“Như Ly, mau dừng tay lại!”
Một đạo giọng nói nam nhân lạnh lẽo hữu lực vang lên. Không biết từ khi nào phía sau lưng Mộ Dung Như Ly đã xuất hiện bóng dáng của một nam nhân.
Nam nhân bạch y, ngũ quan tuấn mỹ đến cực điểm, lãnh lẽo tựa tảng băng ngàn năm cao cao tại thượng, lại giống như trích tiên hạ phàm thăm thú chốn nhân gian. Đôi con ngươi màu lam thường ngày tĩnh lặng như mặt hồ thế nhưng bây giờ lại không ngừng gợn sóng.
Mạc Hàn Phong giữ chặt cổ tay nàng, lạnh nhạt nói:
“Như Ly, dừng ở đây thôi, nàng ta đã nhận thua.”
Lời nói của hắn đối với nàng đã có tác dụng. Mộ Dung Như Ly thu lại sát khí nồng đậm, khép mi. Một lần nữa mở mắt, bên trong lúc này là một mảnh tĩnh lặng, ngoài hờ hững cũng chỉ có lạnh nhạt. Rút tay ra khỏi tay Mạc Hàn Phong, nàng xoay người phá bỏ Cầu Băng. Xong xuôi lại bày ra một bộ dáng bất cần đời, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho hắn.
Sát khí cùng hàn khí khủng bố đã không còn, mọi người đồng loạt thở hắt ra một hơi, tham lam hít lấy không khí trong lành.
Đại trưởng lão dẫn đầu bước lên lôi đài, phân phó người đưa Mộ Dung Tình đã sớm hôn mê bất tỉnh vì kinh hách quá độ về viện.
Ông xoay người, hướng Mạc Hàn Phong cảm tạ:
“Đa tạ công tử đã ra tay ngăn cản kịp thời.”
Lí do Đại trưởng lão phải hạ mình với hắn như vậy thứ nhất là do ông không nhìn ra thực lực của hắn, thứ hai là phương thức hắn xuất hiện vô cùng quỷ dị, giống như hóa thân từ không khí vậy.
Cố ép xuống cảm giác mất mát khi nàng rút tay về, Mạc Hàn Phong không mặn không nhạt nói:
“Các ngươi không nên hiểu lầm. Ta làm vậy không phải muốn giúp các ngươi, chỉ là không muốn Như Ly tự làm bản thân bị thương mà thôi.”
Mộ Dung Như Ly đột nhiên tức giận, cấp cho hắn một ánh nhìn lạnh lẽo, gằn giọng:
“Ngươi quản ta có bị thương hay không để làm gì?! Giả vờ cũng thật giỏi đi! Thỉnh nhớ kỹ thân phận của bản thân, đừng tùy tiện xen vào chuyện của ta! “
Nói xong lạnh lùng phất áo rời đi, để lại một mảnh không gian tĩnh lặng.
Nhìn theo bóng lưng nàng, Mạc Hàn Phong tâm run lên, trong lòng thoáng nhức nhối. Nàng nói đúng... Nàng và hắn cũng chỉ là bình thủy tương phùng*, đối với nhau không có quan hệ.
(*gặp gỡ tình cờ)
Thu lại phần tâm tư không nên tồn tại của mình, hắn cười chua chát rồi đi theo nàng. Bốn người Hoa Dật Vũ cũng không còn tâm tư ở lại, vội vàng trở về theo.
Lúc này không khí dưới lôi đài mới chính thức bùng nổ.
“Oa, nam nhân bạch y kia rốt cuộc là ai? Hảo soái! “
“Lớn lên tuấn mỹ như vậy, tại sao ta chưa từng gặp qua nhỉ? “
“Ôi thiên ơi, tại sao trên đời lại có người soái như vậy a~?!”
