Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 40: Chuyện xưa




Nghe được tin tức này, đương nhiên ba người kia liền phải ra mặt, đi một chuyến xem thử vị nữ nhân khiến cho chủ tử mê mẫn là dạng nữ nhân như thế nào!

Trong một khu rừng, rậm rập, thỉnh thoảng gió thổi mang theo một mùi cỏ phi thường thơm mát, một lam y cô nương, dung nhan tầm thường, đang tùy hứng viết tranh chữ giữa cái nắng trưa hè.

Xa xa trên một cây cổ thụ cao to, tán lá rộng, sum xuê, có 3 hắc y nhân đang ẩn nấp, kẻ nào cũng mang mặt nạ có khắc chữ ‘Thiên’, ba con người, sáu đôi mắt đồng hướng về lam y cô nương đang khoan khoái ngồi giữa trời nắng luyện chữ.

Dạ Tứ liền bình phẩm “Thật không hiểu, nàng ta có gì xinh đẹp, mỹ miều như Dạ Tuyết cô nương, mà khiến cho chủ tử phải rời Dạ Tuyết cô nương đến với nàng ta?”

Nhắc tới đây thì Dạ Tứ liền buồn thay cho Dạ Tuyết cô nương, nàng chẳng những xinh đẹp, luận phẩm chất, gia thế, thì nàng ta chẳng thể nào thua dưới tay của tiểu cô nương dung nhan tầm thường này được!

Hắn cũng thật không hiểu vì sao chử tử lại có thể từ bỏ tình cảm sâu nặng suốt 3 năm liền, để đến với một nữ nhân bình thường, cực kỳ ‘bình thường’?

Cau mày, Dạ Tam có cảm giác thật xấu hổ “Bình thường ta đã bảo đệ là nên học thuật dịch dung đi, để bây giờ đệ sẽ không ăn nói hàm hồ”

Dạ Tứ không phục liền phản bác “Ngô, cái đó là chuyên ngành của huynh, đệ tự có ưu điểm của đệ, đừng có mà thừa cơ dẫm đập đệ”

Bốn huynh đệ họ là một tay Bạch Ngọc đại lão gia nhặt về, nuôi dưỡng, tìm riêng lão sư dạy dỗ, mỗi người đều có một tuyệt kỹ khác nhau.

Công tôn tiên sinh ở kế bên chỉ biết sờ sờ chòm râu dài của mình, chưa dám lên tiếng khẳng định, chỉ bất vi sở động (không động tĩnh) mà quan sát

Một bóng đen với kinh công nhanh nhẹn, liền sáp nhập lại với họ, cằn nhằng “Tam, tứ, hai ngươi nên câm miệng đi, trước khi bị phát hiện” hắn từ xa đã phát hiện ra hai chú khỉ này lớn lối, đấu khẩu!

Nghe Dạ Nhất nói, Dạ Tứ có chút choáng váng hỏi “Nàng ta có võ công?”

Dạ Nhất bất lực nhìn ngước mặt nhìn lên trời, dù không muốn trả lời, nhưng vẫn chậm rãi phun ra một câu “Phải” nhớ lại ngày ấy được phái đi, hắn cứ tưởng nàng ta là một nhân vật nhỏ nhoi tầm thường nào ngờ, nàng ta đã phát hiện ra họ từ đời nào rồi, nên mới liều mình ‘chỉnh’ họ một phen, dắt họ đi dạo khắp ‘non sông nước biếc’ mới thõa mãn đi về, nếu không phải con nhà võ, họ sớm đã bị tàn phế rồi.

Nhớ lại ngày đó, hắn cùng A nhị phải thay phiên nhau thoa thuốc.

Dạ Tứ hừ lạnh, ánh mắt liếc xuống rồi hiện lên tia khinh miệt, nhưng cũng không tỏ ra đuối lý, liền cãi bướng “Còn đệ thì thấy huynh quá đề cao nàng ta rồi”

Ba gạch hắc tuyến hiện lên trán “Đi về” trở mặt, Dạ Nhất liền lạnh lùng hạ lệnh đuổi người! Ai bảo hắn dám nhìn người bằng lỗ mũi chứ, còn dám khinh thường khả năng nhìn người của Dạ Nhất, hừ.

