Vầng trăng như lưỡi liềm ngang trời lốm đốm những vì sao giữa cảnh rừng núi thâm u của vùng Tiểu Kim Xuyên mà Dương Hoa tìm đến nơi theo ký ức mơ hồ của chàng.
Xa vùng Tiểu Kim Xuyên đã mười mấy năm hơn nhưng Dương Hoa vẫn nhớ như in thung lũng nơi có phần mộ của mẹ chàng nằm giữa vùng cô tịch quanh năm ít ai dám lai vãng đến.
Dương Hoa đến trước mộ mẹ, chàng không sao ngăn được lòng bi thương vì cây cỏ đã mọc um tùm xoắn tít đầy trên phần mộ. Chàng vừa tấm tức khóc vừa rút kiếm chặt bớt những loài cỏ hoang dã đan dây leo lên cả tấm bia đã sờn hết cạnh đá vì thời gian.
Tìm hai viên đá Dương Hoa đánh lên một ánh lửa và chùi bớt đất cát bám trên mộ bia, chàng lẩm nhẩm đọc mấy chữ đề trên ấy: “Vân nữ hiệp Tử La chi mộ” chỉ có bảy chữ lớn là bút tích của Mạnh Nguyên Siêu đã đề trên bia mộ mẹ chàng.
Dương Hoa nhớ đến ngày mẹ chàng còn sống chàng nức nở :
- Mẹ ơi con về chậm đến mười năm không được tự tay liệm xác cho mẹ nhưng con nguyện sẽ kế thừa chí nguyện của mẹ, thề sẽ báo thù nhà nợ nước.
Chàng khóc xong thầm nhủ: “Muốn biết rõ chuyện của mẹ ta, trừ khi gặp Mạnh Nguyên Siêu chắc không ai biết hơn được. Tiếc rằng không biết nên phải tìm ở đâu?”.
Dương Hoa làm lễ trước mộ mẹ đã xong, định quay trở về bỗng nghe có tiếng hú ở nơi rất xa, tiếng hú ngân dài như tiếng long ngâm hổ rống xuyên qua lớp cây rừng thâm u chấn động cả tai chàng.
Tiếng hú này nửa như bi thương nửa như uất hận nhưng vô cùng sung mãn, chàng kinh hãi nhủ thầm: “Tiếng hú này nếu không phải tay thượng thừa võ học vận dụng Sư Tử Hống Công thì có lẽ không ai làm được. Cứ ta biết ngoài nhị lão Không Động phái và tên ma đầu Dương Kế Mạnh ra, trên đời này khó có ai hơn!” Dương Hoa không biết người hú tiếng này là ai nên càng thêm gợi tính tò mò vội vã tìm chỗ ẩn thân. Nhưng trừ ngôi mộ thấp lè tè tất cả là cây rừng không có chỗ nào kín đáo cả, cũng may đằng sau ngôi mộ có hai hòn đá lớn dựng thẳng như hai ngón tay nhưng phải là người nhỏ như trẻ con mới có thể nấp kín được, nhưng nhờ Dương Hoa đã luyện thành Xúc Cốt Công có thể thu người nhỏ lại nên chàng mới chui gọn vào khe hở giữa hai tảng đá chung quanh đầy cây cỏ rậm rạp cao quá đầu người.
Dương Hoa vừa chui vào chỗ nấp liền nghe tiếng hú chấm dứt, ngân dài ra âm thanh kỳ dị rồi một người phi hành đến trước ngôi mộ của mẹ chàng.
Dưới ánh trăng mờ đục chàng thấy lờ mờ một hán tử ước độ trên dưới năm mươi tuổi để râu dài.
Người ấy đến trước ngôi mộ liền phát hiện mộ vừa được phạt bớt cây cỏ mọc hoang dại kêu “Ối” một tiếng kinh ngạc lẩm bẩm :
- Hình như có ai vừa đến đây! Không lẽ Mạnh Nguyên Siêu vừa đến tảo mộ ư?
Lẩm bẩm như vậy rồi liền gọi lớn :
- Ta là Mậu Trường Phong đây, vị bằng hữu nào vừa quét dọn mộ của Vân nữ hiệp xin được tương kiến.
Bất giác Dương Hoa cũng kinh dị thầm nghĩ: “Không biết người họ Mậu này là ai? Nghe lời nói của y thì dường như y là bạn thân thiết của Mạnh đại hiệp?”.
Do vì tam sư phụ Đan Khâu Sinh của chàng với Mậu Trường Phong không hề quen biết nên chàng chưa bao giờ nghe ông nói qua tên này, còn nhị sư phụ Ân Cửu Thế với Mậu Trường Phong chính là bằng hữu nhưng lần cuối gặp chàng ở khu rừng đá quá gấp gáp bận rộn rồi xảy ra bao nhiêu việc ác đấu do đó cũng không có dịp nói với Dương Hoa về giao tình giữa Mậu Trường Phong và Vân Tử La.
Dương Hoa thầm nghĩ: “Ta không cần gặp y vội, cứ xem y làm gì cái đã”.
Mậu Trường Phong nhìn xung quanh không thấy có bóng ai, chắc là người vừa quét mộ đã đi xa rồi bèn cảm uất ngâm lên một bài thơ:
Mười năm sinh tử mang mang
Không sao quên được bóng nàng khi xưa
Rừng hoang giờ là một nấm mồ
Quanh năm lạnh giá sương mờ mịt giăng
Hỡi ơi lệ xuống hai hàng
Mái đầu cũng trắng vô vàn sợi tơ.
Ngâm vừa dứt giọng khóc nấc lên rất bi thiết.
Nghe tiếng khóc của Mậu Trường Phong trong lòng Dương Hoa cũng cảm thấy xót xa thương cảm, chàng thầm nghĩ: “Nghe y khóc lóc quá ư thương tâm thế này, chắc y với mẹ ta rất thân thiết trong giới hiệp nghĩa, quyết không thể là địch nhân của mẹ ta được”.
Mậu Trường Phong khóc đến phải nằm rũ rượi trên nấm mồ mà kể lể :
- Vân Tử La ôi! Ngày nay ta đến đây để báo cho nàng biết tin đứa con mà nàng giao phó cho ta bảo bọc chu đáo, tiếc vì nó còn nhỏ quá, mới có mười tuổi đầu nên ta không dẫn tới đây làm lễ với nàng được. Ta xin báo với nàng: tuy võ công ta không dạy nó nhưng ta đã giao nó cho một vị minh sư Chưởng môn nhân Thiên Sơn phái là Đường Kính Thiên. So với bản lãnh của ta thì Đường Kính Thiên hơn gấp nhiều lần, mai đây con của nàng chắc chắn sẽ trở thành một đại hiệp anh hùng không ai sánh kịp.
Dương Hoa nghe nhưng lời ấy rất lấy làm kỳ dị, chàng nghĩ thầm: “Ủa, té ra ta lại có một đứa em nữa hay sao?”.
Mậu Trường Phong ở trước mộ than thở tiếp :
- Đời người tri kỷ không được mấy người, vậy mà nàng nỡ bỏ ta đi sớm quá. Tuy nàng mất đã mười năm rồi nhưng vẫn sống trong lòng ta, chỉ nguyện...
Nghe câu này thì dường như họ Mậu không phải là chồng của Vân Tử La nhưng y nói “chỉ nguyện...” gì đó thì chưa hết câu bỗng đột nhiên y bỏ lửng ở đó vì tai y rất thính, nghe có tiếng chấn động lại.
Mậu Trường Phong dường như đã biết trước người sắp đến đây là ai rồi nên khẽ thở dài, tự than :
- Chắc là tên chồng đốn mạt của nàng không biết hổ thẹn vác mặt đến đây đó. Nếu gặp ta y nói láo lếu, ta quyết không dung tha đâu. Tiếc rằng ở đây là trước mộ của nàng, ta không thể sát sinh nên tạm tránh đi thôi.
Âm thanh tuy rất nhỏ nhưng vì chỗ Dương Hoa núp rất gần nên chàng nghe rõ ràng hết cả.
“Tên chồng khốn nạn của nàng” sáu chữ ấy như kim chọc vào tai Dương Hoa, chàng lấy làm kỳ quái nghĩ thầm: “Người này là ai mà bị Mậu Trường Phong mắng nhiếc như thế?. Mẹ ta là một thủ lĩnh nghĩa quân được tôn kính như một hiệp nữ, sao lại có thể có một người chồng như thế?”
Tiếng chân càng lúc càng đến gần, thì ra là hai người cùng sánh vai đi tới.
Mậu Trường Phong đã chớp nhoáng bay vọt lên một tàng cây rậm rạp hoàn toàn không có một tiếng động, chiếc lá rơi, Dương Hoa trong lòng rất khâm phục: “Không biết bản lãnh của người này ra sao nhưng cứ nhìn thân pháp khinh công của y, ngoài ta ra chắc không ai hơn được, thảo nào tam sư phụ thường nói ngoài trời còn có trời là đúng lắm”.
Dương Hoa cố vẹt cỏ cây rậm rạp nhướng mắt nhìn ra bên ngoài. Đi tới trước tiên là một người mặc y phục quân quan triều Thanh, người đi phía sau có dáng hơi lùn trông rất quen thuộc, Dương Hoa hơi động tâm: “Lạ thật, dáng đi của người phía sau nhất định ta đã gặp nhiều lần rồi nhưng không sao nhớ ra y là ai?”.
