Mặt của Cố Tử Dạ lúc này đã đỏ bừng, máu trong người như chảy ngược, tất cả đều xông lên não khiến đầu anh tạm dừng trong thời gian ngắn, không thể phân biệt đông tây nam bắc.
Mà tiếng hét của anh không những làm cho ba người Bạch Tử Hàn giật mình mà còn kéo theo sự chú ý của ông chủ.
Chỉ thấy từ trong bức màn đen bước ra một người đàn ông có vóc dáng nhỏ nhắn, cao tầm 1m7, tuổi tác trạc ngoài hai mươi.
Tai nghe màu xanh lá quàng lên cổ, tai phải xỏ một chiếc khuyên tai hình đầu lâu màu trắng.
Anh ta mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình với các đường vẽ nguệch ngoạc, tay phải cầm một hộp sữa vị chuối, tay trái cầm điện thoại, biểu cảm đầy căm phẫn và mất kiên nhẫn.
"Tên nào dám gây chuyện trong tiệm của bổn đại gia?" Anh ta nổi cơn tanh bành, vừa nói vừa đặt một chân lên chiếc ghế gần bản thân nhất, sau đó bày ra bộ dáng điển hình của"dân anh chị" ở chợ đen.
Nhưng thời điểm ánh mắt của anh chàng Punk (*) liếc đến đám người trước mặt, cả biểu cảm phẫn nộ liền trở nên cứng ngắc, há hốc mồm, trợn tròn mắt.
Bạch Tử Hàn nhìn một màn vừa rồi, do dự quay đầu nhìn người yêu nhà mình một cái rồi nhìn sang anh chàng Punk kia, giống như không biết nên trả lời ai trước.
Cuối cùng sau một giây phân vân suy nghĩ, liệt kê hết mọi trường hợp có thể xảy ra, Bạch Tử Hàn vẫn quyết định dỗ ngọt vợ yêu nhà mình trước.
Thế là, người ta lại nhìn thấy cảnh một Bạch tam thiếu không sợ trời không sợ đất bắt đầu bật chế độ nịnh vợ, nhẹ nhàng xoa dịu mảng lông đang xù của người nào đó rồi trở mặt nhanh như lật bánh tráng trừng mắt nhìn anh chàng Punk, giọng điệu lạnh lùng.
"Tôi muốn mua một chút hàng!"
Anh chàng Punk: "...Hừ!" Đúng là đồ cảnh sát cáo già, trở mặt như trở bàn tay.
Bạch Tử Hàn: "..."
Cố Tư Dạ: "..."
Lãnh Duật: "..."
Bạch Tịnh Tuyết: "..."
Tật xấu gì đây!
Cả bốn người đều không thể hiểu nổi tập trung hết sự chú ý vào người anh chàng Punk kia! Đặc biệt là Cố Tư Dạ, tuy thường ngày trong cuộc sống Bạch Tử Hàn rất ư là vô sỉ nhưng những lúc có án mạng xảy ra anh ấy sẽ không lôi chuyện này ra làm trò đùa, hơn nữa dựa theo tác phong của Bạch Tử Hàn, anh ấy sẽ âm thầm làm không để anh biết, sau đó đào sẵn một cái hố để anh lọt vào vì thế anh tin tưởng Bạch Tử Hàn đưa bọn họ đến đây là có lý do.
Hơn nữa, Bạch Tử Hàn rất quen thuộc với việc giao tiếp trong chợ đen nên nghe theo anh ấy nhất định sẽ có lợi.
Còn một thứ càng xác định suy nghĩ của anh chính là thái độ của Lãnh Duật vừa bước vào cửa hàng này, khuôn mặt Lãnh Duật không hề có sự bài xích nào mà theo kiểu bất đắc dĩ y hệt biểu hiện của Bạch Tử Hàn.
Bên này, đang lúc Cố Tư Dạ chìm đắm trong suy nghĩ của mình, anh chàng Punk kia cũng lạnh lùng trả lời, vô cùng dứt khoát, không hề có biểu hiện gọi là "khách hàng là thượng đế": "Tâm tình không tốt! Không bán! Không có hứng..." Thế nhưng không biết tại sao khi nói đến đây anh chàng kia lại ngừng lại, vẻ mặt mừng rỡ, hai mắt phát sáng chạy thẳng về phía Lãnh Duật.
Thời điểm Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ cho rằng anh ta sẽ va vào người Lãnh Duật thì anh chàng Punk kia lại đưa tay đẩy Lãnh Duật sang một bên chạy thẳng về phía Bạch Tịnh Tuyết nãy giờ vẫn luôn đứng tựa người vào cổ.
"Alice, Alice tiểu thư...!Là chị thật sao?" Giọng nói tràn ngập sự run rẩy, lúng túng.
Nhìn cậu thiếu niên trẻ ăn mặc đầy phong cách cá nhân trước mặt, Bạch Tịnh Tuyết chỉ gật đầu nhẹ, khuôn mặt vẫn không có cảm xúc như cũ: "Phải, cậu biết tôi?"