Mím chặt môi, Dạ Tứ hung dữ lườm lấy Dạ Nhất “Tam ca, người ta không hoan nghênh chúng ta, ta nghĩ mình nên đi thôi” ngậm lấy cơn tức vào bụng, dù không đồng tình nhưng Dạ Tứ vẫn suy nghĩ cho đại cuộc.

Dứt lời hai bóng dáng phi thân đi mất dạng, Công tôn tiên sinh bất lực lắc đầu vì chứng kiến thảm cảnh tranh chấp của ba huynh đệ, không phải ông nhìn người bằng lỗ mũi, chỉ là ông không nhìn thấy ở trên người của tiểu cô nương này có gì đặc biệt mà khiến cho chủ nhân phá lệ từ lần này tới lần khác vì nàng ta.

Chủ nhân là người làm việc quanh minh chánh đại, vậy mà có thể lén lén lút lút vụng tình với tiểu cô nương? Nghĩ cũng không nghĩ tới!

“Công tôn tiên sinh, chẳng phải ngài bình thường cư xử lạnh nhạt như nước, sao nay cũng tham gia vào?” Dạ Nhất có chút tò mò, vì thấy Công tôn tiên sinh cứ dán mắt vào cái tiểu oa nhi phía dưới! Thật may mắn là chủ nhân không ở đây, nếu không ông sớm bị ánh mắt âm lãnh của chủ nhân đóng thành băng nhân rồi.

“Ngươi có từng nghe qua truyền thuyết về Bạch Ngọc gia?” đôi mắt Công tôn tiên sinh sáng quắp lên như đại bàng phát hiện ra con mồi.

Cười khổ “Sao lại không?”, thân là người của Bạch Ngọc gia, hắn làm sao không biết!

Công tôn tiên sinh cười yếu ớt, đáy mắt già nua hiện lên chút không thể tin “Nhìn kỹ vào tay nàng ta đi” theo sự chỉ điểm của ông, Dạ Nhất làm theo, bất chợt hai mắt hắn mở to ra, giọng nói bất đắc dĩ “Như thế nào…như thế nào lại…” rồi nở lên nụ cười cao hứng.

Thấy được hành động của Dạ Nhất thì Công tôn tiên sinh ngạc nhiên “Xem ra ngươi cũng có không ít hảo cảm với vị tiểu cô nương kia”

Xem ra chủ nhân sẽ không đổi bạn tình nữa! Ông cũng thấy rất cao hứng, nhưng là ông chỉ sợ ngựa quen đường cũ thôi…..

Mọi người nên có một cơ hội, ông nên tin tưởng chủ nhân của mình mới phải!

Dạ Nhất cười thật đau khổ nhưng cũng thật mỹ mãn, có chút tin tưởng nhưng lại thực ngờ vực.

Sau khi Công tôn tiên sinh đi, Dạ Nhất nhất mực nhìn ngắm cái tiểu oa nữ phía dưới, nhìn thấy vòng tay hắn lại nhớ về phu nhân…

Nói tới đây trên khuôn mặt hắn hiện đầy thương tiếc cùng bi thảm, mới nhắm mắt lại những hình ảnh lại tràn về.

Hắn nhớ tứ huynh đệ họ đươc Bạch Ngọc lão gia nhặt về, giáo dưỡng, nuôi nấn, khi đó họ chỉ là tiểu hài tử, trong tứ huynh đệ chỉ có hắn là lớn nhất, số sáu một con số không lớn nhưng cũng đủ hiểu chuyện.

Nhắc tới Bạch Ngọc gia, thì Bạch Ngọc Cẩm Đường có một trưởng nữ – Bạch Ngọc Cẩm Vân, cùng thứ nữ – Bạch Ngọc Cẩm Lệ, khi họ vừa được nhặt về đều được tẩy trần, mà Bạch Ngọc Cẩm Vân đã xuất giá, nên lần đầu tiên họ chạm mặt phu nhân là khi họ cùng lão sư luyện công trong sân viện.

