Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 22: Cuộc chất vấn của huyết tộc




Bạch Vũ đột nhiên mất tích, bởi vì hắn nhớ tới một chuyện.

Hắc huyết tộc căn bản đều có mắt đen và tóc đen, tuy nhiên vẫn có một sự phân biệt nhất định, sẽ có người mang đôi mắt màu xanh lá cây… Giống như cặp mắt của Abel vậy. Loại cảm giác yêu dị này, mặc dù đã trải qua một ngàn năm nhưng Bạch Vũ vẫn còn nhớ rõ, là huyết mạch của gia tộc Lancer, vì thế Bạch Vũ liền nghi ngờ gia tộc Hysen có phải là con cháu của gia tộc Lancer sau khi bị diệt vọng?

Bạch Vũ cho tới bây giờ vẫn luôn tự hỏi, ai đã đánh thức hắn dậy, đối phương có biết chân tướng thật sự đằng sau giấc ngủ dài của hắn không, mà trải qua một ngàn năm, lịch sử của huyết tộc đã xảy ra đứt gãy, bí mật của nó đã không còn nhiều người biết, nhưng việc Triển Dực ra đời, so với chuyện mình bị đánh thức, có thể cất giấu điều gì không, đây là điều Bạch Vũ tương đối quan tâm.

Bạch Vũ lúc nãy đi theo ông cụ tóc trắng kia, lên lầu, đến phòng họp ở tầng cao nhất.

Ông cụ tóc trắng gõ cửa, vào trong.

“Chủ nhân, bọn họ đã bắt đầu điều tra.”

“Ừ.” Abel nhẹ nhàng đáp ứng, “Hội nghị cứ dựa theo kế hoạch mà tiến hành, đừng để bị ảnh hưởng.”

“Vâng.”

Quản gia sau khi đáp ứng liền rời đi.

Bạch Vũ bí mật đứng ngoài cửa, cảm thấy cũng chẳng có gì khả nghi, chẳng lẽ là mình đa nghi?

Đang do dự, Abel đột nhiên lên tiếng, “Nếu đã tới thì vào nói chuyện một lát đi.”

Bạch Vũ nhướn mày, cảm thấy vào trong nói chuyện cũng chẳng mất mát gì, liền bước vào.

Abel nhìn Bạch Vũ, đứng lên, tự rót trà tiếp đãi hắn, “Không nghĩ tới tôi lại có thể gặp được một bạch huyết tộc, đúng là rất vinh hạnh.”

Bạch Vũ nghe giọng của hắn, người đánh thức mình là hắn? Hơn nữa hắn cũng cảm thấy, là huyết tộc, mặc dù Abel cũng coi là xuất chúng nhưng bề ngoài nhìn vẫn còn quá trẻ, không có bản lĩnh gọi mình dậy được.

“Tôi rất muốn biết tại sao bạch huyết tộc lại xuất hiện?” Abel mở miệng hỏi.

Bạch Vũ không nói gì, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm cặp mắt màu xanh của hắn, càng nhìn mày càng chau lại, cuối cùng nở nụ cười, nói với cặp mắt kia, “Lancer, ông già sống dai như ông thì ra là trốn ở đây.”

Abel nghe không hiểu, nhìn Bạch Vũ.

“A a.” Bạch Vũ chỉ cười nhưng không nói, đứng lên, “Tôi phải đi rồi, xem ra cậu cũng chẳng biết gì.”

“Chờ một chút, tôi có một thứ muốn đưa cho anh xem.” Abel giữ Bạch Vũ lại, bước tới bên két sắt, mở khóa ra, lấy ra một cái hộp gỗ màu đen cổ xưa. Trên hộp gỗ được khắc đầy hoa văn chằng chịt. Cái hộp vừa đưa tới trước mặt, Bạch Vũ liền biết bên trong có thứ gì, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm vài phần. Vươn tay nhẹ nhàng chậm rãi mở nắp hộp.

Bên trong là một chiếc đầu lâu bằng thủy tinh trong suốt. Hẳn là thuộc về một đứa trẻ, hoặc chẳng qua chỉ thu nhỏ lại, rất tinh xảo.

