Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 39: Tô Châu (hạ)




Hắn xuống xe, liền ẵm lấy nàng, đập vào mắt nàng là tòa lâu cao lớn dựng sững trước mặt, đây là một tửu lâu phi thường sang trọng, có nguyên một khuôn viên rộng lớn, trước khi khách nhân bước vào, đã có sẵn tiểu nhị ở ngoài chờ đợi “Vị này có phải là Phùng công tử?”

Hắn gật đầu, nguyên lai trước khi đến hắn đã đặt sẵn tất cả mọi thứ và vạch ra ra kế hoạch thật tường tận.

Tiểu nhị hướng tới hắn chào hỏi tận tình, liền dẫn hai người lên một phòng lớn, vứt bỏ mọi quy củ, nàng liền hét lên “Oa” chạy nhào ra ngoài hành lang, tận tình hít thở không khí tĩnh lặng nơi này, có thể tận mắt nhìn thấy khung cảnh Tô Châu ngay trước mặt, thì nàng không ngừng hưng phấn.

“Nếu nàng thích, ta sẽ thường xuyên dẫn nàng đi ngoạn” ôm chặt lấy eo nàng, cằm đặt tại vai nàng, hắn hứa hẹn.

“Vậy há phải chàng tốn kém không ít tiền đi?” nghe nàng hắn cười khanh khách lên “Chỉ cần nàng thích, ta không ngại, vả lại kiếm tiền là để tiêu xài, không phải để trong kho”

Hai mắt ta sáng lên, sẵng giọng “Vậy ra chàng đang cần tiêu bớt tiền?”

Nhìn nàng thấy tiền sáng mắt thì hắn cười khổ “Tiểu yêu tinh” hôn nhẹ lên má nàng, hắn oán nhẹ nhưng tràn đầy sủng nịnh.

Sau khi cùng ăn buổi ăn trưa thì hắn liền dẫn ta ra dạo phố Tô Châu, cả hai bọn ta ân ân ái ái, khiến cho mọi người cứ lầm tưởng ta là phu nhân của hắn, lúc đó ta chỉ cười khúc khích để ứng phó.

Kéo hắn đi hết quầy hàng này tới quầy khác, ta chu chu môi, nói một cách thật thoải mái “Hôm nay ta quả thật thu hoạch kha khá” hắn cười xà lên “Kha khá sao?” nếu hắn không phải con nhà võ, e rằng sớm bị nàng ‘hạ bệ’ bằng cách bắt hắn làm người khiên vác đồ.

“Chàng tiếc tiền sao?” ta cười yếu ớt châm biếm hắn, từ ngực rút ra một khăn tay lau đi mồ hôi trên trán của hắn, nhắm mắt lại lộ ra dáng vẻ tân tâm hưởng thụ sự dịu dàng của nàng, hắn nói “Nàng thật sự khẩu thị tâm phi”

“Vậy ta sẽ không lau cho chàng nữa” rút lại khăn, ta vờ giận hờn “Nương tử, nàng không nên sinh khí” đứng trước mặt bàn dân thiên hạ, hắn vui vẻ gọi.

Mặc dù đã tráo đổi khuôn mặt, nhưng sao da mặt của hắn vẫn dày như vậy? Nghe hắn gọi mọi người liền hướng hai mắt tò mò quan sát hai người.

Bị mọi người ngắm nhìn như khỉ trong vườn thú thì sắc mặt nàng có chút chín ngượng, khẽ oán “Chàng thật đáng hận” ta liền xoay mặt ra đi, hắn liền cất bước theo sau, trên khóe môi vẫn còn vươn vấn nụ cười nồng đậm.

Đến tối nơi này còn náo nhiệt hơn, hắn nguyện ý làm hướng dẫn viên du lịch cho ta, cùng muớn một chiếc thuyền đi dạo du hồ với ta, mặc dù trời tối đã tối, nhưng tại mặt hồ vẫn còn rất nhiều chiếc thuyền đậu ở đây, ánh đèn phát ra khắp nơi khiến cho nơi này tràn đầy một mảnh sáng.