Một câu của Bạch Tịnh Tuyết cũng nói lên cả tiếng lòng của ba người Bạch Tử Hàn, Cố Tư Dạ và Lãnh Duật vừa bị làm lơ.
Họ vô cùng thắc mắc tại sao anh ta lại có thái độ khác thường với Bạch Tịnh Tuyết như thế.
Đó không phải thích, cũng không phải hâm mộ, mà là một loại sùng bái tột cùng.
Và điều quan trọng là tại sao anh ta lại biết tên tiếng anh của Bạch Tịnh Tuyết.
Nghe cô hỏi, cậu chàng Punk tiếc hận lắc đầu, mở miệng đáp: "Em, em chưa từng có cơ hội gặp mặt chị! Nhưng em rất sùng bái chị! Không chỉ có em mà còn có rất nhiều người khác ở chợ đen này đều sùng bái chị.
Bất quá chắc chắn em là fan hâm mộ trung thành nhất!"
Không cần phải có khả năng nhìn thấu nhân tâm như Cố Tư Dạ, chỉ cần từ trong lời nói của cậu chàng một người bình thường như Bạch Tử Hàn và Lãnh Duật cũng thấy được người thiếu niên kia sùng bái Bạch Tịnh Tuyết như thế nào.
Càng như vậy càng làm cho bọn họ cảm thấy khó hiểu hơn.
Dường như thấy được sự nghi hoặc từ ba cặp mắt kia, cậu chàng Punk liền quay mặt khinh bỉ nhìn bọn họ một cái, đặc biệt là khi liếc qua nhìn Bạch Tử Hàn, ánh mắt đó như nhìn một thằng thiểu năng: "Chị Alice là chị của anh mà anh cũng không biết? Có xứng đáng là em trai của chị ấy không?".
Bạch đại đội trưởng đã bao giờ bị người ta coi thường như thế, sắc mặt lúc này vô cùng khó coi đang định mở miệng phản bác bất quá không đợi anh kịp phản ứng cậu chàng Punk kia đã thu lại ánh mắt đặt về trên người Bạch Tịnh Tuyết, rủ lòng thương phổ cập kiến thức cho ba người không biết gì kia: "Chợ đen là nơi vô cùng hỗn loạn, cái gì cũng ăn, cái gì cũng bán, ngay cả mạng người cũng là thứ chỉ cần tiền là có thể mua được nhưng trong cái hắc ám tâm tối ấy lại có một vị vua không ngai lập lên trật tự mới khiến người người ngưỡng mộ, sùng bái, sợ hãi.
Cũng giống như vị thế của hai đại thế gia Bạch gia và Lãnh gia trong Y quốc, bọn họ nắm gần như nửa lực lượng và quyền thế của cả quốc gia, nhưng đó chỉ là ở bạch đạo và đâu đó trong hắc đạo.
Còn chợ đen của thành phố S, nhìn bề ngoài là do hắc đạo quản lí nhưng thực chất chỉ có những người tồn tại ở đây mới biết, chợ đen này thuộc quyền quản lí của một thế lực đặc biệt, tách riêng ra khỏi giới hắc đạo, mọi người gọi đó là Huyết Dạ chi vương, mà bản thể dưới ánh sáng chính là Bạch thị - con rồng đứng đầu thương giới, còn người được người người chợ đen tung hô coi là "vương" không ai khác chính là Phó tổng giám đốc - Nhị tiểu thư Bạch gia - Alice điện hạ."
Thời điểm nói ra câu cuối cậu chàng Punk đồng thời quỳ một chân xuống đất, một tay giơ ra trước ngực, thái độ cung kính, như thật sự đang chào đón một vị vua trở về, vị vua lập lên trật tự của cả đất nước.
Thực hiện xong động tác này, cậu chàng liền quay người nở nụ cười ma mị với đám người Bạch Tử Hàn, khác hẳn phong cách của anh ta: "Đương nhiên, mọi người trong chợ đen này chỉ biết "vương" của họ là Alice điện hạ, chỉ riêng mình tôi mới có thông tin về lai lịch của chị ấy!"
Đến lúc này, Cố Tư Dạ mới cảm thấy bản thân đã thật sự bước vào thế giới chợ đen, thế giới hắc ám đầy bóng tối, trái tim anh mỗi lúc đập nhanh hơn, máu trong người nóng lên, đôi mắt tràn ngập hứng thú, và hưng phấn nhìn về phía cậu chàng Punk, đôi mắt ấy như một thợ săn đang chuẩn bị săn hạ con mồi.
...!
(*)Ăn mặc kiểu Punk/Punk Style: Punk là thể loại nhạc Rock đã phát triển từ 1974 đến 1976 tại Mỹ, Anh và Úc, được tượng trưng cho sự ngố ngáo, nổi loạn, hầm hố.
Phong cách ăn mặc này thường lấy chất liệu chủ yếu là da hoặc giả da, combat boots, jeans rách, đồ đinh tán..