Tiếc rằng ở trong chỗ nấp nhìn ra dưới ánh trăng mờ đục Dương Hoa không làm sao nhìn được mặt mũi của người ấy.
Người đi sau nói trước :
- Toàn đại nhân, ta nghĩ rằng có ai đã tới đây trước ta rồi, đại nhân xem kìa!
Có lẽ y chỉ cho người gọi là “Toàn đại nhân” thấy lớp cỏ trên mộ mới được quét dọn gọn ghẽ. Toàn đại nhân đáp :
- Ồ, ta nghe đồn tên Mạnh Nguyên Siêu cứ mỗi năm lại tới đây một lần tảo mộ, có lẽ y vừa đến cũng nên?
Tên kia nghe như vậy giọng nói âm giận dữ :
- Mạnh Nguyên Siêu? Nếu quả y có đến đây thật thì ta tiếc không gặp y để xẻ thây y ra trăm mảnh!
Tên họ Toàn gạt đi :
- Dương huynh! Chuyện đã cũ rồi mà Dương huynh còn để tâm lâu thế ư?
Nghe câu nói này Dương Hoa giật mình đến thót một cái “Quái thật, tên này cũng là họ Dương ư”. Không biết y với Mạnh đại hiệp có thâm thù gì mà y có vẻ phẫn uất đến thế?
Chàng càng tò mò cố vểnh tai lên nghe lời đối đáp của hai tên lạ mặt này. Tên họ Dương nói tiếp :
- Toàn đại nhân, đại nhân nghĩ rằng ta không thể xẻ thây được tên Mạnh Nguyên Siêu chăng?
- Dương đại ca, đệ nào dám có ý ấy, Kim Cương Lục Dương Thủ của đại ca bây giờ thiên hạ vô địch, ai mà chẳng biết?
Nghe câu này Dương Hoa càng làm quái dị đến bàng hoàng cả người vì Kim Cương Lục Dương Thủ chính là tuyệt kỹ gia truyền của nhà chàng. Khi trước và chàng còn quá nhỏ dại nên phụ thân chàng chưa kịp truyền cho chàng môn võ công tuyệt kỹ của nhà chàng. Cứ theo lời tên họ Toàn thì Kim Cương Lục Dương Thủ của tên họ Dương đã luyện tới chỗ “thiên hạ vô địch” nếu như thân phụ chàng đã mất rồi chỉ còn Dương cô cô của chàng biệt hiệu Lạt Thủ Quan Âm Dương đại cô là tinh luyện được tuyệt kỹ này mà thôi, nhưng trước mắt chàng rõ ràng tên họ Dương là nam tử chứ có phải nữ nhân đâu?
“Quái lạ! Làm sao y biết được Kim Cương Lục Dương Thủ rồi lại xưng ‘thiên hạ vô địch’. Ồ... ồ mà y cũng lại là họ Dương?”.
Lại nghe tên họ Dương nói :
- Mười năm nay ta khổ luyện tuyệt kỹ gia truyền là cố ý để đối phó với tên Mạnh Nguyên Siêu đó thôi!
Tên họ Toàn đáp :
- Vâng vâng, nhưng xin cho đệ nói câu này: giết gà cần gì đến dao mổ trâu? Tên họ Mạnh đó theo đệ nghĩ chắc cũng chẳng có bản lãnh gì ghê gớm đâu, Dương huynh việc gì phải hao tâm đến thế?
Họ Dương “hừm” một tiếng :
- Chuyện của ta có nhiều uẩn khúc, chắc Toàn huynh còn chưa rõ. Nay trước mộ của Vân Tử La ta xin nói thật :
đến nay ta vẫn chưa rõ nên gọi Vân Tử La là vợ của Mạnh Nguyên Siêu hay là vợ của Mậu Trường Phong? Hà, huynh nhìn kìa, bia mộ của Vân Tiểu La đề tên người lập bia là Mạnh Nguyên Siêu đó!
Tên họ Toàn cười nói :
- Ấy chính là chỗ ta khâm phục Dương huynh đó. Không biết có phải là vợ mình hay không mà huynh vẫn đối với Vân Tử La rất là tử tế, thật là người đa tình đa nghĩa vậy.
Họ Dương thở dài một tiếng :
- Ờ, quả có vậy, tuy tên tiện nhân kia không thể so với ta về tình nghĩa được nhưng ta là Dương Mục cũng phải giữ tình vợ chồng dù chỉ là trong một thời gian ngắn thôi.
Đến câu này thì Dương Hoa thực sự choáng vàng vì y vừa xưng tên là “Dương Mục” đúng là tên thân phụ chàng khiến chàng gần muốn ngất đi vì kinh sợ: “Ta đang nằm mộng hay chăng?” Chàng phải nghiến răng thật mạnh vào lưỡi cho đau đớn mới biết rằng đây là thật chứ không phải mộng: “Người này làm sao là phụ thân ta được, phụ thân ta đã chết lâu rồi cơ mà!”.
Giờ phút lâm tử của cha chàng, chàng vẫn còn nhớ như in trước mắt, lúc ấy mẹ chàng khóc đến thất thanh mà sao bây giờ có người xưng tên là thân phụ của chàng?
Dương Hoa trong lòng hết sức hồ đồ: “Ta không chính mắt thấy thi thể của phụ thân nhập quan, hay là cha ta chưa chết?”.. Không, không thể được, cha ta nhất định đã chết, tên này chỉ là mạo xưng thôi.
Trong lòng Dương Hoa khi mới nghe đến chữ “Dương Mục” đã nảy ý nghi ngờ nên nhất định không tin đây là cha mình thực. Trong bụng thì không tin nhưng ác thay trước mắt rõ ràng người ấy xưng tên là Dương Mục thì đúng là cha mình.
“Ta biết làm thế nào? Trời ơi! Ta biết làm sao?”.
Dương Mục đứng trước ngôi mộ của mẹ chàng, đọc to mấy chữ viết trên bia: “Vân nữ hiệp Tử La chi mộ. Người lập là Mạnh Nguyên Siêu” bất giác nổi giận đùng đùng, y nghiến răng :
- Toàn đại ca, xin đại ca đứng yên đó xem tiểu đệ luyện công!
Trong chớp mắt bên tai Dương Hoa nghe có tiếng gió rít lên u u rồi một tiếng ầm rất dữ dội tung cả đất đá. Chàng ngó ra xuyên qua bóng tối là tấm bia trên mộ phần mẹ chàng đã bị chưởng lực của Dương Mục chẻ đôi nằm mỗi mảnh một nơi. Dương Hoa nhìn thấy y đánh vỡ mộ bia của mẹ chàng, bất giác chàng nổi giận đến không tự kềm chế giữ mình nữa, hai hàm răng chàng nghiến vào răng phát ra tiếng động.
Tên quan họ Toàn là người phát hiện ra tiếng động ấy trước tiên, y hốt hoảng kêu lên :
- Hình như có ai ẩn nấp gần đây, ta mau trở về thôi Dương huynh!
Dương Hoa sợ bọn họ phát hiện ra mình nhưng chưa kịp phản ứng gì bỗng nghe một tiếng hú ngân dài như long ngâm hổ tiếu rồi Mậu Trường phong cất giọng ồm ồm trên cành cây gần đó :
- Bọn chuột nhắt này ở đâu đến phá quấy đây?
Tiếng hú vừa dứt Mậu Trường Phong cũng vừa trên cao đáp mình xuống.
Nói thì chậm nhưng sự việc liên tiếp xảy ra vô cùng mau lẹ, chớp mắt thân ảnh Mậu Trường phong đã đứng sừng sững trước ngôi mộ, ông quát to :
- Bọn bây mau mau quỳ xuống tạ tội cùng Vân Tử La!
Dương Mục cười gằn :
- Ngươi có phải là chồng con gì của Vân Tử La mà xen vào đây? Hay là ngươi là gian phu của Tử La?
Dứt lời không đợi đối phương trả lời, Dương Mục đưa cao song chưởng lên liền, giọng đổi qua giận dữ :
- Người ẩn núp nghe lén mới đúng là đồ chuột hôi!
Nên biết đã mười sáu năm, y khổ luyện Kim Cương Lục Dương Thủ, chiêu đã xuất ra rất ư là nguy hiểm, chỉ thấy bốn bên đều có bóng chưởng của y, đó là tuyệt kỹ gia truyền của họ Dương, một chiêu phát ra ẩn tàng trong đó đến sáu loại thế biến hóa như trong chiêu lại có chiêu, trong thế lại có thế.
- Bản lãnh của ngươi so với mười năm trước quả nhiên tiến bộ vượt bậc, Nhưng cách làm người so với mười năm trước tiếc thay lại chẳng tiến bộ mảy may.
Ông cũng nhấc song chưởng lên. Một tiếng “bùng” rất dữ dội. Dương Mục lảo đảo lùi lại loạng choạng hai, ba vòng mới đứng vững.
Tên họ Toàn không biết trước mặt là Mậu Trường Phong, chỉ nghe Dương Mục mắng chửi nên đoán thầm: “Không lẽ tên này là Mạnh Nguyên Siêu? Y nổi tiếng dùng đao pháp sao không thấy dùng đao?”.
