Huyết Hận

Chương 107: Lối thoát










Không gian tối đen như mực



Bấu trời không trăng sao, những đốm lửa ma trơi lơ lửng khắp nơi soi sáng cho mọi vật bằng một thứ ánh sáng mờ nhạt. Thứ ánh sáng đó xem ra rất hợp với không khí chết chóc của Huyền giới



3 người đang di chuyển trong màn đêm. Thỉnh thoảng họ lại trò chuyện với nhau bằng thanh âm rất khẽ. Chủ yếu vẫn là Nick và Jenny nói chuyện với nhau, Vấn Thiên sắc mặt thâm trầm, không nói năng gì, sát khí từ người chàng phát ra mật độ càng lúc càng nồng đậm



Mới chỉ khoảng 15 phút trước đó, Vấn Thiên đã gặp phải một nhóm pháp sư triệu hồn, đây cũng là lần thứ 17 chàng bị tấn công, kể từ khi rời vùng trũng nơi thần binh đã từng tọa lạc. Nhưng tuyệt nhiên chàng không gặp bất cứ cao thủ nào của Linh Không phái cả.



Hiện tại, toán pháp sư đó chỉ còn là những cái xác không hồn, bị ma kiếm chém nát thành nhiều mảnh. Sau mỗi lần hạ sát pháp sư triệu hồn, Vấn Thiên lại càng thay đổi, ánh mắt càng thêm đỏ ngầu như phẫn nộ, tính khí trở nên hung hăng hơn. Với nhóm pháp sư đầu tiên, chàng chỉ vung kiếm đâm xuyên qua cổ, kết liễu sinh mạng họ một cách nhẹ nhàng. Kể từ nhóm thứ 10 trở đi, Vấn Thiên giết chết những người đó bằng nhiều phương pháp rất tàn nhẫn, máu của những pháp sư triệu hồn thấm ướt đẫm toàn bộ y phục trên người chàng.



Khi xảy ra giao tranh, Jenny cố gắng tìm một chỗ trốn cho mình. Cô ta rất ngại đối mặt với những người từng là đồng môn của mình, nhưng vẫn cố dõi mắt tìm xem Jacob và Perry có trong số những người đang hỗn chiến cùng Vấn Thiên không. Trong thâm tâm, Jenny rất căm ghét 2 kẻ tiểu nhân nhát gan đó, cô ta rất muốn nhìn thấy cái chết của họ, chỉ như thế mới có thể làm tiêu tan nỗi uất ức trong lòng Jenny. Nhưng 2 kẻ nhát gan đó đương nhiên là chẳng dại gì tham gia vào những cuộc truy kích để đoạt lại thần binh, có lẽ bọn họ đã tìm một cớ nào đó để thoái thác trách nhiệm này.



Về phần Vấn Thiên, trong đầu chàng chỉ còn một suy nghĩ duy nhất. Đó là một câu Dạ Lan đã viết trong quyển sổ, cũng là câu quan trọng nhất



“Để ra khỏi Huyền giới, chàng hãy cố gắng tìm đến một tòa tháp lớn. Nó gồm có 7 tầng, cũng là tòa tháp duy nhất trong Huyền giới. Cánh cửa dẫn ra khỏi Huyền giới nằm ở tầng trên cùng “



Mặc dù sở hữu những pháp thuật do thám hiếm thấy nhưng Dạ Lan cũng không thể biết hết được những gì đang hiện diện trong Huyền giới. Mặt khác, Vấn Thiên cũng đã không ít lần làm trái những chỉ dẫn của Dạ Lan. Chàng luôn muốn tự tìm ra hướng đi riêng cho mình, không muốn hành động theo một kịch bản định sẵn.