“Hừ, chỉ là một tên tiểu bạch kiểm mà thôi, có gì đáng chú ý chứ?! “
……………………
Nhị trưởng lão tức giận, hung hăng dậm chân, mắng:
“Tên tiểu tử kia đúng là không coi ai ra gì! Hắn nghĩ hắn là ai?! Dám vô lễ như vậy với bậc trưởng bối, không ra làm sao cả! Ta phi! Dù sao cũng chỉ là một tên phế tài! “
(Nguyệt:Ô hô nói hay nhỉ?! Bậc trưởng bối? Ta phi! Theo lý ông có mà phải gọi Phong ca là cụ tổ tổ tổ ×n lần cũng nên! (ʘдʘ╬))
Ông ta cũng không nhìn ra thực lực của Mạc Hàn Phong, nhưng khác với Đại trưởng lão, ông ta lại coi hắn là phế vật.
Không nhìn ra được thực lực có hai trường hợp. Thứ nhất là đối phương có tu vi cao hơn so với bản thân, thứ hai là do kẻ đó không thể tu luyện.
Mạc Hàn Phong bề ngoài trẻ như vậy, Nhị trưởng lão đương nhiên sẽ không nghĩ hắn có tu vi cao hơn mình.
Tam trưởng lão bình thản chắp tay sau lưng, nheo mắt:
“Ta thật không ngờ, ngươi sống đến từng này tuổi rồi mà mắt nhìn người lại kém vậy. Nam nhân nọ tính khí trầm ổn, lạnh lẽo tựa tảng băng ngàn năm, lại tựa như bậc đế vương cao ngạo đứng trên cao nhìn xuống thiên hạ, toàn thân là một cỗ quý khí cùng uy áp cường đại. Người như vậy... sẽ không phải là vật trong ao. “
Đại trưởng lão đối với lời nói của Tam trưởng lão thập phần tán đồng. Hơn nữa ông còn tinh mắt nhìn ra, nam nhân nọ đối với tiểu nha đầu kia tựa hồ rất để ý.
Đại trưởng lão từ trước tới giờ đối nhân xử thế vô cùng công bằng, chưa từng vì ai mà thiên vị. Thế nhưng, Mộ Dung Như Ly chính là ngoại lệ.
Mộ Dung Như Ly nguyên chủ từ nhỏ vẫn thường chạy theo ông chơi đùa, đối với nàng, ông rất thương yêu.
Năm 5 tuổi kiểm tra phát hiện nàng không thể tu luyện, ông vì nàng mà đau lòng nhưng lại không có biện pháp thay đổi điều này. Những năm tháng sau đó ông đã cố gắng chiếu cố nàng thật tốt nhưng do công việc trong gia tộc ngày một bộn bề nên không có thời gian quan tâm đến nàng.
Dần dà ông cũng quên đi sự hiện hữu của Mộ Dung Như Ly cho đến ngày thấy tên nàng trong danh sách các thí sinh tham gia khảo hạch. Thú thật lúc đó ông vô cùng vui mừng.
Tiểu nha đầu thế nhưng lại có thể tu luyện, hơn nữa thiên phú không kém Mộ Dung Vân Thiên. Ông chỉ muốn lập tức tìm nàng chứng nhận song cuối cùng lại từ bỏ ý định đó.
Ông không có tự tin. Thời gian qua ông gần như đã quên mất nàng là ai, đã không dành nhiều sự quan tâm cho nàng khiến nàng phải chịu vô vàn ủy khuất.
Ông lấy đâu ra mặt mũi để gặp nàng? Giờ phút nhìn thấy tiểu nha đầu hồi nhỏ thường theo mình học võ đùa một thân lam y lạnh lùng, khí chất hàn băng, đôi con ngươi lãnh huyết không một tia tình cảm, toàn thân ông liền chấn động dữ dội.
Tại sao... nàng lại thay đổi nhiều như vậy? Liệu... có phải tại ông? Trong lòng Đại trưởng lão là một mảnh hỗn loạn. Ông chưa thể thích nghi được.
Mệt mỏi day trán, ông hô:
“Tỉ thí đã kết thúc, mọi người cũng nên trở về đi thôi. “Rồi xoay người trở về viện. Ông hiện tại còn rất nhiều chuyện phải suy nghĩ lại một phen.