Mới nghĩ đến đấy đã thấy Dương Mục lảo đảo lùi sát bên y. Y không dám buồn nghĩ ngợi gì tiếp vội rút đao chém tới Mậu Trường Phong.
Hai tay y nắm hai ngọn đao lấp lánh dưới ánh trăng, đao tả thế chém hơi nghiêng quét ngang người theo thế Bút Vân Kiến Nhật còn đao hữu đâm thằng mũi nhọn tới kéo thế Tiên Nhân Chỉ Lộ rồi đến giữa chừng hạ đao chớp nhoáng chém xuống. Thế này là thế liên hoàn ba đao liền một lúc chính là độc chiêu trong Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao.
Mậu Trường Phong kêu lên “a” một tiếng ngón tay búng ra đúng lúc đao của tên họ Toàn chém xuống, trảo của Mậu Trường Phong trúng ngay cán đao của y, khiến y vội vàng quay đao về, tay y thu đao lại rất mau lẹ tựa hồ như y vội vàng quay đao về, tay y thu đao lại rất mau lẹ tựa hồ như y không cần biết đao sẽ rất dễ đâm trúng y vậy. Mậu Trường Phong hỏi :
- Nghe nói Bắc Cung Vọng lúc sinh tiền có thu được một tên nghịch đồ có luyện Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao tên gọi là Toàn Đại Phúc, ấy có phải là ngươi không?
Toàn Đại Phúc tức nổ đom đóm mắt :
- Ngươi là cái quái gì dám nói hồ đồ đến ta?
Mậu Trường Phong cười khẩy :
- Thương Châu Thạch lão sư khi sáng chế ra Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao vốn là thuộc danh môn chính phái không thể ngờ được lại có một tên đồ đệ vô sỉ như ngươi. Ngươi không thích làm người, chỉ thích làm chó thì bảo sao ta không chửi cho được? Hừ, nghe ngươi muốn thử đao pháp của Mạnh Nguyên Siêu, thật không biết lượng sức mình. Ngươi không đáng cho Mạnh đại hiệp phải bẩn đến đao đâu, ta sẽ thay Mạnh đại hiệp dạy cho ngươi bài học!
Lời vừa dứt song chưởng đã đánh tới, chiêu số lúc hư lúc thực không sao nhìn rõ nhưng chỉ qua vài chục chiêu số bỗng nghe hai tiếng “xoẻng, xoẻng” rất lớn, đao trong tay của Toàn Đại Phúc đã bị ông đánh rơi hết xuống đất.
Lúc ấy Dương Mục đứng ở bên ngoài, tự nghĩ Mâu Trường Phong nhất định không buông tha cho y, lòng rất muốn đào tẩu nhưng lại sợ chạy không thoát đành phải cố gượng đóng vai hảo hán quay đầu lại mắng :
- Mạnh Nguyên Siêu là một tên tiện nhân hạng nhất, ngươi cũng đồng hạng với y, bọn người là lũ gian phu dâm phụ định giết người chồng chân chính của Vân Tử La ư? Hừ, biết rằng khi còn sống bọn ngươi không dám ra tay, nay nàng chết rồi mới đến trước mộ nàng làm trò ô nhục.
Nghe lời ấy Mậu Trường Phong cả giận, ông mắng lại :
- Cũng vì trước mộ Vân Tử La ta không muốn sát sinh, nhưng riêng ngươi ăn nói hồ đồ thì không giết không được!
Dương Mục biết là không thể chạy được nữa bèn đưa chưởng lên nhưng Mậu Trường phong đã nhanh hơn, song chưởng của ông như hai con rồng vẫy lộn ập xuống, chưởng thế ảo diệu khôn lường hốt nhiên từ hư hóa thật. Mặt trái của Dương Mục đã trúng một chưởng rất nặng vọt liền ra một luồng máu.
Toàn Đại Ohúc nhân cơ hội tìm đường chạy trốn, Mậu Trường Phong quát lên :
- Định chạy đi đâu? Hà hà, hôm nay cả hai phải chết trước mộ Vân Tử La mới giúp ta tiêu tan nỗi uất hận.
Toàn Đại Phúc vừa mới dợm bước đi lại bị gọi giật lại, lòng uất ức thầm nghĩ: “Bất quá ta và Dương Mục quyết đầu với hắn xem bên nào thủ thắng?”.
Thực ra Mậu Trường Phong muốn giết một người như Toàn Đại Phúc cũng chưa chắc đã dễ, huống chi giết cả Dương Mục? Nhưng ông cũng chỉ nói quá để áp đảo đối phương vậy thôi. Vả chăng Mậu Trường Phong là người rất nhiều tình cảm, đâu nỡ trước mộ Vân Tử La giết chết Dương Mục là người dù sao cũng đã có thời gian là chồng của nàng?
Dương Hoa từ nãy đến giờ nấp trong hốc đá nhìn thấy mọi việc rất làm hổ thẹn vì hành động của phụ thân nếu Dương Mục là phụ thân của chàng vậy, tuy vậy nhìn Dương Mục bị người khác đả sát chàng cũng không nỡ, hà huống trong lòng còn nhiều nghi vấn chỉ có Dương Mục may ra mới giải thích được nên chàng không thể để Dương Mục bị giết.
Nếu chàng chắc chắn Dương Mục không phải là phụ thân của chàng có lẽ tâm trạng chàng sẽ đổi khác chăng?
Lúc ấy Mậu Trường Phong phất mạnh tay áo, lưỡi đao của Toàn Đại Phúc đã lọt vào tay ông. Một luồng ánh quang lạnh lẽo vừa vụt qua đầu Dương Mục bỗng ở đằng sau phần mộ một thanh niên mặt mày lem luốc phi thân tới.
Dương Hoa xuất hiện vừa đúng lúc thay Dương Mục tiếp chiêu của Mậu Trường Phong.
Song chưởng vừa đụng nhau, phát ra tiếng trầm uất như tiếng sấm sét bị nén. Hổ khẩu của Mậu Trường Phong tê rần nóng như có lửa đốt cố gượng lại nhưng thân hình lay động còn Dương Hoa đứng vững như đồng ngay trước mặt Dương Mục cố ý lấy thân che chở cho y.
Mậu Trường Phong kêu “ối” một tiếng kinh ngạc rồi hỏi :
- Ngươi là người nào?
Tuy hỏi vậy nhưng trong lòng ông kinh sợ nhủ thầm: “Tuy ta chưa vận toàn lực nhưng xem tên này còn trẻ tuổi mà đã đỡ được Thái Thanh Khí Công thì cũng quả là lợi hại lắm”. Nguyên vì Mậu Trường Phong đánh ra chưởng này là chắc chắn hạ gục Dương Mục nên chỉ dùng có ba phần công lực, đến khi dụng chưởng với Dương Hoa mới biết đối phương không phải dễ áp đảo nên mau lẹ phản chưởng biến thành Thái Thanh Khí Công nhưng chưởng cũng chưa tung ra hết sức lực liền bị bật lại bởi chưởng phong của Dương Hoa. Nên biết nội lực của Mậu Trường Phong hiện nay dù chỉ phát ra ba phần, trong giới giang hồ võ lâm cũng khó có ai đối đầu nổi.
Dương Hoa cũng biến chưởng mong chiếm được phần tiện nghi trước, chàng biết Mậu Trường Phong là kẻ đã tu luyện đến mức trường phong lư hỏa thuần thanh nên không đợi Mậu Trường phong kịp suy nghĩ, chàng liên tiếp đánh tới mấy thế liên hoàn. Cũng may, Mậu Trường Phong là kẻ mến tài nên chưởng ra đối với Dương Hoa có phần gượng nhẹ.
Dương Hoa đứng chắn trước mặt Dương Mục rõ ràng có ý che chở cho y khiến Toàn Đại Phúc tưởng chàng và Dương Mục là huynh đệ chi đây còn Mậu Trường Phong thì nghĩ: “Tên tiểu tử này đã che chở cho tên Dương Mục ắt là cùng bọn ưng khuyển của triều nhà Thanh, võ công của y so với tuổi quả là lợi hại, nếu ta không diệt trừ y hôm nay có lẽ ngày sau sẽ là mối đại họa cho giang hồ”. Nghĩ vậy liền quát lớn :
- Hảo tiểu tử! Đừng tự mình tìm đến chỗ chết!
Lời vừa dứt, chưởng phong chém xuống liền.
Dương Hoa cũng biết về công lực chàng vẫn còn kém Mậu Trường Phong xa lắm, chợt nhớ đến Huyền Công yếu quyết của Trương Đan Phong có dạy về tâm pháp “tỵ thực trích hư” (Tránh đòn thực đánh vào chỗ hư) liền trường thân bước hai cánh tay cong lại hóa giải chưởng lực của Mậu Trường Phong.
Mậu Trường Phong hô lên “Giỏi lắm!” rồi lắc đầu tắc lưỡi “Thật đáng tiếc!” chiêu thế liền bám theo Dương Hoa.
Dương Hoa từ khi rời khỏi khu thạch lâm chưa từng gặp đối thủ nào võ công cương ngạnh như Mậu Trường Phong nên tự nhiên trong lòng phấn khích, bao nhiêu tạp niệm liền vất hết ra ngoài, tập trung vào lời dặn của sư phụ: “trước mắt có địch nhưng trong tâm hoàn toàn không có địch”, bao nhiêu võ công đã học tập được liền mang ra thi thố, chỉ trong chớp mắt toàn bộ võ học dung hợp quán thông biến thành chưởng pháp cùng Mậu Trường Phong đối đầu qua hơn hai mươi chiêu thế mà vẫn không co chút gì nào núng khiến Mậu Trường Phong hết sức kinh ngạc.
