Lúc này, ở phòng bao số 1.
Ánh mắt của Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ kia, cả hai đồng loạt liếm môi, đồng thanh lên tiếng.
"Chị, chúng ta phải lấy được chiếc mặt nạ đó! Nhưng dường như những phòng bao còn lại cũng có hứng thú với nó."
"Đừng lo, thứ gì chị đã muốn chưa bao giờ vuột mất khỏi tay.
Bằng bất cứ giá nào."
Giọng nói của cô rất êm tai, mang theo tia lạnh lùng nhưng lại khiến người khác yên tâm.
Nghe cô nói, hai tay Lãnh Duật đang đặt trên ghế khẽ nắm chặt một lúc, sau đó liền buông ra.
Lượt đấu giá mau chóng bắt đầu, bởi vì giá khởi điểm không quá cao nên lúc đầu rất náo nhiệt, màn hình lớn trên sân khấu thể hiện rằng luôn có người đang cạnh tranh, chỉ vài phút mà giá đã lên tới một trăm ngàn nhân dân tệ.
Thế nhưng, hai mắt Michel lại không đặt lên những con số ấy, thỉnh thoảng anh ta sẽ quay đầu nhìn về phía cánh cửa đầu tiên đóng chặt ở tầng hai, ý vị như muốn xuyên qua cánh cửa để đối diện với Bạch Tịnh Tuyết.
Bạch Tịnh Tuyết không tham gia, dường như đang đợi điều gì đó.
Bạch Tử Hàn nhìn tốc độ nhảy số trên màn hình, lông mi dài khẽ run nhưng lòng anh lại không chút dao động, cả anh và Tư Dạ đều rất tin tưởng vào kinh nghiệm của chị mình.
Có lẽ vì thế mà hai người đều ngồi im giao toàn quyền quyết định cho Bạch Tịnh Tuyết.
Ngay cả Lãnh Duật cũng thế, dù anh đã tham gia không ít các cuộc đấu giá, bất quá nhìn biểu tình của Bạch Tịnh Tuyết và thái độ của Mark với Rich có thể phán đoán được kinh nghiệm của họ.
Chờ tới khi màn hình nhảy lên đến hai trăm vạn, cũng như tất cả phòng bao còn lại ở tầng hai bắt đầu tham gia vào cuộc chiến.
Bạch Tịnh Tuyết mới ra tay.
Cô không làm theo lẽ thường mà lập tức ấn lên một con số bùng nổ, dứt khoát bấm năm trăm vạn, gấp mười lần với giá khởi điểm.
Mặc cho đám người bên dưới lại bắt đầu ồn ào bàn tán, không biết ai hào phóng như vậy.
Michel vẫn vô cùng bình tĩnh nói.
"Vị khách ở phòng bao số 1 ra giá năm trăm ngàn nhân dân tệ! Không biết có ai trả giá cao hơn vị khách này không?"
Trước hành động của Bạch Tịnh Tuyết nhiều người từ bỏ ý định đấu giá, thế nhưng cũng có nhiều người bị hành động này khơi dậy lòng háo thắng, vài vị công tử hừ lạnh.
"Sao nào, chỉ có bọn họ có tiền chắc, đấu giá lại không thèm theo quy củ.
Muốn khoe tiền? Tôi theo!"
Trên màn hình lớn, con số biểu thị giá đã yên lặng mấy giây rồi nhanh chóng thay đổi, bất quá mỗi lần lại chỉ tăng năm ngàn mà thôi.
Chờ tới khi giá lên tới một triệu tệ thì chỉ còn bốn người tham gia.
Ngoại trừ phòng của Bạch Tịnh Tuyết thì ba phòng còn lại lần lượt là phòng số 2, phòng số 3, và cuối cùng là phòng số 4.
Tất cả đám người dưới tầng một đều im lặng âm thầm rút lui.
Chỉ còn lại những vị khách trong phòng bao nên hội đấu giá tiến hành rất nhanh, mỗi lần nâng giá trực tiếp lên 50 ngàn nhân dân tệ.
Thế nhưng con số trên màn hình vẫn nhảy liên tục và không có dấu hiệu dừng lại!
"250 ngàn...!" Giọng người chủ trì vang lên.
"300 ngàn..." Đây là con số do phòng bao số 2 đưa ra.
"350 ngàn..." Là giá của phòng bao số 3.
"..." Hàng loạt con số hiện lên.
Thế nhưng, phòng bao số 1 lại rơi vào tình trạng án binh bất động, đèn phòng sau lần tăng giá lên tới 200 ngàn đến giờ vẫn chưa sáng lên lần nào.
Trong khi mọi người đều nghĩ rằng người ở phòng bao số 1 đã rút lui, bỗng nhiên trên màn hình lớn hiện ra con số 1 triệu tệ.
"Phòng bao số 1 ra giá 1 triệu tệ! Còn ai ra giá cao hơn không?"
Vì con số đưa ra quá lớn, vượt qua dự đoán của tất cả mọi người nên vẻ mặt ai cũng bất ngờ, sửng sốt.
Bọn họ không ngờ một chiếc mặt nạ đơn giản, kì quái như vậy lại có thể dấy lên một trận phong ba không hồi kết, khiến các nhân vật lớn phải ra mặt tranh giành quyết liệt.
Hiện tại giá bán đã lên tới 1 triệu tệ gấp hai mươi lần giá khởi điểm ban đầu.
Mặc dù bọn họ không biết có ai có thể đưa ra con số vượt qua cái giá này không nhưng chắc chắn đám người đứng sau hội đấu giá ngày hôm nay đã chiếm được một món hời lớn.
Ngay cả Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ luôn luôn bình tĩnh cũng bị hành động của Bạch Tịnh Tuyết dọa sợ hết hồn, phải đến một lúc sau mới khôi phục lại tinh thần.
Bạch Tử Hàn ngập ngừng nói.
"Chị, không cần ra giá cao như thế! Nếu không được, chúng ta có thể mượn nó về nghiên cứu từ tay người mua mà."
"Tử Hàn, những người ở đây, không dễ nói chuyện đâu.
Một khi đồ vật đã đến tay, họ sẽ có biện pháp làm cho thứ mình yêu thích không bị ai đụng đến.
Cho dù đó có là Khu 7 đi chăng nữa." Bạch Tịnh Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng mỗi một câu một chữ nói ra lại khiến cho người khác không thể phản bác.
Nói một đoạn, cô hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục mở miệng, đồng thời khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành đường cong quỷ dị, trái ngược hoàn toàn với bộ váy nhẹ nhàng tựa thiên tiên trên người.
"Hơn nữa, thứ này chị buộc phải lấy được bằng tất cả mọi cách.".