Bạch Vũ nhẹ nhàng nâng đầu lâu lên, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Abel không rõ, nhìn khuôn mặt biến hóa của Bạch Vũ, “Đây là cái gì?”

“Một trong những tổ tiên của cậu.” Bạch Vũ nhàn nhạt trả lời.

“Cái gì?” Abel không hiểu.

“Lancer, đã qua nhiều năm rồi vẫn không chịu bỏ nó à?”

Abel bất đắc dĩ nhìn Bạch Vũ, “Nãy giờ anh cứ một mực gọi Lancer, là nói vua Lancer?”

“Cất đi, thứ này ngoại trừ có giá trị kỉ niệm ra thì cũng chẳng xài được đâu.” Bạch Vũ đặt đầu lâu vào trong hộp, nhẹ nhàng vuốt hoa văn ở trên.

“À đúng rồi, về chuyện của em tôi, nhờ anh xin lỗi Triển Dực giùm.” Abel nói.

Bạch Vũ ngẩn người, nhớ lại tên hắc huyết tộc hai ngày trước bị té thành thịt nát, tên là gì nhỉ…

“Rượu của gia tộc Lancer rất ngon, anh có muốn uống thử không?” Abel lấy một chai rượu từ trong ngăn kéo ra.

Bạch Vũ cong khóe miệng, cảm thấy có gì đó rất buồn cười. Hắn nhận chai rượu, nhìn, “Rượu của Lancer…” Mở nắp ra ngửi ngửi, nhấc mi — Cũng không tồi.



Triển Dực ở trong phòng tìm một hồi, cuối cùng tìm được một văn kiện, một nửa tài liệu bên trong không cánh mà bay.

Triển Dực cảm thấy kì lạ, Trần Vĩ là quỷ đỏ biến dị cấp mấy? Trước đó hắn đã từng gặp qua không ít, nhưng trong cơ thể sinh trưởng mấy quả cầu thịt kia là lần đầu tiên, hơn nữa quả cầu thịt đó còn có sinh mạng.

Đang suy nghĩ, hắn cảm thấy một trận lạnh lẽo từ cửa truyền tới.

Triển Dực buông xấp tài liệu trong tay, hơi nghiêng mặt nhìn ra cửa.

Ngoài cửa chính, có một người đàn ông mặt quần áo đen.

Dáng người cao ráo, nửa bên mặt kết vảy, Triển Dực biết người này.

Đại khái đoán được lý do hắn tới đây, Triển Dực cũng chẳng thèm để ý, đặt tài liệu xuống, lật văn kiện khác.

“Mấy trưởng lão muốn cậu về nói chuyện.” Lân mở miệng, nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện bạch huyết tộc kia.

“Đó là trưởng lão của huyết tộc, tôi là người.” Triển Dực tiếp tục lật tài liệu, “Ở đây là hiện trường gây án, người không có nhiệm vụ thì miễn vào.”

“Tôi không nói lại lần thứ hai, đây là lệnh của cấp trên.”

Lời vừa dứt, Triển Dực liền thấy có bốn người mặc áo đen.

Triển Dực cau mày, lầm bầm, “Phiền phức.”

“Dực Dracula, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng!” Lân vừa dứt lời, bốn người mặc áo đen rút ra một dải lụa.

Triển Dực xoay đầu, lạnh lùng nhìn Lân, “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi tên là Triển Dực, Dracula cái gì chứ, tôi không biết.”

“Vũ nhục tổ tiên của mình, chỉ làm tội của cậu càng thêm nặng.” Thanh âm của Lân lãnh khốc, “Đừng ép tôi phải động thủ.”

Triển Dực buồn cười nhìn hắn, “Anh cảm thấy tôi sợ anh?”

Lân run lên, phân phó thuộc hạ, “Bắt hắn!”

Ra lệnh một tiếng, bốn người còn chưa làm gì, Triển Dực đã cầm cái gạt tàn thuốc trên bàn, đập lên đầu một người áo đen đứng cạnh cửa sổ.

Người kia né tránh, nhưng Triển Dực lại vươn tay nắm dải lụa sau lưng hắn, níu lại, lui về phía sau kéo một phát đồng thời cũng đạp hắn bay ra ngoài.