Dương Mục và Toàn Đại Phúc lúc trước định tìm đường tẩu thoát nay thấy Dương Hoa đối địch ung dung với Mậu Trường Phong liền bỏ ý định ấy, muốn ở lại hợp lực với Dương Hoa hạ Mậu Trường Phong để tranh công.
Trận đấu với Mậu Trường Phong càng lúc càng ác liệt và do đó Dương Hoa càng vận dụng được những điều ảo diệu của võ công học ở Trương Đan Phong khiến Toàn Đại Phúc và Dương Mục đều mừng thầm trong bụng.
Toàn Đại Phúc hô lớn liền :
- Bọn ta cùng ở một đội quân, phải trừ tên họ Mậu đi thôi.
Thực ra đây là do y bịa ra như thế để áp đảo tinh thần Mậu Trường Phong khiến Dương Mục hiểu lầm “Thiếu niên này hết sức bảo vệ ta như vậy không biết y là người của như lâm quân thật chăng? Ồ chắc đúng rồi, có lẽ y thấy ta được triều đình trọng vọng nên tận lực với ta, đây đúng là cơ hội tốt nhất giúp ta trừ tên Mậu Trường Phong này!”.
Nhưng Mậu Trường Phong quả là võ công cao cường, ông chỉ cần một tay đủ đối phó với Dương Mục và Toàn Đại Phúc, còn toàn bộ tâm ý ông chú trọng đối phó với Dương Hoa.
Dương Hoa trong lòng không còn một chút tạp niệm, càng đánh càng biểu lộ tinh thần, người chàng thoáng qua thoáng lại, chưởng và quyền, trảo liên tiếp xuất chiêu biến hóa không thể ngờ được như muôn ngàn chiêu thế, bộ pháp của chàng cũng trở nên ảo diệu lúc thì như mã bộ, lúc hư bộ, lúc đảo bộ, lúc dực bộ tiến thoái linh động không thể nào là không chiếm phần tiện nghi, khiến càng đánh Mậu Trường Phong càng kinh sợ, ông than thầm: “Tên trẻ tuổi này chỉ cần mười năm nữa nhất định sẽ hơn hẳn ta, tiếc rằng một tay kỳ tài võ học như vậy mà lại cam tâm đi làm ưng khuyển cho triều đình!”.
Bỗng nhiên Mậu Trường Phong cất tiếng hú lên hồi lớn, dùng tám thành công lực của Thái Thanh Khí Công lật chưởng úp lại quét, chưởng lực rất trầm trọng nhưng không vũ bão đúng là chiêu thế thượng thừa của tinh hoa võ học. Dương Hoa cảm thấy giữa bụng như có một luồng khí nóng nhưng chưởng của Mậu Trường Phong đột ngột dừng lại không đánh tiếp nữa chỉ cách người Dương Hoa một gang tay.
Dương Hoa vội vàng đảo người lui lại ba bước, tay rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ.
Mậu Trường Phong vẫn để yên chưởng trước mặt, cười hỏi :
- Hảo tiểu tử, ngươi chưa chịu phục ta ư? Hay cần đấu kiếm nữa? Tốt lắm để ta xem kiếm pháp của ngươi ra sao?
Dương Hoa chém liền một kiếm tới, thế kiếm đi khiến Mậu Trường Phong không kềm được tiếng kêu kinh ngạc. Thế kiếm này chính là do Dương Hoa tự giác ngộ sáng chế ra từ Vô Danh kiếm pháp kiếm thế khi xuất ra phiêu hốt bất định không có chiêu thức gì cả nhưng nó tùy đối phương công hay thủ, cao hay thấp mà tức thì biến hóa.
Mậu Trường Phong liền xuất thế Huyền Điểu Hoạch Sa rồi giữa chừng biến thành thế Tô Tần Bội Kiếm rồi lại biến thành thế Thái Hòa Hiến Hoa liên tiếp biến thế ba lần. Kiếm pháp của Mậu Trường Phong đã đến chỗ tùy tâm ý thu phát biến ảo theo lòng mình nên rất khó đo lường.
Dương Hoa kết hợp giữa kiếm và chưởng hữu thủ thì sử dụng kiếm theo những chiêu thế trong Vô Danh kiếm pháp nhưng tả thủ chưởng vẫn nhắm chỗ sơ hở của đối phương đánh tới.
Trong một lúc lúng túng vì kiếm của Dương Hoa, Mậu Trường Phong bị trúng một “nhục chưởng” lảo đảo phải lui lại đến ba, bốn bước cố gượng mới đứng vững được. Khi đang lảo đảo, Mậu Trường Phong kêu khổ thầm trong bụng vì đây là cơ hội rất tốt cho Dương Hoa đâm kiếm công kích tiếp nhưng không hiểu sao Dương Hoa lại không lợi dụng cơ hội ấy.
Riêng Dương Mục đứng ngoài lại vui mừng kêu lên :
- Tốt quá, chúng ta hãy cho lão thêm một chưởng nữa để lão chết hẳn đi!.
Toàn Đại Phúc không đợi y nói dứt, múa liền Ngũ Hổ Đoạn Phong Đao mau lẹ tấn công Mậu Trường Phong. Đường đao nhắm ngay huyệt Thiên linh cái của họ Mậu bổ xuống, chưa kịp trúng đích bỗng nghe “canh” rất lớn, đao đã tung lên trời gãy làm đôi bắn ra hai nơi, Toàn Đại Phúc há hốc mồm ngây người nhìn kiếm quang của Dương Hoa vừa vụt tới phạt gãy đao của mình, y kinh ngạc đến độ lưỡi ríu cả lại :
- Tiểu tử... ơ... ơ... ơ... ta giết chết lão họ Mậu đi chứ?
Dương Hoa lạnh lùng tiến lại gần y, xuất kỳ bất ý chàng xuất cước rất bất ngờ đá họ Toàn tung lên như trái bóng bắn ra xa có đến ba trượng.
Mậu Trường Phong bị trúng chưởng, ứng phó với kiếm pháp tuyệt luân của Dương Hoa đã khó khăn lắm rồi không ngờ còn bị tập kích thình lình ở hai bên, nhưng ông không tưởng tượng được Dương Hoa lại bất ngờ xuất chiêu cứu mình khỏi tay Toàn Đại Phúc nên ông cũng ngây người ra kinh ngạc.
Toàn Đại Phúc la hoảng :
- Ngươi... ngươi... làm cái gì thế?
Trong bụng y vẫn còn ngờ Dương Hoa lỡ tay đánh trúng đao mình chứ không biết đó là chủ ý của chàng.
Dương Hoa trầm giọng quát :
- Cút đi!
Rồi dường như không lý gì đến y nữa, chàng xoay kiếm lại tiếp tục tấn công Mậu Trường Phong.
Lúc ấy Dương Mục cũng thừa cơ thi triển Kim Cương Lục Dương Thủ vươn trảo pháp bấu vào xương tỳ bà của họ Mậu, liếc nhìn Toàn Đại Phúc bị Dương Hoa đá một đá khá nặng, y cũng phải kinh ngạc ngây người ra khiến đòn thế chậm hẳn lại, Mậu Trường Phong hơi ngã người tránh được.
Mậu Trường phong tránh đòn của Dương Mục nhưng lại nhìn vào Dương Hoa hỏi liền :
- Ngươi không phải là đồng bọn của chúng ư?
Từ nãy giờ ông cứ đinh ninh Dương Hoa phải là đồng bọn của Toàn Đại Phúc, không ngờ chàng lại cứu ông nên ông mới kinh ngạc hỏi như vậy. Tuy miệng hỏi nhưng tay ra chiêu thế không dám chậm chút nào vì lúc ấy Dương Mục cũng đã rút kiếm tấn công mấy chiêu liên tiếp.
Dương Hoa không trả lời, ánh thép của chàng xẹt qua như điện chớp thành chiêu Hoành Viên Đoạn Phong cản bước tấn kích của Dương Mục rõ ràng là cố ý ngăn cản không cho Dương Mục đả thương Mậu Trường Phong.
Dương Hoa kéo một đường kiếm kỳ dị không theo chiêu thế nào cả, miệng quát lớn :
- Cút mau! Cút mau!
Dương Mục trong lòng kinh nghi bất định, ngó lại thấy Toàn Đại Phúc đã ôm vết thương chạy mất, không ngờ tên tiểu tử này lại theo phe Mậu Trường Phong, rõ ràng không thể đối địch được vội vàng không dám nói năng gì nữa chuyển thân chạy theo Toàn Đại Phúc liền.
Dương Hoa lui lại mấy bước tay nắm đốc kiếm từ từ đưa chếch mũi kiếm lên rồi chậm rãi múa một bài kiếm như không chú ý gì tới động tĩnh của Mậu Trường Phong nữa.