Dạ Lan đã căn dặn Vấn Thiên khi đoạt được thần binh, không được tiếp xúc trực tiếp với nó mà phải tìm một vật gì đó gói kín nó lại, sau đó đem thần binh đến một nơi an toàn để thi triển chú thuật đặc biệt ép buộc thần binh phải nhận chủ. Những chú thuật đó được Dạ Lan diễn giải rất chi tiết, hướng dẫn tường tận từng tí một, tốn mất gần 20 trang viết tay.



Nhưng Vấn Thiên lại không làm theo cách đó, một cách xảo diệu, cơ duyên đã khiến chàng trở thành chủ nhân của thần binh một cách danh chính ngôn thuận, đường đường chính chính. Nghĩ lại, Vấn Thiên không thể không tự hào rằng vận may của chàng quả thật không nhỏ chút nào.



Trên đời, có hai loại người đáng sợ nhất. Một là kẻ có thực lực cường đại, dĩ nhiên là dù ở trong tình huống nào, loại người này vẫn căn bản là không thể bị xem thường. Loại người còn lại chính là kẻ cực kì may mắn, dĩ nhiên không thể phủ nhận là những tuyệt thế cường giả đều phải trải qua những cơ duyên hiếm có. Những kẻ gặp được cơ duyên như vậy, trên đời vốn không có nhiều



Vậy, là số phận tạo ra cường giả hay là cường giả tự quyết định số phận của mình. Một câu hỏi được đặt ra muôn thuở




Jenny bất chợt hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vấn Thiên



“Anh ta bị làm sao vậy ? Trông có vẻ không ổn tí nào …”



Cô ta đã hỏi câu này ít nhất 8 lần, từ lúc rời khỏi thân cây đại thụ ma quái đó đến giờ



Nick lắc đầu



“Tôi cũng không biết nữa. Dường như thiếu chủ đang cảm thấy rất căng thẳng “



Jenny lại lén lút liếc mắt nhìn Vấn Thiên. Từng đường nét tuấn tú trên khuôn mặt chàng như được bao phủ một lớp hắc khí nhàn nhạt, tạo ra vẻ lạnh lùng khó gần. Nhưng đối với Jenny mà nói, không hiểu sao cô ta lại cảm thấy yêu thích vẻ đẹp băng lãnh đó nên đã không kiềm chế được, lén lút nhìn ngắm Vấn Thiên không ít lần



Vấn Thiên không thể không biết điều đó, nhưng lại tỏ ra không quan tâm cho lắm, vẫn bước đi một cách thản nhiên. Thanh ma kiếm vẫn được nắm chặt trong tay chàng, nhưng thiếu nữ bí ẩn đã không nói gì với chàng suốt hơn một giờ đồng hồ. Dường như cô ta đã bị tổn thương không nhẹ, cần phải nghỉ ngơi một thời gian để tự hồi phục



Một khối kiến trúc hình trụ dần dần hiện ra từ đằng xa. Trông giống như một tòa tháp lớn. Những bức tường xám xịt mang một vẻ u ám, thê lương. Phía trước tòa tháp là một cánh cổng gỗ lớn trông khá cũ kĩ. Trên cánh cổng gỗ đó có thể nhìn thấy những vệt sơn đã phai màu vẽ nên một bức tranh của một ác quỷ đang nhe nanh múa vuốt.



Vấn Thiên đẩy nhanh cước bộ, di chuyển về phía tòa tháp với tốc độ nhanh nhất rồi vung kiếm lên. Cánh cổng gỗ lập tức bị chém nát.



Một lúc sau, Jenny và Nick cũng đến nơi. Jenny quan sát tòa tháp một cách cẩn thận, rụt rè thốt lên



“Đây có lẽ là tháp Vô Tận …”



“Cô đã từng đến đây rồi à ? “ – Vấn Thiên hỏi



Jenny gật đầu



“Tôi từng đến nơi này một lần nhưng chỉ ở bên ngoài, không được phép vào trong. Đây chính là cấm địa, là nơi những trưởng lão nghiên cứu vũ khí bí mật, chỉ có các trưởng lão mới có quyền bước vào”



