"Chắc chắn!" Lục Thi Hàm khẳng định chắc nịch rồi từ tập tài liệu lấy ra một bản vẽ kĩ thuật đưa cho Lãnh Duật, "Đây là bản vẽ thiết kế do Trịnh Dương cung cấp."
"Tụi em đã làm thử làm một thí nghiệm trên khúc gỗ, kết quả cho thấy vết cắn do mặt nạ tạo thành có vài điểm khác biệt với vết thương trên người nạn nhân."
"Khác chỗ nào?" Lãnh Duật vừa nghiên cứu bản vẻ trong tay, vừa liếc mắt nhìn thoáng qua người Lục Thi Hàm.
Cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn mình, Lục Thi Hàm nhanh chóng cầm điều khiển chỉnh đến hình ảnh thí nghiệm của phòng pháp chứng.
"Dấu răng trên cổ nạn nhân khá đồng đều nhưng so với dấu vết do mặt nạ Trịnh Dương thiết kế thì lại không bằng về cả độ nông lẫn độ sâu.
Theo phán đoán của chúng tôi, mặt nạ của Trịnh Dương có thể sắc đến mức có thể cắn đứt cả cần cổ của con người nếu không biết điều khiển lực.
Và thực nghiệm đã chứng minh được điều đó, bộ răng của mặt nạ có thể cắn xuyên qua một thanh sắc cứng, và dễ dàng cạp đứt một khúc gỗ lớn giống như đang cắt đậu hũ."
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng mỗi câu mỗi chữ lại đánh động vào lòng mọi người ở đây.
Cả phòng lại chìm vào im lặng một lúc.
Lăng Hạo thấy khuôn mặt mọi người đều nghiêm túc, không khí ngột ngạt, liền mỉm cười xoay ghế, tung ra một trái bom: "Đừng im lặng thế chứ! Tuy đây không phải là hung khí, nhưng từ Trịnh Dương chúng tôi biết được một manh mối mang tính đột phá.
Chiếc mặt nạ hút máu này tuy mới được cậu ấy hoàn thành cách đây không lâu nhưng dự định thiết kế thì đã bắt đầu từ năm nhất đại học, lúc ấy bởi vì một số vấn đề và không thể tìm được nguyên liệu thích hợp nên chỉ mới tạo ra sản phẩm thử."
Nói tới đây, Lăng Hạo hơi dừng lại, quan sát khuôn mặt tò mò của tất cả mọi người.
Lúc này, Lãnh Duật vẫn luôn im lặng lắng nghe đột nhiên lên tiếng: "Sản phẩm thử? Vậy nếu như theo đúng tiến trình thì sản phẩm thử đó được tạo ra trong lúc quen nạn nhân thứ nhất, sau khi chia tay thì bị mất, nhưng bởi vì chỉ là sản phẩm tử tạm thời vẫn chưa hoàn thiện nên Trịnh Dương cũng không truy cứu.
Còn về cái mặt nạ thử kia thì tất nhiên đã bị bạn gái cũ trộm mất.
Tôi đoán có đúng không?"
[Bộp!]
[Bộp!]
[Bộp!]
Lăng Hạo hơi ngạc nhiên, hào hứng vỗ tay ba tiếng, không tiếc khen ngợi: "Bingo! Tổ trưởng, anh đúng là liệu sự như thần!"
Tiếp theo, lại liên tục gật đầu: "Tất cả đều giống như những gì Lãnh Duật nói.
Không sai một chữ, chỉ là tôi muốn bổ sung thêm một điều.
Cái mặt nạ thử kia sau khi bị nạn nhân thứ nhất lấy đi thì cô ấy đã tặng nó cho Hoàng Minh làm quà sinh nhật."
Đến khi Lăng Hạo nói ra hết những gì phát hiện được, mọi người trong phòng họp đã nhịn không nổi đều tập trung ánh nhìn vào cái người lạnh lùng độc miệng được khen là liệu sự như thần kia.
Ngay cả Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ cũng chăm chú nhìn Lãnh Duật, tò mò khiến Lãnh Duật nổi cả da gà, nhíu mày, mím môi nói:
"Đừng nhìn tôi, đây là tình tiết mấu chốt trong các bộ phim truyền hình lúc tám giờ đấy! Các cậu không biết sao?"
Lãnh Duật cao giọng hỏi, nhưng đáp lại anh là ánh mắt mờ mịt và khuôn mặt ngỡ ngàng ngây ngốc của một đám đàn ông.
Rất rõ ràng, trong căn phòng này, ngoại trừ Lãnh Duật, không một ai biết đến khái niệm phim truyền hình cẩu huyết lúc tám giờ tối hằng ngày trên đài trung ương, ngay cả cô gái duy nhất trong phòng, Lục Thi Hàm cũng vậy.
Chứng kiến tình cảnh này, Lãnh Duật chỉ biết chống tay lên trán, bất lực không nói nên lời.
Qua một hồi lâu, anh mới bình tĩnh hỏi: "Xác của Hoàng Minh đâu rồi? Còn cái mặt nạ thử kia đã tìm được chưa?"
"Chưa!" Bàng Thống lắc đầu, "Xác của Hoàng Minh đã được chuyển về phòng pháp y, Hàn Y đang khám nghiệm ở trên.