Nhìn hành động của Dương Hoa, Mậu Trường Phong không hiểu chàng có chủ ý gì, nhưng ông nghĩ mình có vai vế tuổi tác hơn hẳn chàng nên không tiện hỏi, vả lại lúc nãy chàng quát lên: “Cút đi, cút đi!” mà không biết ám chỉ ai nên trong lòng ông có ý giận nên nhân lúc Dương Hoa vừa bước lui mấy bước, ông rút kiếm ra khỏi vỏ, miệng hỏi :
- Tiểu huynh đệ, ta không biết ngươi là người như thế nào, bây giờ không còn ai nữa cả, chúng ta có thể dùng kiếm thoải mái xem ai hơn ai được rồi!
Nghe câu ấy Dương Hoa thầm nghĩ: “Ông không biết ta nhưng ta biết ông, ta sợ gì mà không dám so kiếm?” Thực ra, trong thâm tâm chàng lấy làm hổ thẹn không dám thú thật với Mậu Trường Phong tên phụ thân của chàng.
Mậu Trường Phong nói lớn :
- Cẩn thận đấy, tiếp chiêu.
Chớp mắt kiếm đâm tới nhanh như điện xẹt. Dương Hoa hoành ngang lưỡi kiếm, chỉ nghe tiếng “choang” rất lớn, hổ khẩu của chàng chấn động khiến chàng ngạc nhiên đến biến sắc mặt.
Mậu Trường Phong cười nói :
- Chiêu kiếm ấy của ta giống y như chiêu kiếm trước của ngươi, phải không?
Nguyên vì Mậu Trường Phong sử dụng chiêu ấy giống hệt như chiêu kiếm vừa rồi của Dương Hoa đánh gãy đao của Toàn Đại Phúc, chẳng những chiêu số đã tương đồng mà còn giống cả thủ pháp chàng lúc ra chiêu nữa. Chỉ khác có một chút là chiêu thế của Dương Hoa vận dụng được nội công của Huyền Công yếu quyết nên chém gãy đao của đối phương còn chiêu thế của Mậu Trường Phong tuy giống hệt vậy nhưng không chém gãy được kiếm của Dương Hoa. Vả lại, trong chiêu thế này dường như Mậu Trường Phong cũng có phần nương tay vì dù không chém gãy được kiếm Dương Hoa, ông cũng dư sức để đánh rơi kiếm chàng xuống đất vì thực ra về thực chất võ học của ông vẫn có sự công phu tu luyện lâu hơn chàng nhiều.
Dương Hoa thấy kiếm chiêu và lời nói của Mậu Trường Phong liền tưởng Mậu Trường Phong có ý trêu chọc mình bèn tức giận quát lớn :
- Kiếm pháp của ta tất nhiên còn kém ông nhưng đừng dùng đó mà đùa với ta!
Mậu Trường Phong cười ha hả :
- Kiếm pháp của ngươi rất cao minh nhưng theo ta biết tài năng của ngươi chưa sử dụng hết đâu, nhưng hình như tâm thần ngươi chưa được an định. Cẩn thận đấy, chiêu thứ hai, ta không nương tay nữa đâu.
Chớp mắt một cái, kiếm của ông thay đổi vừa xuất chiêu vừa nói :
- Lúc nãy ngươi cứu ta một thế, ta cũng vừa lưu tình với nhau một thế, vậy là đủ lễ rồi. Xem đây.
Chiêu thứ hai cùng theo lối đâm xoẹt tới với thế rất dũng mãnh.
Dương Hoa đảo thân liên tiếp hai vòng để mũi kiếm lướt qua bên áo khiêu khích :
- Tốt lắm! Lại đây, nếu có đủ bản lãnh giết được ta hà tất phải hạ thủ lưu tình làm chi!
Mậu Trường Phong cũng quát :
- Hảo tiểu tử, ngươi ương ngạnh lắm!
Miệng quát như vậy nhưng trong lòng ông lại nghĩ: “Tiểu tử này là tay sai của triều đình nhà Thanh nhưng xem ra cũng không giống với lũ tay sai tầm thường khác!”.
Dương Hoa đã giận lắm, chàng điều khiển kiếm bay lượn chớp nhoáng như gió cuốn trong nháy mắt đã đánh tới bảy thế, Mậu Trường Phong chỉ đánh trả được năm thế còn hai thế đành phải tránh kiếm. Kiếm Dương Hoa đi cực kỳ mau lẹ nhưng vẫn chưa trúng được Mậu Trường Phong, bất giác chàng than thầm trong bụng: “Hay là ta quên mất yếu chỉ của Vô Danh kiếm pháp rồi chăng?”.
Ý chỉ của Vô Danh kiếm pháp là lâm thời ứng biến rồi sau đó mới tùy đối phương xuất thế chế ngự. Đã lập tâm sẵn, nên kiếm pháp của Dương Hoa biến đổi, không vũ lộng như mưa bão nữa mà xuất chiêu rất chậm, tùy chiêu thế của đối phương mà thi triển. Quả là kỳ diệu hơn hẳn khi chàng đi kiếm mau, chiêu số đưa ra như vô cùng vô tận.
Mậu Trường Phong cũng đưa kiếm đi rất chậm chạp.
Đánh thêm hơn mười chiêu nữa, hai bên kiếm thế đều giống như nặng nề trầm trọng, từ từ đánh bên này một chiêu, bên kia một chiêu kiếm không hề giao nhau, thậm chí còn xa cách nhau vài trượng nữa không thể nào có thể đả thương nhau được, mới nhìn qua như là hai bên luyện kiếm học tập lẫn nhau vậy.
Thực ra, thoạt nhìn tưởng là như đùa giỡn nhưng cả hai đều để hết tâm lực vào từng chiêu số.
Đánh thêm một lúc nữa, hai bên xuất kiếm càng chậm rãi.
Đột nhiên cả hai cùng nhảy tới cùng một lúc, kiếm chớp như ánh điện cùng chém vào nhau nhưng mỗi thế mỗi bên hoàn toàn tương phản. Chiêu pháp của Dương Hoa là ảo diệu biến chuyển còn chiêu pháp của Mậu Trường Phong thì bình thường như không có gì lạ lùng như không cần tiến hóa nhưng thế thủ, thế công đều hết sức kín đáo. Mỗi khi kiếm chạm nhau, Dương Hoa đều thấy hổ khẩu chấn động đau đớn.
Mậu Trường Phong thở dài một tiếng :
- Nếu nói về sự ảo diệu của kiếm pháp thì hiện nay ngươi cũng vào loại cao thủ đó. Nhưng yếu lý của kiếm thuật thì dường như chưa am hiểu gì cả. Kiếm pháp trong thiên hạ phàm chỉ gói gọn trong ba chữ: “trọng”, “chuyết” và “đại”. Nếu học được ba chữ ấy, ngươi sẽ tiến đến cảnh giới vô địch kiếm đó!
Nghe ba chữ của Mậu Trường Phong vừa nói, Dương Hoa tỉnh ngộ liền, chàng nhớ lại các yếu quyết kiếm thuật của chư vị sư phụ chẳng qua khi luyện tới bực lô hỏa thuần thanh tối cao thì đều phản phác qui chân, xem nặng như nhẹ, tưởng là vụng nhưng là cực khéo, tưởng là nhỏ lại rất lớn.
Dương Hoa nghĩ thầm: “Ba chữ chân ngôn ‘trọng’, ‘chuyết’ và ‘đạí’ ai mà không biết. Nếu cho ta thêm vài năm luyện Huyền Công yếu quyết nữa thì dễ gì ngươi có thể thắng ta?”.
Dương Hoa xét về kiếm pháp thì có thể nói đã lên tới mức thượng thừa, nhưng xét về công lực lại còn khá non nớt, chàng cũng biết vậy nên miệng vừa nói :
- Đa tạ lời chỉ giáo.
Kiếm vừa chuyển động thu về liền nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào đầu kiếm của Mậu Trường Phong.
Mậu Trường Phong cười nhẹ :
- Nếu nói về kiếm pháp ngươi cao hơn ta đấy, ngươi đã gặp được vị chân sư cao thủ nào mà không tự biết chăng?
Nói rồi xuất chiêu tấn công tiếp.
Lần này cả hai cẩn thận hơn, chú ý tìm những sơ hở để tấn kích.
Đánh thêm độ nửa giờ nữa đột nhiên chàng thấy tâm máy động liền phản thân nhảy ra khỏi vùng kềm tỏa của kiếm đối phương quăng kiếm xuống đất, mắt buồn rười rượi :
- Ta xin chịu thua, tùy sự xử trí của ngươi đó!
Mậu Trường Phong thu trường kiếm lại, mũi kiếm đã dí sát vào yết hầu Dương Hoa, chỉ cần nhấn mạnh thêm chút nữa là có thể giết chết ngay chàng được rồi. Nhưng không hiểu sao họ Mậu chần chờ không chịu hạ thủ.
Cuối cùng, rất lâu sau Mậu Trường Phong than một câu :
- Rất uổng phí cho cao thủ như ngươi mà không biết đâu là trắng đâu là đen, cam tâm làm tay sai cho bọn triều đình nhà Thanh. Ta không nỡ giết ngươi, để ngươi có dịp xét lại kỹ lưỡng hành vi của mình xem có đáng thẹn hay không?
Nói rồi tra kiếm liền vào bao, quay gót đi thẳng. Vừa đi xa vừa hát một khúc ca cuồng ngạo mà Dương Hoa chỉ còn nghe loáng thoáng được mấy câu:
Giang hồ lạc phách cần gì?