Vấn Thiên không nói thêm, xông thẳng vào trong tòa tháp. Tầng trệt gần như không có gì ngoài một đồ hình ma thuật đang phát ra một thứ ánh sáng gay gắt chói mắt như một lời thách thức. Cầu thang dẫn lên tầng tiếp theo lại nằm ngay chính giữa đại sảnh. Vấn Thiên không biết gì về ma thuật, đương nhiên là không có hứng thú với đồ hình đó, lập tức theo lối cầu thang lên tầng trên. Jenny thì ngược lại, vừa nhìn thấy đồ hình cô ta đã mê ngắm nhìn gần như không còn biết gì xung quanh nữa. Đến khi Vấn Thiên đã khuất dạng, Jenny mới giật mình, vội bước theo, thỉnh thoảng lại thở dài tỏ vẻ nuối tiếc



Những tầng tiếp theo cũng không hề có một bóng người. Nhưng lại có rất nhiều tử thi, đã được mổ xẻ cẩn thận và đặt trên những chiếc giường kim loại rỉ sét, hoen ố. Lại có nhiều bể chứa bằng thủy tinh. Trong đó, những tử thi được ngâm rửa, xử lý bằng nhiều hóa chất đặc biệt có mùi rất khó ngửi. Khi Vấn Thiên đi ngang qua, chàng nhận thấy có ít nhất 20 tử thi hình thù méo mó dị dạng đang được ngâm trong những bể dung dịch đó. Nhưng tuyệt nhiên không hề có lấy dù chỉ một tên cương thi hay pháp sư triệu hồn nào cả.



Nếu như là người bình thường e là đã phải sợ đến phát khiếp, nhưng 3 người Vấn Thiên dường như đã quen mắt với cảnh tượng này, vẫn tiếp tục di chuyển một cách điềm nhiên



Tầng thứ 5 lại là một thư viện lớn, có rất nhiều giá sách để ngổn ngang vô số những quyển sách dày, cũ sờn. Những chiếc bàn giấy thiết kế theo phong cách cổ điển được đặt ở một góc phòng, có lẽ là nơi nghiên cứu tư liệu của những pháp sư triệu hồn cao cấp. Vấn Thiên và Nick bỏ khá nhiều thời gian lục tìm khắp nơi nhưng không phát hiện được thứ gì có vẻ đặc biệt, lại không thể đọc được những văn tự cổ ngoằn ngoèo viết trong những quyển sách, đành thất vọng bỏ đi. Jenny lén lút chọn ra vài quyển sách, giấu vào trong người, hành động đó không thể qua mắt được Vấn Thiên, nhưng chàng vẫn mặc kệ.



Đến tầng thứ 6, không khí trở nên âm u lạnh lẽo. Những dãy hành lang u ám nối tiếp nhau, những cánh cửa bị khóa chặt và được phong bế bằng ma thuật. Đôi lúc, những tiếng rên rỉ thống khổ, tiếng la hét ai oán có thể được nghe thấy. Khi vừa đến trung tâm của tầng tháp này, hàng trăm nhân ảnh mờ nhạt đột nhiên xuất hiện từ những ngóc ngách bao vây 3 người Vấn Thiên vào giữa. Những người này đều có khuôn mặt tái nhợt vô hồn, hình dáng mờ nhạt như sương khói, khắp người tỏa ra một vầng sáng xanh như ánh sáng lân tinh, và đều bay lơ lửng cách mặt đất chừng vài tấc. Những chiếc bóng quỷ dị liên tục bay lượn vòng quanh 3 người, gào rú liên hồi tỏ vẻ giận dữ.



Jenny sợ hãi, đôi chân run rẩy lùi lại mấy bước. Vô tình chạm phải thân thể lạnh giá của Nick, cả người cô ta giật nẩy ra, vội chạy đến nép sát vào Vấn Thiên, quên mất sự e ngại đáng ra phải có. Vấn Thiên nhẹ nhàng ôm choàng lấy Jenny, như muốn trấn an cô ta, nét mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, chậm rãi hỏi



“Chúng thật ra là thứ gì vậy ?”