Còn mặt nạ, chúng tôi đã tìm khắp nơi ở của Hoàng Minh nhưng vẫn chưa tìm thấy, giống như đã biến mất hoàn toàn."
Câu trả lời của Bàng Thống cũng không ngoài sự dự đoán của ba người Bạch Tử Hàn, Cố Tư Dạ và Lãnh Duật.
Ba người đều đưa mắt trao đổi qua lại với nhau một hồi, sau đó chỉ nghe Cố Tư Dạ nói: "Sau khi liên kết các manh mối, tôi đã hoàn thành được bản phác họa về hung thủ.
Người chúng ta cần tìm là một thanh niên nằm trong độ tuổi từ 25 đến hơn 30, là người địa phương, dáng người cao ráo, gương mặt thu hút, vẫn còn độc thân, có khả năng tài chính cao, có xe riêng.
Là một thành phần tri thức trong xã hội, có địa vị cao, có thiên phú về y học đặc biệt là giải phẫu học, nghề nghiệp nghiêng về pháp y hoặc nhà giải phẫu học.
Tính cách dễ gần, thân thiện, có khả năng thích ứng với mọi loại trường hợp.
Là người khiến người khác yêu thích.
Đồng thời am hiểu rất rõ về văn hóa ma cà rồng, đúng hơn là tôn sùng văn hóa ma cà rồng."
"Mọi người nên tập trung sàng lọc kẻ tình nghi trong phạm vi của câu lạc bộ ma cà rồng lớn nhất thành phố chúng ta.
Đặc biệt là những người có quan hệ thân thiết với bạn trai của nạn nhân hoặc là có qua lại với nạn nhân."
"Đây là phác họa chân dung ban đầu của hung thủ.
Cụ thể hơn tôi cần thời gian để nghiệm chứng suy đoán của mình."
Khi thanh âm của Cố Tư Dạ đã ngừng hẳn, trong phòng họp liền yên tĩnh hẳn, từ từ tiêu hóa những gì cậu vừa phán đoán.
Nói đúng hơn dù có làm việc bao lâu thì bọn họ vẫn chưa thể nào quen được cách thức suy đoán, liên kết của Cố thiếu nhà mình.
Tinh Tinh ngẫm nghĩ một hồi vẫn thấy khó hiểu, bật thốt lên: "Tại sao lại là từ 25 đến hơn 30 tuổi?"
Nghe thấy câu hỏi của Tinh Tinh, ánh mắt Cố Tư Dạ nhìn cậu một hồi rồi nhìn hai mắt mờ mịt của mọi người, nhẫn nại giải thích: "Mỗi một sát thủ liên hoàn đều bộc lộ nội tâm sâu thẩm của hắn lên thi thể.
Chính thi thể đã nói cho chúng ta biết điều đó!"
Mọi người càng nghe trong đầu càng hiện lên dấu chấm hỏi to tướng, cảm thấy đang nghe người khác tụng kinh phật.
"..." Cố Tư Dạ.
"Quần áo, lông mày, nụ cười mỉm...!tất cả những cái này đều nói rõ lên tình trạng hiện tại và nội tâm của hung thủ.
Như vậy còn chưa hiểu sao?"
Cố Tư Dạ đã giải thích đến đây nhưng biểu cảm trên mặt mọi người vẫn như cũ, ngây ngẩn, không hiểu cái gì cả.
Nhìn Cố Tư Dạ bĩu môi, ủy khuất vì không ai hiểu ý mình, Bạch Tử Hàn mỉm cười nhẹ, trầm ngâm nói: "Tiểu Dạ, ý của em là nụ cười trên gương mặt người chết kia chứng tỏ hung thủ đang rất hưởng thụ quá trình giết người của mình, còn đôi mắt mở lớn của nạn nhân lại chứng tỏ hung thủ muốn có người chứng kiến toàn bộ quá trình hành hung của hắn?"
Thấy có người hiểu được ý của mình, Cố Tư Dạ vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy."
"Suy đoán hắn thuộc độ tuổi đó là vì tất cả nạn nhân đến hiện giờ đều là cô gái trẻ, hầu hết đều đang còn học đại học.
Người có thể khiến nạn nhân từ bỏ bạn trai mình, mà ngoại tình thì đối phương phải có những điều kiện vượt trội.
Thử hỏi với những thiếu nữ đôi mươi, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người đàn ông có sự nghiệp vững vàng, anh tuấn liên tục tấn công, thì ai có thể chống cự được?"
Mọi người nghe lời giải thích từ tốn của anh, gật gật đầu, thể hiện đồng ý.
Đến tận lúc này, Bạch Tử Hàn mới lên tiếng phân phó: "Được rồi, K, Tinh Tinh, Bàng Thống, các cậu đã làm rất tốt rồi.
Sau khi gửi báo cáo qua mail cho tôi, các cậu sắp xếp lại tài liệu vụ án rồi tham gia điều tra với mọi người.
Hiện tại cũng đã muộn, chúng ta tan họp ở đây, các cậu cứ theo bản phác họa của tiểu Dạ mà tìm kiếm nghi phạm, cố gắng khoanh vùng phạm vi lại nhỏ nhất."
"Rõ!" Tất cả đồng thanh đáp.
Rồi đồng loạt đứng lên, đi ra ngoài.
Để lại bộ ba đang trầm ngâm suy nghĩ kia..