Tâm can bỏ hết vân vi cuộc đời
An nhiên cứ việc đùa chơi...
Tiếng ca bị những vách núi dày dội lại như cứ lẩn quẩn bên tai chàng nhưng thực ra người đã xa lắm rồi. Trong lời ai nghe như có một nửa uất hận, một nửa hào hùng như muốn gởi gấm chút tâm sự gì đó xuống dưới huyệt mộ của Văn Tử La? Dương Hoa tuy không biết hết tâm sự của Mậu Trường Phong nhưng chàng có cảm giác những lời ca ấy là gởi gấm tâm sự cho người dưới mộ. Mà người dưới mộ ấy lại chính là thân mẫu của chàng.
Ngẩn ngơ lắm Dương Hoa mới quỳ gối trước mộ mẹ, lạy mẹ ba lạy than thở :
- Mẹ ơi, khi sống chắc mẹ chẳng vui gì, đến chết mà hình như còn chưa yên dưới mộ. Bất kể mẹ đã làm gì lúc sinh thời, mẹ vẫn là người con kính yêu nhất trên đời. Mẹ ơi, nếu mẹ còn bị ai nói xấu con nhất định vì mẹ rửa hờn!
Chàng lạy mẹ thêm một lần nữa, trong bụng thầm từ biệt mẹ rồi quay gót.
Trong lòng cực kỳ đau đớn hoang mang, Dương Hoa cứ mặc cho chân bước từng bước không có ý định đi đâu tới đâu cả. Cứ đi thẫn thờ vô định như vậy một lúc, hốt nhiên chàng sực nhìn thấy thăm thẳm cây cối dưới chân mình và trên đầu ánh trăng sáng vằng vặc như gần lại. Thì ra chàng đã vô tình đi lên tận đỉnh núi.
Chung quanh vẫn là màn đêm lạnh người, chàng ngồi bệt xuống một mô đất, lòng thương cảm bi thương chàng không ngăn được bật ra tiếng khóc.
Đột nhiên chàng nghe thấy tiếng gọi xa xa :
- Hoa nhi, con đâu rồi?
Âm thanh nghe quen thuộc. Dương Hoa kinh hoảng vội vàng nằm mẹp xuống đất nhìn phía phát xuất ra tiếng nói.
Có vài bóng người thấp thoáng trước mặt chàng. Tiếng hỏi ấy phải chăng là tiếng Dương Mục? Chàng nép vào một gốc cây lớn im lặng theo dõi, phút chốc quả là Dương Mục đang lần mò trở lại tìm chàng.
Dương Hoa trong lòng cũng đang hết sức phân vân vì chưa lý giải nổi người này có thực là phụ thân của chàng hay không. Vả chăng, nếu y xưng là thân phụ chàng thì ắt có âm mưu gì?
Chàng bước ra khỏi chỗ ẩn thân hỏi ngay :
- Bọn chó săn còn trở lại đây làm chi?
Dương Mục nhìn thấy Dương Hoa còn lại một mình lộ vẻ mừng rỡ :
- Hoa nhi đã giết chết tên Mục Trường Phong rồi ư? Ta... ta... tìm con vì chính ta... là... là phụ thân của con đây mà...
Hai tiếng “phụ thân” thoát ra khỏi cửa miệng của y cách rất ngượng ngùng lúng túng. Dương Hoa lạnh lùng :
- Có gì làm bằng?
Dương Mục cười gằn ba tiếng :
- Hoa nhi, mẹ con chết rất thảm, ta cũng không vui vẻ gì nên lưu lạc phải làm tay sai cho Thanh triều là để báo thù cho mẹ con.
- Mẫu thân chết vì binh khí của bọn quan quân nhà Thanh, hà cớ gì làm tay sai mà lại báo thù cho mẹ?
Dương Mục thở dài, giọng thương tâm :
- Mẫu thân con chết hết sức thê thảm, thảo nào con không thương tâm. Nhưng người chết nào con không thương tâm. Nhưng người chết là hết, dù sao con cũng còn phụ thân là ta đây!
Câu ấy lại càng khiến Dương Hoa thêm giận, chàng thầm nghĩ: “Có lẽ chính y không biết chừng đã gây nên cái chết thảm của mẹ ta”. Bây giờ y nỡ đi làm tay sai cho giặc còn nói lời ân nghĩa, vì vậy chàng im lặng không buồn đáp lời Dương Mục.
Dương Mục thấy chàng không nói không rằng trong bụng mừng thầm vì tưởng chàng đã tin lời y nói nên bước thêm một bước :
- Ta vốn biết ngay từ đầu con đúng là Hoa nhi, nhưng tiếc rằng con chưa biết ta nên lúc nãy bênh vực tên ma đầu Mục Trường Phong, cuối cùng tình phụ tử vẫn là thâm trọng...
Dương Hoa không thể nhịn được nữa, hét lên một tiếng :
- Ngươi đừng ăn nói hồ đồ nữa, phụ thân ta đã chết lâu lắm rồi, ngươi dám mạo nhận trắng trợn vậy ư? Hãy đi mau!
Dương Mục vẫn cười :
- Hoa nhi, con lầm lẫn rồi đó. Ta chính là phụ thân của con. Xưa kia chỉ giả chết vì tình thế bắt buộc, con chưa biết chuyện ấy đâu?
Dương Hoa xẵng giọng :
- Ta không lầm lẫn đâu, chính ngươi mới là người lầm!
Dương Mục không đợi chàng nói hết câu, vội vàng tiếp :
- Ờ, có lẽ chính ta mới lầm. Nhưng con có biết nguyên nhân vì đâu mà lầm lẫn không?
Chàng gạt đi :
- Ta không biết, và cũng không cần biết nguyên nhân, chỉ biết kẻ dám mạo nhận phụ thân của ta, ta sẽ không dung thứ.
Vừa dứt ba tiếng “không dung thứ” chàng vận chưởng đánh xuống một khối đá lớn ngay trước mặt như muốn trút tất cả giận dữ xuống đó. Khối đá vỡ ngay ra làm đôi, cát bụi bay lên lả tả. Chàng trút được nổi giận xuống tảng đá, tỉnh táo nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Dương Mục.
Dương Mục có vẻ sợ thật sự, y lùi liền hai, ba bước, miệng cứ ấp úng: “Tốt, tốt lắm” rồi tiếp :
- Ta đi... ta sẽ đi, sẽ có một ngày con hiểu minh bạch hơn...
Y định bụng sau câu nói ấy thế nào Dương Hoa cũng hỏi “Cái gì minh bạch?” nhưng chàng lại im lặng nên y lùi mấy bước nữa rồi cứ chần chừ không chịu đi nữa vì thấy mưu đồ của mình chưa thực hiện được.
Y lùi thêm mấy bước nữa rồi đứng lại, trong lòng tính toán tìm cách lay chuyển tình thế. Thực ra, trong lòng Dương Hoa lúc ấy cũng rất phân vân, nghi hoặc này chỉ có Dương Mục mới có thể giải hộ chàng. Làm sao chàng có thể nhận một tên tay sai cho kẻ thù làm cha được?
Dương Mục đã định xong mục đích, ho liền mấy tiếng :
- Ta sẽ kể cho con nghe một câu chuyện cũ. Chuyện này nghe xong con sẽ nhận thực ai là phụ thân của con...
Vửa nói cây ấy y vừa quan sát phản ứng của Dương Hoa, thấy chàng đứng im không nói gì, y chậm rãi kể :
- Ngày xưa có một người làm nghề “bảo tiêu” danh chấn giang hồ, bản lãnh vừa cao cường lại vừa giao du rất rộng. Vì làm nghề bảo tiêu nay đây mai đó trên giang hồ hai phe hắc bạch đều là chỗ quen biết, thậm chí có giao tình với cả giới hiệp khách anh hùng...
Ngừng lại một chút, thấy Dương Hoa có vẻ lắng nghe, y tiếp :
- Nói tóm lại là y rất nhiều bằng hữu nhưng nếu nói là bạn thân thiết sinh tử nhất chỉ có một người. Người này lúc đó là một thủ lãnh nghĩa quân ở vùng Tiểu Kim Xuyên...
Nghe đến mấy câu ấy, Dương Hoa hơi giật mình trong lòng thầm hỏi: “Y vừa nói tới Mạnh Nguyên Siêu chăng? Ta hãy nghe xem y nói thế nào về Mạnh đại hiệp.....”.
Giọng Dương Mục vẫn chậm rãi :
- Khi vị tiêu đầu ấy biết bằng hữu thâm giao với người bạn ấy, y còn chưa đến vùng Tiểu Kim Xuyên mà trú ngụ thường xuyên tại nhà tiêu đầu. Vị tiêu đầu này có một người vợ cũng trong giới võ lâm nên mỗi khi người bạn tới ở người vợ bạn đều ân cần tiếp đãi.
Vị tiêu đầu lấy làm hạnh phúc vì vừa có vợ hiền lại vừa có bạn quý, chẳng bao lâu hai vợ chồng sinh hạ được một người con. Tất cả đều sung sướng không nghĩ gì đến tai họa sẽ chính từ trong nhà mà ra.