Ba người còn lại tụ thành một chỗ, nhào về phía Triển Dực.

Triển Dực phi ra ngoài, nhưng cũng không rơi xuống, dải lụa trong tay hắn như cao su, đàn hồi rất tốt, Triển Dực quấn dải lụa vào cổ người áo đen bên cửa sổ, vòng sang cửa sổ bên kia, người áo đen đứng không vững, từ bệ cửa rơi xuống dưới.

Triển Dực thuận thế bay qua cửa sổ, xoay người đạp người thứ ba ra ngoài, thuận tiện dùng dải lụa quấn chân người thứ tư, đánh cùi chỏ vào mặt hắn, ném đi.

Toàn bộ đều xảy ra trong chớp mắt, Triển Dực vứt dải lụa, nhìn Lân, “Tôi không phải người của Dracula, quy củ của mấy người không thể áp dụng với tôi.”

“Gia tộc chỉ có người chết, không có phản đồ.” Lân có chút đần độn, vẫn lao đầu về phía Triển Dực. Bạn đang �

Triển Dực nghiêng người né tránh công kích của hắn, tay trái của Lân đầy vảy, cứng rắn không đao thương nào có thể chặt được. Hàm răng của quỷ hút máu là thứ cứng nhất trên đời, chế tạo thành vảy sẽ biến thành một công cụ phòng ngự mạnh nhất, còn tương đối sắc bén.

Lấy tay làm vũ khí, Lân chính là một người rất mạnh.

Đáng tiếc người hắn đối phó lúc này là Triển Dực. Thân thể Triển Dực linh hoạt vô cùng, tạo thành một áp lực rất lớn với Lân.

Lân phát hiện ra, năng lực của Triển Dực hình như đã mạnh hơn, cơ hội giao thủ với hắn không nhiều, mặc dù Triển Dực không phải dùng sự chiến đấu làm mục đích sống sót, nhưng dù sao hắc kiếp vẫn hơn huyết tộc ở tốc độ và sức mạnh, cho nên Triển Dực đang chiếm thế thượng phong.

Lân không còn nhẫn nại, hắn liền nhớ tới con dao Elena cho mình.

Con dao chưa chắc có thể làm Triển Dực bị thương, coi như trên đó có thuốc mê đi, nhưng làm sao để Triển Dực trúng kế? Chỉ có thể xài chiêu đánh lén thôi.

Suy nghĩ, hắn vung tay, con dao màu đỏ bay đi.

Ngay cả Lân cũng không ngờ tới, chiêu này lại có hiệu quả không ngờ.

Con dao màu đỏ dưới ánh mặt trời sinh ra phản quang đỏ rực, ánh sáng trực tiếp chiếu vào mắt Triển Dực.

Trong nháy mắt đó, Triển Dực cảm thấy mắt mình như ngừng hoạt động. Hắn hơi sửng sốt, cảm thấy bên vai hơi đau, có cái gì đó đâm vào… Đại não Triển Dực lưu lại ba giây thanh tỉnh, hiểu mình bị người ta đánh lén. Hồng quang kia, phải là của hồng diệu thạch tạo thành.

Kết cấu của mắt Triển Dực với huyết tộc rất khác nhau, nhưng so với con người thì nhạy bén hơn, cái này tốt cũng không tốt, hai mắt của hắn sẽ gặp trở ngại khi thấy ánh sáng quá đỏ. Một dao kia, Triển Dực liền biết chiêu này của ai — Trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt tươi cười quỷ dị của bà già Elena, hắn còn nhớ lúc nhỏ Elena có nói, “Thì ra Dực Dực sợ ánh sáng của hồng diệu thạch a.”

Lân tiếp nhận Triển Dực té xuống, nghe thấy tiếng bước chân, hắn liền nhảy ra ngoài cửa sổ, lên xe rời đi.

Trong nháy mắt hắn nhảy xuống, Khải chạy vào, bốn phía tìm kiếm, không thấy ai, hỏng rồi!

Suy nghĩ một chút, hắn chạy ra hành lang, lên cầu.