Đó cũng là câu đầu tiên hắn muốn thốt lên <<Oa, thật là một giai nhân>> rất may hắn tự cắn môi nuốt hết những chữ sắp tràn ra khóe miệng.

Hắn không muốn bị cái nam nhân bá đạo cùng lạnh nhưtòa đại băng sơn hủy diệt, còn được gọi là – Hoàng Bá Thủ Thiêm.

Như thế nào mà phu nhân lại thích cái nam nhân so bì với đá thì không khác bao xa?

Nhưng họ thật vui vẻ với nhau, lần thứ hai phu nhân trở về là đem theo hai tiểu chủ tử, đó cũng là lần đầu tiên hắn giáp mặt với Hoàng Bá Thuần, nụ cười rất sáng lạn thập phần giống phu nhân, còn tiểu thiếu gia – Hoàng Bá Thuật chỉ có hai tuổi, bi bô bi ba, nằm trên hõm vai của phu nhân.

Nhìn họ một gia bốn khẩu thật vui vẻ, bất chi bất giác hắn cũng cảm thấy vui vẻ lây, mặc dù họ đều là mồ côi nhưng có tình thương của đại lão gia thì đã cảm kích lắm rồi không còn mong ước gì nữa.

Cho tới một hôm, đó cũng là lần cuối hắn gặp được phu nhân, hôm đó phu nhân cười thật tươi còn xoa xoa đầu hắn, lúc sau phía bên <Hiên Tử Cư> phát ra tiếng la thảm thiết.

Hắn là người đầu tiên tới hiện trường thì phát hoảng, như thế nào mà nhị tiểu thơ lại trần trụi, xích lõa, bất chợt Thụy quản gia cũng chính là Công tôn tiên sinh bấy giờ che mắt hắn lại, lôi kéo hắn đi.

Sau đó liền xảy ra một trận hỏa hoạn, tất cả đều nháo nhào tháo chạy, Công tôn tiên sinh cùng Vu lão sư bất đắc dĩ dắt bốn huynh đệ của bọn họ chạy lên núi lánh nạn.

Chỉ trong một đêm, sơn trang lộng lẫy nguy nga liền trở thành một lớp tro tàn, hắn cùng Công tôn tiên sinh quay lại thì chỉ biết đứng hình nhìn xung quanh, một mùi khét lan toản khắp nơi, đó chính là ác mộng của họ.

Lúc đó ngay cả Công tôn tiên sinh cũng không hiểu rõ sự tình ra sao, cuối cùng họ liền cùng Vu lão sư quay về nơi ẩn cư của ông, là một nơi hang cốc thâm sâu hẻo lánh.

Nơi đó cũng là nơi họ trưởng thành, cùng học tập võ công, luyện chữ, mục tiêu nhân sinh của họ là mong có một ngày tìm ra chân tướng sự việc, trả lại cho phu nhân một công đạo.

Chủ nhân cùng họ tuy là một sư môn, nhưng họ vẫn kém xa chủ nhân rất nhiều, từ lúc phu nhân mất đi cũng mang theo nụ cười chói chang của chủ nhân mà đi mất, chỉ biết chủ nhân đã thay đổi, trở nên lạnh nhạt, vô cảm sống qua ngày.

Cho tới khi chủ nhân muốn tự tay lập nghiệp đương nhiên họ cùng chủ nhân ‘đồng cam cộng khổ’, nếu như phu nhân ở nơi chín suối biết được chủ tử thật sự đã nên người thì chắc mừng lắm.

Nói tới đây, bất chi bất giác Dạ Nhất cảm thấy muốn khóc, mặc dù Dạ Nhất là một trang nam tử ‘đầu đội trời, chân đạp đất’, nhưng vẫn có lúc phải rơi lệ, lau đi nước mắt Dạ Nhất trở lại một nam nhân oai nghiêm và tiếp tục thi hành nhiệm vụ của mình.