Jenny nói, giọng ngắt quãng vì sợ hãi



“Vong linh … Đa phần là những người chết oan … Chúng được những trưởng lão bắt giữ và giam cầm tại đây … Họ muốn lợi dụng năng lượng âm tà của những vong linh này để hỗ trợ cho việc tu luyện của họ …”



“Vậy à … Bọn vong linh này sẽ làm gì chúng ta ?” – Vấn Thiên đảo mắt nhìn quanh, tay nắm chặt ma kiếm



“Ăn sạch sẽ linh hồn chúng ta chứ còn làm gì nữa” – Jenny sợ sệt nói



“Có cách nào tiêu diệt chúng không ?” – Vấn Thiên hỏi



Jenny than thở




“Nếu như mấy người của giáo hội có ở đây, có lẽ họ sẽ có biện pháp để tiêu diệt chúng … Cao tăng Phật pháp tinh thâm cũng có khả năng siêu độ những oan hồn này… Nhưng số lượng nhiều quá, e là phải mất đến cả tháng mới dọn sạch hết chúng …”



Vòng vây vong linh dần dần xiết chặt. Nhưng khi còn cách Vấn Thiên độ chừng 2 mét, những vong linh đó lại tỏ ra e dè, không dám tiến tới dù chỉ một chút. Bọn vong linh tỏ vẻ không quan tâm đến Nick cho lắm, đơn giản là vì hắn không phải là một sinh vật sống. Nick lợi dụng ưu thế này, cố gắng tấn công những vong linh bằng móng vuốt của hắn. Nhưng bọn vong linh này lại không phải là thực thể, thế là những cố gắng của Nick lại trở thành những động tác múa may quều quào trông rất buồn cười.



Mãi đến nửa giờ sau, Jenny mới định thần lại, phát hiện ra một điểm quan trọng



“Chúng sợ thanh kiếm của anh ! Đúng rồi ! Thần binh vốn là linh vật mà … “



Một tên vong linh đánh liều lao thẳng vào Vấn Thiên, chàng nhanh chóng phản ứng, vung ma kiếm đâm thẳng vào vong linh đó. Quỷ nhãn đột nhiên bừng sáng, hút lấy vong linh vào trong, chỉ trong chớp mắt, vong linh đã mất dạng. Quỷ nhãn lại tỏa sáng mạnh mẽ hơn, từ đó dường như sản sinh ra một lực hút cường đại. Tất cả số vong linh có mặt tại hiện trường đều không thể kháng cự, từng tên một nối đuôi nhau bị hút vào quỷ nhãn, mất tích. Chỉ sau vài phút, không gian xung quanh Vấn Thiên đã sạch trơn, không còn bóng dáng của một vong linh nào nữa.



Vừa dọn dẹp xong đám vong linh, một cơ quan bí mật lại được phát động. Bức tường phía sau lưng Vấn Thiên từ từ xoay chuyển, để lộ một cầu thang dẫn lên tầng trên. Vấn Thiên mau mắn bước lên cầu thang đó, tiến thẳng đến tầng thứ 7 cũng là trên cùng của tòa tháp.



Một sân thượng khá rộng hiện ra trước mắt Vấn Thiên. Khắp sân thượng này mọc lên nhiều cột đá cao thấp đủ dạng được điêu khắc những hình ảnh ma quái chết chóc và vô số phù chú hắc ám. Vấn Thiên bỗng nảy sinh một linh cảm rằng đây thật sự là một trận đồ ma pháp rất lợi hại. Chàng quyết tâm phá trận cho bằng được, để tìm ra lối thoát khỏi không gian u ám tên gọi là Huyền giới này.



