy trước ngực bị đè nặng, thì ra là Leviathan đã biến lớn ra một chút, lúc này đường kính của nó đã dài khoảng gần nửa mét. Cái miệng lớn của quái vật mở ra, nước dãi chảy ròng ròng cùng những chiếc răng nhọn lởm chởm trông thật đáng sợ



Vấn Thiên mạnh miệng đe dọa



“Mau khai ra sự thật. Ai đã phái cô đến trộm kiếm ? Tổ chức của cô còn có những ai khác nữa ? Nếu không chịu khai tôi sẽ bảo con quái vật này cắn cô một phát, sẽ rất đau đớn đấy, lại còn để lại sẹo nữa “



Bích Vân vẫn im lặng, không nói một lời. Vấn Thiên bực bội bèn phất tay ra hiệu cho Leviathan. Quái vật theo lời Vấn Thiên dặn dò, mọc thêm vài xúc tu dài ngoằn như những ngọn roi da không ngừng vun vút đánh lên cơ thể trần trụi của Bích Vân một cách không thương tiếc. Những tiếng thét thống khổ vang lên không dứt.



Vấn Thiên thầm suy đoán



"Chắc chắn thân phận của cô ta chính là nhân thủ của một thế lực nào đó tiềm phục trong nội bộ những đặc vụ của quân đội Mĩ. Quả thật không đơn giản chút nào ..."



Jenny đang định ngủ cũng bị tiếng thét của Bích Vân làm kinh động, cô ta nhỏm dậy than thở



“Ồn ào chết đi được ấy … Anh mau tìm thứ gì đó nhét vào miệng cô ta đi “



Vấn Thiên cười khổ



“Như thế còn gì là thú vị nữa, lỡ như cô ta có muốn khai ra lại phải mất công lấy giẻ ra khỏi miệng cô ta … À … Cô ta la lớn như vậy nếu như bị ai đó nghe thấy sẽ không hay đâu. Em có cách gì giúp anh không ? “



Jenny cười tươi đáp




“Xưng hô như vậy nghe được đấy. Em sẽ giúp anh bố trí một kết giới trong căn phòng này. Hi hi hi . Cô ta có gào thét lớn đến thế nào đi nữa cũng chẳng có ai nghe thấy đâu “



Nói đoạn, Jenny rời khỏi ghế salon, tìm giấy bút vẽ nên một phù chú sau đó đem dán trên cửa. Xong việc, cô ta đến ngồi cạnh Vấn Thiên, nói



“Bây giờ căn phòng đã được cách âm, anh cứ việc tra tấn cô ta một cách thoải mái đi nhé. Hi hi hi “



Vấn Thiên cười nham hiểm



“Còn không chịu đi ngủ sao ? Chẳng lẽ em lại muốn nữa rồi ?”



Jenny vội xua tay



“Làm sao mà ngủ được … Tiếng động ồn ào quá, cô ta lại la hét inh ỏi, ai mà ngủ nổi kia chứ … Em sẽ ngồi xem, nhưng đừng hòng *****ng đến em đấy nhé. Cấm anh đấy “



Tiếng roi quất vun vút lại tiếp tục vang lên trong căn phòng. Tiếng la hét của Bích Vân ngày càng nhỏ dần rồi im bặt. Làn da trắng trẻo của Bích Vân đã hằn lên những vết roi đỏ ửng, rướm máu. Đôi ma thủ của Vấn Thiên cũng không chịu an phận, liên tục cấu véo, nhào nặn đôi nhũ phong mềm mại đàn hồi của thiếu nữ. Bích Vân dường như không còn sức lực để giãy dụa phản kháng hay là kêu gào chửi bới, đành cắn răng nằm bất động để mặc cho Vấn Thiên tùy ý hoành hành trên cơ thể cô. Thỉnh thoảng Vấn Thiên lại bảo Leviathan dừng lại một lúc rồi mở miệng tra hỏi nhưng không hề nhận được bất cứ câu trả lời nào ngoài những lời mắng nhiếc, sỉ vả.



Trời đã tờ mờ sáng. Vấn Thiên cũng cảm thấy thấm mệt. Trừ chỗ đang bị Leviathan nằm đè lên, cơ thể của Bích Vân gần như không còn một chỗ nào nguyên vẹn, trở nên trầy xước bầm dập trông rất thê thảm.



