Kinh thành thêm một ven hoảng hốt, ánh bình minh vừa mới vươn lên, người trong kinh thành người thì kinh hách, kẻ thì kinh ngạc, người khiếp đảm, kẻ sợ hãi, cứ như họ đang nằm mộng vậy.
Từng tiểu chim công, ngực to, mông nhỏ, eo thon gọn, thi nhau xếp hàng vào Hoàng Bá phủ, sau một hồi ngắm no mắt ra thì họ liền truyền miệng nhau: những 12 bình hoa được tuyển vào Hoàng Bá phủ.
Sau một hồi săn tin thì càng hồi hộp gay cấn khi đích thân Hoàng Bá Thuần tới <Di Hồng Lâu> tuyển chọn cho mình 9 vị thiếp, 3 tiểu thiếp.
Vậy ước tính bây giờ trong Hoàng Bá phủ có tận 1 thê 12 thiếp, thiên, có ai có thể giải thích việc làm của Hoàng Bá Thuần?
Nếu ai từng tham gia vào hôn lễ đêm qua, thì sẽ nhớ rõ tân lang phi thường nhu tình, là một hảo trượng phu trong mắt của mọi người, như thế nào giờ thì ngược lại?
Cứ như thể đêm qua còn là một giấc mộng, những kẻ vừa dự lễ hôm qua, hiện tại vẫn chưa hết kinh hách với việc làm của tân lang, cứ như hắn là – Trần Thế Mỹ thứ hai???
Có kẻ lại đồn, Hoàng Bá Thuần vì trả thù cho ai đó nên mới nhẫn tâm chà đạp lên danh dự của Huyền Vũ Dạ Tuyết, có người lại đồn chắc chắn là Nhiêu Nhiêu, người có thể làm Hoàng Bá Thuần bỏ rơi Huyền Vũ Dạ Tuyết chính là Nhiêu Nhiêu cô nương.
Aiz, nhưng ai thèm quan tâm tới tin tức vô vị đó, người đời chỉ đi theo và nguyền rủa hành vi tồi tệ của Hoàng Bá Thuần, cuối cùng là kéo theo nhiều mồm miệng, càng dặm mắm thêm muối, cứ sợ cơm chưa đủchín liền không ngại ‘bỏ dầu vào lửa’, khiến cho mọi việc liền chạy theo chiều hướng xấu.
Đôi <Kim đồng ngọc nữ> mặc dù chưa tan rã nhưng kẻ có mắt cũng thấy chắc chắn không níu kéo được thế cục ‘phu thê’ bao lâu đâu.
Cuối cùng họ không hiểu, giữa họ xảy ra tranh chấp gì mà đi tới thế cuộc trở mặt nhau như vậy?
Nếu Hoàng Bá Thuần được gọi là phong lưu công tử là chuẩn xác, trong mắt các ngụy quân tử thì Hoàng Bá Thuần chính là kẻ họ sùng bái, trong mắt các nữ lưu nhà lành thì Hoàng Bá Thuần chính là kẻ mà các xử nữ nên tránh xa, tuy nhiên gặp được Hoàng Bá Thuần thì mọi việc có thay đổi hay không thì tùy ý trời.
Vì thế trong một buổi sáng mà Hoàng Bá Thuần thành danh, tiếng xấu đồn xa, càng đồn càng xa, càng thổi càng thối, càng nói càng bị bóp méo, càng truyền càng hưng phấn, ước tính Hoàng Bá Thuần phen này không bị kẻ khác gọi là – Trần Thế Mỹ cũng không được rồi!
Cũng trong vòng một buổi sáng mà rất nhiều xác chết được xếp hành, thi nhau đem đi mai tánh, chuyện này khiến cho một số người cư ngụ trong kinh thành đều lo sợ phập phồng, không biết chính mình có bị biến thành thây ma dưới chướng của Phỉ lão lão, tuy nhiên chuyện của Phỉ lão lão thì làm sao mà hấp dẫn bằng Hoàng Bá Thuần – Trần Thế Mỹ thứ hai chứ!.
…..
Bước qua những con đường đá ngoằn ngèo, tới những phiến đá to bóng bẩy, thì ba nam nhân đều nhìn nhau rồi thở dài, lại đi theo bóng lưng của chú tiểu kia, hy vọng sẽ tìm thấy người mình cần tìm.
Nói ra thật không ai tin nổi, ba đại nam nhân cùng giáp mặt dưới núi mà cùng tìm kiếm một người, kẻ thì muốn biết sự thật, người thì muốn giáp mặt hàn huyên, kẻ thì muốn giáo huấn.
“Đi thêm hai chặn đường là tới nơi Khai Tâm thí chủ cư ngụ” chú tiểu cười nhẹ, rồi chắp tay đi tiếp
“Ân” ba nam nhân đồng thanh đồng tiếng đáp lại.