Dương Hoa nghĩ tới đó không những không tò mò mà còn hơi ghê tởm vì chàng biết y sắp nói đến chỗ chính yếu của câu chuyện. Chàng không thể bịt tai được nên vẫn nghe lời của Dương Mục có vẻ rất lấy làm đau khổ :
- Không ngờ lửa ở gần rơm, vì vị tiêu đầu phải xa nhà luôn luôn với việc bảo tiêu nên ở nhà người bạn thân với vợ mình đã lén lút tư tình từ lúc nào. Sau đó vị tiêu đầu mới biết rõ người bạn kia sở dĩ kết giao thâm tình với mình chỉ vì muốn chiếm đoạt vợ mà thôi. Ôi! Lòng người thật đê tiện, xưa nay ai cũng tưởng người bạn ấy là hạng hiệp nghĩa, ai ngờ lòng lang dạ thú. Việc tư tình đã phát tác lâu rồi, tình cờ một lần nọ, tiêu đầu trở về nhà sớm, hơn dự định hai ngày mới bắt gặp rõ ràng vợ mình và bạn đang ở trong phòng dâm ô với nhau... Ồ, việc này kế tiếp vừa bẩn miệng ta mà lại thêm bẩn tai con... có lẽ ta không nên kể tiếp nữa...
Dương Hoa nghe đến đấy đầu óc quay cuồng như muốn bất tỉnh tuy chàng chưa thể tin hoàn toàn câu chuyện của Dương Mục. Chàng thầm hỏi lòng: “Nếu như câu chuyện này thì Mạnh Nguyên Siêu thường ở nhà ta, vì sao ta hoàn toàn không nhớ? Lúc ấy tuy ta còn nhỏ nhưng sao khi cha ta chết ta lại nhớ rõ?”.
Dương Mục dường như cũng biết Dương Hoa chưa tin hẳn nên lộ vẻ thống khổ nói tiếp :
- Vị tiêu sư ấy từ khi biết việc xấu xa của vợ mình vô cùng đau đớn nhưng vẫn nói với vợ ‘Ta không dám ngăn cản tình riêng của em, nhưng xin em hãy vì đứa con của chúng ta còn quá nhỏ. Khi nào con khá lớn, ta với em sẽ chia tay để em tự do sống với tình nhân’. Người vợ khóc lóc nhận hết mọi sai lầm xin được chồng dung thứ và hứa từ nay sẽ tuyệt với tình nhân. Vị tiêu sư rộng lượng tin lời vợ. Không ngờ chỉ vài năm sau, tên bạn lòng lang dạ thú ấy lại quay trở lại sau khi đã giang hồ ở những phương trời xa. Và cũng không thể ngờ được đôi dâm phu gian phụ ấy lại tiếp tục lén lút với nhau.
Một hôm ta bắt quả tang bọn chúng đang tình tự trong vườn hoa nhà, không dằn được tức giận, ta có đánh gian phu một chưởng nhưng con biết, gian phu là một tên võ nghệ hết sức cao cường nên hắn đánh lại ta và ta không thể đứng được, đành giả chết để che mắt bọn chúng. Người dâm phụ ấy chắc con đã đoán được là ai và tại sao con cứ tưởng thân phụ con đã chết. Sau khi ta giả chết, dâm phụ trao con cho Bốc Thiên Điêu và Ân Cừu Thế, còn ta từ đó gia đình tan nát, đến bây giờ ta còn hận oán cừu này, và về việc tại sao ta lại cam tâm theo bọn quan quân Thanh triều là cũng do muốn báo oán...
Dương Hoa rất đau đớn phân vân khi nghe xong câu chuyện của Dương Mục, chàng hét lên :
- Ta không tin, ta không tin. Mẫu thân ta với Mạnh Nguyên Siêu chung thủy vẫn là hai người bạn thâm trọng, lẽ nào làm chuyện bại hoại luân thường như thế?
Tuy ngoài miệng nói quả quyết như vậy nhưng trong lòng Dương Hoa thực sự đang nổi lên cơn sóng gió luôn luôn có hai ý tưởng giằng xé chàng “Chuyện này là chuyện thực chăng? Hay là chuyện giả chăng? Không, không, ta không thể tin được, ta không thể tin được”.
Dường như Dương Mục cũng đoán biết chàng không tin vào y nên y dùng đòn tâm lý nói tiếp :
- Con biết không, làm tay sai cho thanh triều là nỗi thống khổ của đời ta, nhưng Mạnh Nguyên Siêu là tay võ lâm cao thủ, nếu một mình ta làm sao... làm sao...
Rồi y giả vờ chùi mấy giọt nước mắt :
- Thân phận ta bây giờ, vợ hiền đã chết, con yêu không biết lưu lạc phương nào, mười năm hơn mà ta vẫn còn nhớ như y gương mặt của con... tất cả chỉ do tên bằng hữu khốn nạn đã hại ta... Nay ta chỉ còn một mình con độc nhất là thân thích trên đời... nếu tìm được con nhất định ta sẽ cải tà quy chính...
Dương Hoa nghe lời than thở của y cũng có chút thành khẩn, bụng thầm nghĩ: “Những lời gạt gẫm cũng cảm động thực, tiếc rằng ta không còn là trẻ lên bảy nữa”.
Dương Mục bồi thêm đòn tâm lý nữa :
- Chắc con định hỏi ta “Tại sao ta cần gặp con mới cải tà quy chính?” Ấy là vì bây giờ ta tuổi tác đã cao, bản lãnh lại không lấy gì làm cao cường, nếu không có sự bang trợ của con ta không thể nào thoát khỏi tay địch nhân được mà địch nhân của ta nổi tiếng là đao pháp đệ nhất thiên hạ nếu ta không ẩn thân khuất phục quan quân triều đình thì ta đã thực sự chết vì tay y rồi. Ôi, giờ ta chỉ còn hy vọng báo cừu bởi con ta...
Kể đến đó, Dương Mục thở dài than :
- Con nghe chuyện này thấy ra sao? Nếu thí dụ như con là con của vị tiêu sư ấy con sẽ làm gì?
Dương Hoa thẳng người, giọng rành mạch :
- Mỗi người tự có trách nhiệm với mình, sao lại cứ phải nương cậy vào người khác? Nếu ta là con ruột của vị tiêu sư ấy, không cần phải ai nói gì cả, ta sẽ quyết vì đại nghĩa diệt thân tình!
Vừa nói dứt câu “đại nghĩa diệt thân tình” chàng xoay chưởng hướng lên trên đánh rung một cành cây ở trên đầu. Dương Mục hoảng sợ, y biết khi chàng nói câu “diệt thân tình” là đã quyết, e rằng ở lại thêm bất lợi, y chớp nhoáng xoay mình bỏ đi.
Dương mục đã đi xa rồi mà Dương Hoa vẫn còn ngơ ngẩn, tuy nhiên linh tính vẫn báo cho chàng biết. Dương Mục không thể nào là thân phụ của chàng. Mới đây, khi nấp thân sau mộ mẹ chàng, chàng đã nghe tận tai, thấy tận mắt những lời ô uế giữa Dương Mục và Toàn Đại Phúc, làm sao chàng tin được một người tư cách như vậy mà đã có lúc là chồng của Vân Tử La nữ hiệp, mẫu thân chàng?
Trong tâm trạng vấn vít của chàng lúc này khi thì đau đớn, khi thì phẫn uất, khi thì tự xấu hổ vì hành vi của Dương Mục. Những lời lẽ trong câu chuyện của Dương Mục tuy linh tính báo cho chàng biết chỉ là câu chuyện bịa đặt nhưng chúng vẫn cứ như những con rắn độc cắn xé tâm tư chàng, chàng muốn đuổi chúng ra khỏi tâm trí nhưng không sao làm được “Ta không thể tin thân mẫu ta lại là kẻ hạ tiện như chuyện kể được”!
Thương ôi! Lời lẽ của DươngMục đã như chất độc thấm dần vào cơ thể chàng khiến chàng sinh đau đớn.
Chàng muốn kêu muốn thét lên cho hả nỗi đau nhưng giữa rừng núi u tịch thế này có ai nghe được tiếng chàng la hét? Bất ngờ tay chàng đụng phải vật cồm cộm trong người, thì ra đó là bản “Mạnh gia khoái đao đao phổ” do chính bút tích của mẫu thân chàng chép hộ Mạnh Nguyên Siêu.
Gió đêm thổi càng thêm lạnh lùng nhưng chàng không thấy lạnh chút nào vì bên tai tiếng nói của Dương Mục dường như vẫn còn ám ảnh chàng: “Tuy nguyên họa hoạn khiến gia đình ta tan nát chính là do hành vi lang sói độc địa của tên bạn khốn nạn nọ”.
Dần dần Dương Hoa bình tĩnh lại, chàng lẩm bẩm tự nói: “Có lẽ y nói cũng có phần đúng, tuy Mạnh Nguyên Siêu là một thủ lãnh nghĩa quân nhưng ai cấm trong nghĩa quân cũng có bọn lang sói? Ai cấm họ Mạnh chính là một trong số ấy? Hừ, biết đâu y chính là bọn nghĩa quân xấu xa chỉ thích hại người khác?”.
Nghĩ đến đấy nộ khí lại phát xung, Dương Hoa giơ bản đao phổ lên, lòng tự nhiên thấy oán hận Nguyên Siêu vô cùng, chàng ấn mạnh trảo công vào đao phổ, đao phổ chỉ là một cuộn giấy bình thường, trong chớp mắt đã nát vụn thành những mảnh giấy nhỏ rơi xuống đất.