Vấn Thiên nhăn nhó cười khổ nói với Jenny



“Bó tay rồi … Cô ta quả thật lì lợm vô cùng, dù thế nào đi nữa cũng không chịu khai …Nếu tiếp tục tra tấn, e là cô ta sẽ chết mất thôi … Thất bại rồi …”



Jenny mỉm cười, nhắc nhở



“Anh cũng nên tìm cách rời khỏi nơi này. Cô ta vắng mặt cả đêm, chút nữa những người kia thức dậy chắc chắn là họ sẽ đi tìm cô ta đấy. Nếu như họ phát giác ra việc anh đã làm với cô ta, e là sẽ phát sinh không ít rắc rối “



Vấn Thiên gật đầu



“Em hãy thay đồ, chuẩn bị thật nhanh nhé. Chúng ta sẽ lên đường ngay bây giờ “



Nói đoạn, chàng quay sang Bích Vân đang kiệt sức nằm im bất động, hỏi



“Cô có muốn nói điều gì với tôi không ? “



Bích Vân nghiến răng, giận dữ nói



“Đồ độc ác, tàn nhẫn, ngươi không phải là người …”



Jenny đang mặc y phục ở gần đó nghe thế liền phá lên cười



“Hi hi hi, không sai. Anh ta vốn là hấp huyết quỷ mà, nào phải nhân loại giống như cô “



Bích Vân kinh sợ, lắp bắp thốt lên



“Hấp huyết quỷ … Thật sao ? “



Jenny lại nói



“Phải chi cô có mặt trong Huyền giới thì cô đã thấy cảnh anh ta hút máu người rồi. Cảnh tượng đó trông thật dễ sợ, nhưng từ người anh ta lại toát ra một vẻ đẹp tà dị, bá đạo vô cùng, tóm lại là rất thu hút … “



Vấn Thiên nhanh chóng mặc lại y phục, gói ghém ma kiếm lại rồi bảo Leviathan thu nhỏ lại, cẩn thận bỏ nó vào túi. Chàng khoác vai Jenny, bước ra khỏi phòng. Khi vừa ra khỏi cửa, Vấn Thiên đột nhiên quay lại nói với Bích Vân



“Bảo cấp trên của cô từ bỏ ý định đoạt thần binh từ tay tôi đi nhé. Nếu vẫn còn giữ ý định đó e là họ sẽ gặp phải hậu quả không hay ho gì đâu “



Bích Vân tức giận chửi rủa



“Tên ma quỷ xấu xa khốn kiếp … Nếu như có một ngày ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống dở chết dở …”



Vấn Thiên không tỏ vẻ quan tâm cho lắm



“Cứ việc, nếu như có thể … Ha ha ha …”



Cánh cửa đóng sầm lại, Bích Vân vẫn tiếp tục lớn tiếng chửi rủa Vấn Thiên, tuy nhiên không ai nghe thấy cả.



Vừa ra khỏi khách sạn, Jenny sực nhớ ra một việc, vội hỏi



“Lũ cương thi … Anh để chúng ở đâu vậy ? “



Vấn Thiên trầm tư một lúc, nói



“Anh bảo họ tự chôn giấu mình dưới lòng đất ở ngoại ô thành phố. Ai dà … Hình dáng của họ kinh dị như vậy, khắp người lại bốc mùi hôi thối, làm sao mang họ theo mà không bị người khác chú ý đây … Em có biện pháp nào không ? “



Jenny tươi cười đáp



“Pháp sư triệu hồn nào cũng có ít nhất một không gian ma thuật dặc biệt chuyên dùng để bảo quản những tạo vật của họ. Khi cần thiết, họ sẽ triệu hồi những tạo vật đó từ không gian ma thuật ra để sử dụng. Chứ anh nghĩ xem, Jacob và Perry có đến mấy ngàn cương thi, làm cách nào họ có thể mang số cương thi đó vào Mexico mà không bị chú ý chứ …”



Vấn Thiên thở phào nhẹ nhõm




“Hay quá, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm họ, đào họ lên. Sau đó em hãy giúp anh mang họ vào không gian ma thuật của em nhé “



Jenny gật đầu, Vấn Thiên lại vẫy một chiếc taxi đang đợi khách ở gần đó. Không lâu sau, họ đã rời khỏi thành phố



Phải đến mấy giờ sau nhóm đặc vụ mới phát hiện và giải thoát cho Bích Vân. Khi đó, Vấn Thiên và Jenny đã yên vị trên một chiếc máy bay của hàng không Mexico, chuẩn bị cất cánh.



Với tài miệng lưỡi của Vấn Thiên cũng như không ít tiền bạc mà chàng đã chi cho những nhân viên hải quan tham ô, họ nhanh chóng ghi nhận rằng ma kiếm chỉ là một vật trang trí nghệ thuật, nhanh chóng thu xếp cho nó được để ở khoang hành lý của máy bay. Còn về phần Leviathan, Vấn Thiên đã hóa trang nó thành một chiếc móc khóa hình dáng khá ngộ nghĩnh, vẫn mang theo bên người. 15 cương thi đã được Jenny thu vào không gian ma thuật của cô ta. Không ai có thể ngờ rằng không gian ma thuật đó lại chính là một vòng trang sức hình dáng khá tầm thường mà Jenny đang đeo trên cổ tay.



Máy bay cất cánh, Vấn Thiên trong người cảm thấy mệt mỏi uể oải, cặp mắt như dính lại với nhau. Chàng tự nhắc nhở mình rằng không thể nghỉ ngơi vào lúc này vì những kẻ muốn ám toán chàng để tranh đoạt thần binh căn bản là không biết nghỉ ngơi. Sau một lúc suy nghĩ, Vấn Thiên quyết tâm phải tìm một việc gì đó mà làm để xua tan cơn buồn ngủ. Nghĩ đến Jenny, khóe môi của chàng hơi nhếch lên, trong mắt lại xuất hiện vài tia tà ý.