Vấn Thiên thận trọng tiến từng bước đi qua những cột đá. Giữa trung tâm trận đồ là một khoảng trống khá rộng. Một người mặc áo khoác da màu đen dài chấm gót đang đứng đó, dáng vẻ như đang chờ đợi sự có mặt của Vấn Thiên. Khi Vấn Thiên chỉ còn cách người mặc áo khoác đen chừng chục mét, người đó đột nhiên quay lại, nhìn thẳng vào mặt chàng.



Vấn Thiên nhận ra đó là một phụ nữ luống tuổi, nếu không muốn nói là một lão bà. Khuôn mặt gầy gò, nhăn nheo, đôi mắt thâm quầng tỏa ra những tia nhìn hung ác, chàng không cảm thấy chút hảo cảm nào đối với người phụ nữ này cả.



Jenny đứng cạnh Vấn Thiên chợt thốt lên



“Christie …”



Lão bà tên gọi Christie đó hậm hực nói



“Phản đồ, còn dám gọi tên ta nữa à”



Jenny khổ sở giải thích



“Không phải … Tất cả là do 2 tên khốn Jacob và Perry đặt điều vu oan cho tôi … Christie trưởng lão …”



Nhưng trong tình huống này, dĩ nhiên là Christie không thể tin lời Jenny nổi, bà ta thô lỗ ngắt lời



“Đừng cãi chày cãi cối nữa, kẻ phản bội phải chết. Kẻ thất bại cũng vậy. Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng chỉ có một kết cục đó mà thôi “



Jenny mất bình tĩnh, gào lên



“Nếu nói là kẻ thất bại phải chết, Jacob và Perry chẳng phải đều là những kẻ như vậy sao ? Vì sao chỉ có một mình tôi phải gánh chịu hình phạt này ? “



Christie cười lớn



“Ha ha ha. Xem lại thân phận của mình đi. Jacob và Perry dù sao đi nữa cũng là tôn tử của gia tộc Nervy. Còn ngươi, ngươi là ai kia chứ. Ngươi chỉ là một con bé rách rưới hèn mọn, chẳng qua chỉ nhờ chút khả năng mà được chúng ta thu nhận thôi. Suốt đời ngươi chỉ là vật lót đường cho chúng ta – những kẻ mang dòng máu pháp sư cao quý.”



Nhiều cảm xúc phức tạp nổi lên trong lòng Jenny: chua xót, cay đắng, oán giận, hụt hẫng … Jenny thẫn thờ ngồi bệt xuống, ôm mặt khóc nức nở. Sự thật vẫn là sự thật, dù sở hữu khả năng hơn hẳn những pháp sư khác như Jacob và Perry, nhưng cô ta vẫn mãi mãi chỉ là một con tốt thí cho họ. Mơ ước và hy vọng của Jenny đã tan thành mây khói



Vấn Thiên vung kiếm chỉ thẳng vào mặt Christie, quát lớn



“Những đặc vụ của chính phủ Mĩ đâu rồi ? Mau thả họ ra và đưa bọn ta rời khỏi Huyền giới thì may ra ta có thể lưu lại cái mạng già của bà “



Christie không tỏ ra sợ hãi, đáp



“Lúc ta bắt được chúng, cũng vừa hay Leviathan lại đang đói bụng, thế là ta đem bọn chúng ra cho nó ăn, nó có vẻ thích thú lắm. Chút nữa ngươi cũng sẽ được gặp lại những kẻ đó dưới địa ngục thôi. Ha ha ha …”



Tiếng cười còn chưa dứt, Vấn Thiên đã hóa thành một chiếc bóng mờ nhạt di chuyển với tốc độ chóng mặt đến bên cạnh Christie, lạnh lùng bạt kiếm chém xả một nhát. Từ trên trán Christie, một sợi tơ máu hình thành, kéo dài khắp toàn thân, rồi bà ta ngã gục xuống, bị tiện đứt thành 2 mảnh, nội tạng đổ ra ngoài trông rất thê thảm