Sau khi vượt qua một chặn đường dài cuối cùng họ cũng tới nơi, hiện diện trước mặt họ là một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ.
Thật không tin nổi một nữ lưu lại có thể cư ngự nơi rừng sâu hẻo lánh như thế, cũng phải trong mắt họ nàng là – cường nữ, không sợ trời không sợ đất, luôn cao ngạo và rất khoái hoạt.
“Ba thí chủ cứ từ từ, Hành Thiện xin cáo lui” Hành Thiện liền cáo lui, theo ánh nhìn thì một cái giếng cũ kỹ hiện diện, kế bên là thùng gỗ mục nát, bước vào nhà thì mặt bàn đã bị một lớp bụi mỏng phủ lên, đủ chứng tỏ đã lâu không có người tới ở.
“Không!” thanh âm hoảng sợ rít lên cao, đủ đánh động hai bóng dáng, cả hai người liền nhanh chân chạy tới nơi phát ra tiếng hét kinh hồn kia.
Đập vào mắt họ là hai nấm mồ, một nấm mồ nguyên vẹn, còn nấm bên cạnh sớm bị kẻ khác quật lên, ngay cả linh bài cũng bị chẻ ra làm đôi, vậy điều gì làm cho Hoàng Bá Thuật phải hét lên như gặp quỷ?
Đôi tay run run, khi cầm hai mảnh gỗ ghép lại với nhau, lập tức hiện lên đầy đủ với một dòng khắc bằng máu <<Ái thê Huyền Vũ Dạ Nguyệt cùng Hoàng Bá Thuần chi mộ>>
<<Ta vốn chưa từng bị ngươi thao túng, chỉ trừ đêm đó, chính tay ta đâm chết ái thê của ta>>
Một thanh âm vang lên trong trí óc của Hoàng Bá Thuật như sáng tỏ mọi việc.
<<Câm miệng, ngươi là đồ đê tiện, ngươi là hung thủ, ngươi là sát nhân giết hại muội muội mình>>
“Không” Hoàng Bá Thuật đau đớn hét lên, một bầy chim chóc ẩn náu trong cây liền dang cánh bay ra do bị tiếng hét của Hoàng Bá Thuật hù dọa.
Giật đi tấm gỗ trong tay của Hoàng Bá Thuật, Âu Nhã Vỹ tròn cả mắt khi nhìn vào tấm gõ, hắn lắc đầu không muốn chấp nhận việc trước mặt “Cuối cùng xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì!” nghe khẩu khí của hắn, cũng biết hắn không bình tĩnh là bao.
Vì sao Hoàng Bá Thuần lại gọi Huyền Vũ Dạ Nguyệt là ái thê? Vì sao Hoàng Bá Thuần phải tự lập bia mộ cho mình? Vì sao Huyền Vũ Dạ Nguyệt lại chết? Vì sao? Vì sao? Trong đầu Âu Nhã Vỹ hiện lên hàng trăm, hàng ngàn câu hỏi ‘vì sao’!
“Đây…là ác mộng….là ác mộng….phải…đây là ác mộng….” vì không muốn đối diện với sự thật Huyền Vũ Dạ Mạc liền lẩm bẩm nói, trong 3 nam nhân, kẻ sớm bị việc này làm cho thần trí túng quẫn chính là Huyền Vũ Dạ Mạc.
Điều mà Huyền Vũ Dạ Mạc ngày đêm sợ hãi đã đến, đôi mắt đen tuyền của Nhiêu Nhiêu làm cho Huyền Vũ Dạ Mạc nhận ra, nàng có đôi mắt rất giống với Huyền Vũ Dạ Nguyệt – muội muội thân sinh của hắn.
Hắn không tìm được chứng cứ, nhưng hắn khẳng định, cái tiểu nữ hài kia nhất định đang giấu hắn một chuyện gì đó, như cái hôm Hoàng Bá Thuần khẽ trách móc nó, thì nó liền khóc lên một trận, làm sao hắn không nhận ra, đó là đau lòng vì tình, thay vì đau lòng vì tình thân chứ!
“Không” hắn rống lên một cách thống khổ, không đủ kiên định, thân thể mông lung không xác định liền bổ nhào tới “Nhất định là ác mộng, là ác mộng” rồi cố gắng cào cáu đất cát lên một cách túng quẫn.
Vừa bước tới đây thì không tự giác nuốt nước miếng, người thì khụy gối đau buồn tới chảy cả nước mắt, kẻ thì điên cuồng mà đào đất, người thì chỉ biết lặng đi với khúc gỗ trên tay, bất giác thở dài, hướng tới họ nói “Người ra không còn, hà tất phải đau lòng?”