Vấn Thiên dịu dàng ôm Jenny đang ngồi bên cạnh chàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà như tơ lụa, khẽ hỏi



“Em có dự định gì không ?”



Jenny lắc đầu, thở dài nói



“Đương nhiên là không rồi … Chỉ cách đây mấy ngày em vẫn là một nữ pháp sư ưu tú, có triển vọng. Không ngờ giờ đây em lại trở thành một phản đồ phải trốn chui trốn nhủi khắp nơi. Là tại anh đấy …”



Vấn Thiên cười khổ, đề nghị



“Vậy thay vì làm việc cho gia tộc Nervy, em hãy làm việc cho anh nhé. Anh sẽ lo cho em chu toàn mọi việc ăn ở sinh hoạt, sẽ thường xuyên dẫn em đi mua sắm, dẫn em đến những nhà hàng nổi tiếng để thưởng thức cao lương mĩ vị. Thế nào, điều kiện của anh không tệ đấy chứ ? “



Jenny trong lòng đã ưng thuận nhưng vẫn giả vờ hoài nghi hỏi



“Anh muốn em làm việc gì cho anh ? “



Vấn Thiên ung dung nói



“Chăm sóc Leviathan và những cương thi đó. Đối với việc này anh hoàn toàn không có chút kiến thức nào cả, phải phiền đến em thôi “



Jenny lại hỏi



“Chỉ có như thế thôi sao ? Không định cho em một danh phận gì sao ? “



Vấn Thiên hơi nhăn mặt nói



“Danh phận à … Em không cảm thấy là còn quá sớm để nói đến vấn đề đó sao ? Hãy đợi một thời gian nữa xem biểu hiện của em như thế nào rồi quyết định cũng chẳng muộn “



Vấn Thiên mỉm cười, tà ý lại thoáng hiện trong ánh mắt



“Còn việc kia thì đương nhiên chúng ta sẽ làm mỗi tuần … à … mỗi ngày … à không … bất cứ khi nào em muốn “



Jenny vung nắm đấm dứ vào mặt Vấn Thiên



“Đồ bại hoại xấu xa … Suốt ngày lúc nào cũng nghĩ đến cái việc đó …”



Vấn Thiên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Jenny, cười một cách rất hồn nhiên. Jenny quyết tâm phải dạy dỗ tên nam nhân háo sắc này, bèn lên giọng kiêu kì nói



“Bây giờ người ta thích anh nên mới đi theo anh. Nếu sau này anh làm cho người ta chán ghét anh, người ta sẽ lập tức rời bỏ anh đấy, biết chưa nào “



Vấn Thiên gật đầu, tỏ vẻ biết điều nhưng trong lòng lại thầm nghĩ



“Rời bỏ mình được mới lạ đó. Mà cũng không sao, cô ta bỏ đi rồi thì bất quá mình lại tìm nữ nhân khác. Một nam nhân thông minh, đẹp trai như mình thì thiếu gì nữ nhân xinh đẹp phải chết mê chết mệt …”



Vấn Thiên quyết định không trở về New York để tránh những rắc rối có thể xảy đến cho cha mẹ nuôi của mình.



Chàng đáp máy bay đến Los Angeles. Tại đó Kane có một biệt thự khá rộng rãi nằm ở vùng ngoại ô vắng vẻ. Kane cũng khá bận rộn với việc kinh doanh sòng bạc và theo đuổi nữ nhân nên rất ít khi đến đó. Trong quan niệm của anh ta, biệt thự đó chỉ là một món hàng bất động sản có thể bán đi bất cứ lúc nào nếu như có người trả giá hời. Vấn Thiên quyết định sử dụng biệt thự của Kane để làm nơi trú ngụ tạm thời trước khi bắt đầu một chuyến phiêu lưu mới.



Sau nhiều giờ bay liên tục, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh



Vấn Thiên không mất nhiều thời gian với những thủ tục hành chính ở sân bay, chàng nhanh chóng hòa cùng dòng người đông như kiến đang nhộn nhịp rời khỏi sân bay. Thần binh được để trong một chiếc túi da khá dài được Vấn Thiên khoác hờ trên vai, tay kia chàng lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Jenny, trông điệu bộ hai người cứ như là một cặp tình nhân quấn quít lấy nhau không rời.



Trong lòng Vấn Thiên bỗng dấy lên một cảm giác lo lắng bất an. Linh cảm như muốn báo trước cho chàng biết về một mối nguy hiểm đang sắp sửa xảy đến với chàng.



Linh cảm của Vấn Thiên trước nay chưa hề sai lần nào. Khi vừa ra khỏi khu vực phòng chờ của sân bay, một quả đạn HE đường kính 40 milimet từ đâu bắn đến, phát nổ cách chỗ Vấn Thiên đứng vài mét. Sau đó là hàng loạt tiếng nổ, những quả lựu đạn khói và lựu đạn gây choáng liên tục được ném đến, phát nổ xung quanh Vấn Thiên