Một trận cuồng phong nổi lên, bụi bay mù trời, thanh âm của Christie vang vọng trong không trung



“Cảm ơn ngươi nhiều lắm. Ta đang chán ngán thân xác già nua khô héo của mình, nhưng vẫn chưa đủ can đảm để tự kết liễu. Thật không may cho ngươi, ta đã luyện thành được “Bất diệt linh thể”, nhát kiếm của ngươi chỉ giúp ta được giải thoát khỏi nhục thể đang hư nát của mình thôi. À, con bé Jenny trông cũng không tệ, có lẽ ta sẽ dùng thân xác của nó. Ha ha ha , sau một thời gian dài cuối cùng ta lại có thể hưởng thụ được những lạc thú của cuộc sống một lần nữa”



Vấn Thiên giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu như phát sáng. Chàng vung kiếm lao thẳng thẳng vào giữa trận cuồng phong đó, đâm chém điên cuồng. Trận cuồng phong càng lúc càng dữ dội hơn, tiếng gió rít nghe như tiếng vô số ma quỷ đang gào khóc cuồng loạn, những âm thanh kim loại va chạm vào nhau phát ra liên tục. Ít lâu sau, một bóng người văng ra khỏi trận cuồng phong, đập vào một cột đá lớn, lực va chạm làm cột đá vững chắc cũng phải rạn nứt, sắp sửa gãy đổ.



Vấn Thiên lồm cồm bò dậy, khóe miệng rỉ máu. Trận cuồng phong nhanh chóng tan biến, để lộ một hình dáng quỷ dị đang bay lơ lửng trên không trung. Đó trông như một bộ giáp cổ được vẽ chi chít vô số chú ngữ. Từ những khe hở của bộ giáp, một thứ gì đó trông như ngọn lửa lập lòe ẩn hiện. Bộ giáp này chính là nơi trú chân tạm thời của Christie trước khi nhập vào một thân thể mới. Tiếng nói của bà ta cũng phát ra từ đó



Thanh âm của Christie lại vang lên



“Có thể phá được Vong linh trận và Hắc cuồng phong, tu vi của ngươi cũng không tệ. Leviathan sẽ rất thích đấy …”



Nick quay sang Jenny hỏi



“Leviathan thật ra là thứ gì vậy ?”



Jenny run lẩy bẩy, trả lời



“Đó là một quái vật trong truyền thuyết xa xưa … Không ngờ Christie lại có thể triệu hồi và sai khiến nó …”



Dưới sàn nhà đột nhiên tỏa sáng hằng hà sa số những chú ngữ quái dị. Một cột ánh sáng khổng lồ hiện ra, tiếng gầm rú của một sinh vật man rợ có thể được nghe thấy. Cột ánh sáng tắt dần, để lộ ra một vật thể hình cầu khổng lồ được bao bọc bởi vô số những chiếc vẩy lấp lánh ánh bạc, kích thước của nó chiếm hết hơn phân nửa diện tích sàn nhà. Sinh vật vừa xuất hiện chính là Leviathan.



Con quái vật này gần như không có gì khác ngoài chiếc đầu khổng lồ. Bao quanh chiếc đầu của quái vật là hàng chục con mắt mở to, láo liên quan sát bốn phía, ngay trước trán là một con mắt lớn đường kính phải đến cả mét. Hàng ngàn xúc tu dài ngoằn mọc ra trên da đầu quái vật, như những con rắn lớn liên tục ngọ ngoạy không ngừng. Quái vật hả lớn chiếc miệng rộng hàng chục mét đầy những chiếc răng nhọn lởm chởm, rống lên một tiếng như thị uy.



Vấn Thiên biết rằng phải tiêu diệt quái vật này trước sau đó mới có thể khống chế Christie, lập tức xuất thủ. Chàng đoán rằng những con mắt đó chính là điểm yếu của quái vật, liền vung kiếm tập trung tấn công vào đó. Những xúc tu như những chiếc roi sắt lởm chởm gai nhọn nhưng vô cùng linh hoạt, nhanh nhẹn cản phá thế công của Vấn Thiên, rồi lại chia thành nhiều phương vị tấn công lên thân thể chàng. Xúc tu càng lúc càng mọc ra nhiều hơn, số lượng không thể đếm xuể.