Khải vừa mới vào thang máy lên lầu, thang máy xuống lầu bên kia mở ra, ông quản gia tóc trắng chậm rãi bước ra, đi về phía người phục vụ, “Đại nhân.”

“Có làm theo lời ta không?”

“Dạ có.” Người phục vụ gật đầu, “Người tới hỏi là Khải chứ không phải Triển Dực, tôi nói hắn lên lầu với ông chủ.”

Quản gia gật đầu, sau khi đuổi hắn đi, ông vào thang máy, không nghĩ ra — Người kia lại tới đây, không biết Bạch Vũ may mắn hay Triển Dực xui xẻo đây?

Bạch Vũ đang thưởng thức chai rượu với Abel, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài.

Khải vọt tới cửa, nhìn thấy tình cảnh bên trong, quả nhiên — Bạch Vũ hình như đang nói chuyện rất vui vẻ với Abel, bộ dáng hai người còn như muốn cụng ly.

Khải nhịn không được, bước nhanh vào, níu cổ áo Bạch Vũ, “Anh rốt cuộc là người nào?”

Bạch Vũ nhấc mi, “Cậu mới là người, ông đây là huyết tộc!”

“Anh tới gần Dực là có mục đích gì?” Khải nhìn Abel đang cầm ly rượu mờ mịt, “Hai người quen nhau?”

Bạch Vũ ngẩng mặt lên suy nghĩ, “Ân… Hắn có thể coi là bạn cũ.”

Abel nhìn Bạch Vũ, bạn cũ?

“Đúng rồi.” Bạch Vũ cũng không để ý tới khuôn mặt đen xì của Khải, hỏi, “Dực Dực đâu? Kêu lên đây uống một ly.”

“Uống cái đầu anh, Triển Dực bị bắt về rồi!”

Khải đẩy chai rượu Bạch Vũ đưa tới trước mặt, “Anh cũng là huyết tộc mà ha, cũng biết phản bội gia tộc là cái tội gì, anh không phải là bạch huyết tộc sao? Sao lúc Dực nguy hiểm nhất lại không ở cạnh hắn?”

Bạch Vũ trầm mặc, đặt chai rượu xuống bàn, nói tỉnh, “Tôi cảm thấy hắn không cần bảo vệ.”

Khải không muốn nói nữa, xoay người ra ngoài.

Bạch Vũ sờ cằm, nhìn Khải nổi giận đùng đùng rời đi.

Abel bước tới, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi cũng muốn biết.” Bạch Vũ nhìn hắn, “Cái thằng ngốc ruột ngựa kia sao lại biết tôi ở đây?”

Abel hơi sửng sốt, mỉm cười nhìn Bạch Vũ, “Chuyện anh chú ý không giống người bình thường.”

“Cũng không kì lạ, bởi vì giao thiệp với một số người, vẫn nên cẩn thận một chút.” Bạch Vũ giống như hàm ý điều gì đó, “Rượu lần sau uống tiếp, gần đây phải bận rộn làm anh hùng cứu mỹ nhân.”

Nói xong, Bạch Vũ đút hai tay vào túi, bước ra ngoài, vừa ra tới cửa liền xoay đầu lại hỏi Abel, “Mấy trưởng lão của Dracula ở đâu?”

Abel cười, “Tôi rất sẵn lòng nói cho anh biết địa chỉ, chuyện phát triển so với kế hoạch của tôi càng thú vị hơn.”

Bạch Vũ đưa tay nhận địa chỉ, liếc mắt nhìn, rời đi, nụ cười trên môi cũng dần biến mất — Chuyện càng ngày càng kì lạ, mấy trưởng lão rõ ràng chỉ tìm đại một cái cớ để bắt Triển Dực. Dù sao Triển Dực cũng không phải huyết tộc, con người hẳn là không cần bị mấy ông già kia chất vấn, nói cái gì mà không cho phép có phản đồ, dòng máu chảy trong người Triển Dực căn bản chẳng phải huyết tộc, không phải người mình thì phản bội cái gì? Chẳng lẽ mấy ông già đó định mượn cớ để tra cái gì? Lấy sự thông minh của Triển Dực, có phải hắn cũng nghi ngờ, cho nên mới cố tình đi theo?