Nhìn đám giấy bay tơi tả, Dương Hoa đột nhiên nhớ tới lời xưa kia của nhị sư phụ Ân Cừu Thế dặn dò: “Như bản lãnh của con, con chưa thể đối địch với Mạnh Nguyên Siêu được.
Muốn thắng y, con chỉ có cách xuất kỳ bất ý sử dụng đúng “Mạnh gia đao pháp” mới hy vọng đánh bại y còn không, chẳng thể nào hơn nữa”.
Dương Hoa vội vàng thu lượm những mảnh giấy vừa rơi xuống đất lòng nghĩ thầm: “Ta nên giữ bản đao phổ này, ngày sau đem vất trả vào mặt y rồi sẽ dùng đao pháp của y mà đánh y...”.
Chàng vươn mình đứng dậy, bất giác tay đã rút kiếm khỏi bao từ lúc nào, lời tự xuất ra khỏi ý nghĩ :
- Mạnh Nguyên Siêu, ngươi hãy đợi đấy. Thế nào rồi cũng có một ngày ta sẽ giết chết ngươi!
Kiếm thuận thế múa một vòng chớp nhoáng đã tiện đứt cành cây ngay cạnh chàng như vừa chém ngang người Mạnh Nguyên Siêu.
Bỗng đột nhiên ngay bên cạnh chàng có giọng nói ư uyển chuyển nhẹ nhàng :
- Vì cớ gì ngươi muốn giết Mạnh Nguyên Siêu?
Dương Hoa hoảng vía tỉnh người lại liền, đã thấy trước mặt chàng đứng sững một người mặt đẹp như ngọc đúng là mỹ thiếu niên mặc quần áo đàn ông. Chàng thoạt nhìn qua biết ngay là phụ nữ, không lẽ trong đời này lại có tiên nữ xuống trần?
Dương Hoa vốn là người võ học đã cao cường nhưng vì đang trong lúc tâm thần đau đớn hoảng loạn nên không quan tâm ngoại cảnh, mỹ thiếu niên đến gần mới phát hiện ra. Nhưng dù sao mỹ thiếu niên đến được gần chàng như thế cũng tự chứng tỏ khinh công tuyệt cao rồi.
Câu hỏi của người lạ đột ngột quá khiến Dương Hoa ấp úng mãi không biết phải trả lời ra sao.
Mỹ thiếu niên đưa hai mắt liếc Dương Hoa một cái giục :
- Nói đi chứ, vì sao người muốn giết Mạnh Nguyên Siêu? Không nói ta nghe thuận tai thì đừng có trách ta đấy nhé!
Dương Hoa trấn định tinh thần đáp :
- Ta muốn giết Mạnh Nguyên Siêu hay không thì có quan hệ gì đến người? Ngươi là gì của y?
Mỹ thiếu niên cười nhạt :
- Ta với Mạnh Nguyên Siêu chẳng quan hệ gì cả, nhưng y vốn là thủ lãnh của nghĩa quân. Đừng nói ngươi đòi giết y, chì cần có hành vi bất kính với y cũng đáng cho ta không thể dung thứ rồi, trừ khi ngươi nói được nguyên nhân chính đáng. Nói đi, ta nghe đây.
Dương Hoa không thể kể hoàn cảnh mình cho người lạ nghe được nên đành ấp úng đáp :
- Mạnh Nguyên Siêu là... là... một tên vô lại trong giới võ lâm!
- Đừng nói hỗn láo!
Mỹ thiếu niên quát lên ngắt lời rồi nói tiếp :
- Mạnh đại hiệp đã vì nước vì dân ai cũng từng biết đó là một người đại anh hùng, đại hào kiệt, ngươi căn cứ vào đâu mà dám nói võ lâm vô lại?
Dương Hoa càng lúng túng, sắc mặt luôn luôn thay đổi, chỉ biết ú ớ :
- Căn cứ ư? Căn cứ ư?
Mỹ thiếu niên cười lớn :
- Ngươi không nói được chứ gì? Để ta trả lời giùm ngươi: chỉ là ngươi là tay sai đê tiện của bọn quân quan Thanh triều!
Dương Hoa tức giận :
- Đừng nói hồ đồ, ta nào làm tay sai cho quân quan?
Giọng nói của mỹ thiếu niên vẫn rất mực nhu hòa :
- Ta hãy tạm tin ngươi không phải là tay sai quân quan, thế ngươi là người nào?
Đây cũng là câu hỏi Dương Hoa không biết trả lời sao cho phải. Mỹ thiếu niên như đùa cợt :
- Sao? Ngươi còn cần giết Mạnh Nguyên Siêu nữa hay không?
Trong lòng Dương Hoa nhủ: “Dù không giết được Mạnh Nguyên Siêu, ta cũng phải làm cho y đau khổ suốt đời”. Nhưng ngoài miệng lại ấp úng :
- Ta... ta... vẫn muốn giết chết y.
Mỹ thiếu niên lộ vẻ giận dỗi, quát mắng :
- Nếu vậy thì chính ngươi mới là vô lại trong giới võ lâm.
Mắng xong câu ấy dường như nàng càng thêm giận, kiếm tuốt ra khỏi vỏ liền :
- Hãy xuất kiếm đi!
Dương Hoa cứ đứng ngây người ú ớ :
- Ngươi muốn ta xuất kiếm làm chi?
Mỹ thiếu niên cười gằn :
- Ngươi là lũ vô lại võ lâm không đáng làm bẩn đao của Mạnh Nguyên Siêu, ta sẽ vì người giết chết ngươi!
Dương Hoa điềm nhiên :
- Làm sao ngươi có thể giết ta được?
- Hừ, ta biết bản lĩnh của ngươi cực cao, ngươi chỉ cần tay không cũng đủ đối phó với ta rồi. Ta không thể hơn ngươi đâu nhưng nếu không giết được ngươi thì ngươi cứ giết chết ta đi! Xuất kiếm mau!
- Bảo kiếm của ta chỉ giết những bọn vô lại, ta với ngươi không oán không thù, vả chăng nhìn ngươi ta chắc chưa đến nỗi vô lại lắm, ta nỡ nào giết ngươi?
- Thế Mạnh đại hiệp là vô lại à?
- Ta đã nói rồi, khỏi cần hỏi thêm nữa.
- Vậy ngươi khoanh tay chịu ta giết chết ư?
- Ngươi luôn miệng gọi là Mạnh đại hiệp ắt là người trong nghĩa quân. Nếu thích giết ta thì cứ ra tay chứ ta không giao đấu với ngươi.
Mỹ thiếu niên đứng ngây ra nhìn chàng quả nhiên không hề có ý động thủ. Dương Hoa là người thế nào? Chẳng lẽ chàng không muốn đụng độ với nghĩa quân? Nàng hơi ho một tiếng nhẹ :
- Ngươi nói thật chứ?
- Ta chết cũng không có gì ăn năn.
Mỹ thiếu niên giương tròn mắt kinh ngạc. Bỗng nhiên như một ánh chớp nàng chuyển thân đến bên chàng giơ tay tát một cái nổ đom đóm mắt vào má chàng. Quả nhiên chàng không hề động thủ.
Mỹ thiếu niên thu tay về đứng ngây ra một lúc rồi nói :
- Nếu không muốn giao đấu thì thôi. Ai bảo ngươi miệt thị Mạnh đại hiệp nên ăn tát của ta, từ rày ăn nói phải cẩn thận nghe không!
Rồi đột ngột như lúc tới, nàng xoay nhẹ mình một cái đã đi xa trả lại cho núi rừng vẻ tịch mịch thường có.
Còn lại một mình dưới gốc cây già, Dương Hoa ngơ ngẩn xoa xoa bên má vừa bị tát thầm nghĩ ngợi miên man: “Cô nàng này là người gì mà lại mặc giả quần áo đàn ông? Hà, sao lại bênh vực Mạnh Nguyên Siêu đến thế? Chắc chắn là một trong đám nghĩa quân dưới quyền họ Mạnh chứ chẳng sai, ta vì chút oán cừu nên phải giết thủ lãnh của nghĩa quân cũng là khổ tâm lắm. Nhưng Mạnh Nguyên Siêu hành vi quả là thô bỉ đáng giận. Hừ, chưa trả được oán đã ăn tát vào mặt thế ư?”.
“Thần trí” của chàng đã thanh tĩnh được một chút nhưng “lý trí” chưa hẳn đã thanh tĩnh nên lại tự trách mình: “Ta ăn tát của người mà chưa hề biết danh tánh họ, ngẫm thật đáng cười, cứ kiểu này đến Mạnh Nguyên Siêu thủ lĩnh đến đây làm sao ta biết?”.
Nhìn trời đã le lói chút ánh sáng, chàng cảm thấy tự nhiên trong người mệt mỏi tự bảo mình: “Ta đã đến tảo mộ mẹ ta hôm nay là đã đạt được một chút tâm nguyện. Bây giờ Mạnh Nguyên Siêu không có mặt ở Tiểu Kiêm Xuyên, ta còn lưu lại đây làm chi nữa?”.
Chàng móc trong túi một phần lương khô ăn xong rồi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị lên đường rời khỏi vùng đất Tiểu Kim Xuyên.