Vấn Thiên càng đánh càng lâm vào thế kẹt, bị bao vây giữa muôn trùng xúc tu đó. Chàng cũng đâm trúng vài con mắt của Leviathan, nhưng điều đó lại càng làm quái vật trở nên điên cuồng hơn. Thân thể Vấn Thiên đầy rẫy những vết thương rỉ máu, gần như không một phân da thịt nào trên người chàng không bị nhuộm đỏ bởi máu. Vấn Thiên dần thấm mệt, để lộ nhiều sơ hở, những xúc tu nhanh chóng len đến, bám chặt vào tay chân chàng, khóa cứng lại. Chỉ trong vài phút, Vấn Thiên đã bị trói lại, nhanh chóng được quái vật đưa vào cái miệng to lớn của nó, nuốt chửng



Trong lúc Vấn Thiên giao chiến, Nick cũng nhanh nhẹn xông lên hỗ trợ, nhưng kết cục của hắn không khác gì Vấn Thiên, bị trói bởi hàng trăm xúc tu lớn nhỏ. Vừa đưa lên miệng, quái vật bỗng tỏ vẻ bực mình, ném mạnh Nick bay ra, dính cứng vào một cột đá. Dường như nó không thích thứ “thịt” đầy mùi tanh hôi tởm lợm của cương thi cho lắm



Jenny niệm chú liên tục, tấn công Christie bằng những quả cầu ma thuật hắc ám nhưng đều bị bà ta hóa giải dễ dàng. Một xúc tu của Leviathan không biết tự lúc nào đã âm thầm len lỏi đến sát chân Jenny rồi bất thần trói chặt cô ta lại, đưa lên trước mặt chủ nhân của nó. Jenny đành buông xuôi tất cả. Cô ta biết rằng chỉ ít phút nữa thôi linh thể của Christie sẽ xâm nhập vào thân xác cô, thôn phệ linh hồn rồi chiếm hữu thể xác xinh đẹp đó.



Christie không ngừng cười vang, giọng điệu của kẻ chiến thắng. Những chi tiết giáp trụ dần dần rơi xuống, để lộ một hình người tạo thành bởi một loại năng lượng màu vàng sáng chói. Bà ta không vội ra tay mà lại chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Jenny, như muốn kiểm tra một lần cuối thân thể mới của mình. Từ đôi mắt của Jenny, lệ tuôn rơi lã chã như khóc than cho chính mình.



Bỗng, từ trên không trung, một tia sét đỏ rực mạnh mẽ đánh thẳng vào con mắt lớn nhất của quái vật. Con mắt đó lập tức bị xé toạc ra, quái vật giãy giụa liên tục làm rung chuyển cả tầng tháp. Leviathan gào lên một tiếng thê thảm. Một bóng người phóng ra từ hốc mắt của quái vật, thanh kiếm trên tay anh ta dường như đã hấp thu hoàn toàn tia sét đỏ rực, đang phát ra vô số tia lửa điện sắc đỏ như máu. Vấn Thiên cầm chặt ma kiếm lao vút lên không trung rồi hóa thành một đạo lôi diện hùng hậu đánh thẳng vào linh thể của Christie.



Không một tiếng động …



Rồi, Vấn Thiên lặng lẽ tiếp đất, ma kiếm trên tay đã trở về trạng thái bình thường



Linh thể của Christie lại bị bao phủ bởi những luồng điện đỏ rực. Bà ta gào thét liên tục



“Không thể nào … Bất diệt linh thể không thể bị phá được … Không thể …”



Một luồng sáng trắng ôn hòa bao trùm lấy mọi vật …