Đặt đầu trên đùi hắn, ta nỉ non “Nơi này quả thật rất tuyệt” mặc dù ngày thường nàng thích không khí tĩnh lặng, nhưng khi bước vào khoanh thuyền, thì nàng cũng bị tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài đả động tới, cùng hùa vào cuộc vui của họ.

Vươn tay gạt đi sợi tóc đang làm loạn ở má nàng, hắn nhoẻn môi cười mỹ mãn.

Từ đâu phát lên một tiếng đàn mềm mại, lả lướt trong gió, nghe thật hay, làm cho nơi này vốn đang náo nhiệt, nhưng lại dừng hết mọi tiếng nói cùng hành động, để lắng nghe tiếng đàn kiều mỵ phát ra từ giữa dòng sông.

“Người thảy lên khúc đàn này là Y Hàn – tài nữ của Tô Châu, con gái của quan phủ nơi này” Hoàng Bá Thuần giải thích cặn kẽ, vì hắn là thương nhân, từ nhỏ theo phụ thân bon ba khắp nơi, giao thiệp rộng, nên vừa nhìn liền nhận ra ai với ai, nàng gật gù đầu “Thế chàng thích nàng ta thảy đàn?”

Nghe ra mùi dấm chua trong lời nói đó thì hắn nói “Tiểu yêu tinh, nàng ghen?” nụ cười đắc ý hiện hữu trên khuôn mặt của hắn, ta phồng môi, bá đạo nói “Đương nhiên, chàng là của ta!”

Bất giác hắn cười khẩy lên, cúi nhẹ hôn lên má nàng “Đương nhiên ta là của nàng” nhéo nhẹ má hắn, ta thõa mãn nằm trên đùi hắn, hận không thể ôm hắn thật chặt.

Hắn liền đổi tư thế thật bất ngờ, kéo nàng lên, để nàng dựa người lên vòm ngực của hắn, tay áp nhẹ lên đầu nàng khẽ xoa xoa, tựa mình dựa lưng vào ván thuyền, hắn thõa mãn với hiện tại.

Khúc đàn tiêu dao, du dương, liền biến nơi này trở nên im lặng và chỉ biết lắng nghe, khen ngợi hết lời người đã thảy nên âm hưởng tuyệt vời như vậy.

Mới sáng sớm, hắn đã lôi kéo nàng đi ăn điểm tâm sáng, vì biết nàng ‘hảo ngọt’ cho nên hắn mới tìm ra một tửu quán có bàn tay chế biến ‘đồ ngọt’ điệu nghệ mời nàng thưởng thức

Gắp từng miếng cao lên ăn thì nàng nhoẻn môi nói “Chàng thật ma lanh, lại tìm được một tửu lâu so với quán nhà chàng ngon gấp bội” nếu có kẻ khác dám nói với hắn lời lẽ này, hắn nhất định sẽ chỉnh người đó tới chết, nhưng nàng lại là ngoại lệ.

“Ăn từ từ thôi” hắn thay nàng châm trà, vì nàng mà vui vẻ, hắn phi thường sủng nịnh nàng, mọi hành động của nàng và hắn đều khiến các thực khách trong tửu lâu phải ghen tỵ ra mặt, mặc dù họ ‘tầm thường’ nhưng kẻ mù cũng nhìn ra họ là đôi uyên ương.

Chuyện họ rời Tô Châu cũng là ba ngày sau, ai bảo hắn chính là chủ nhân của –Thiên Cơ Các, lại không muốn người ngoài dị nghị, nên không thể lưu lại lâu, đành phải rời đi.

Nhưng qua vài tuần, hắn lại dẫn nàng tới Hàng Châu, cứ thế hai tháng thấm thoát trôi qua, người ta nói hạnh phúc thông thường qua đi rất nhanh là không sai.

Nằm sâu dưới địa đạo của một tửu lâu, tại mật thất, Hoàng Bá Thuần vẫn không quên nhoẻn môi cười một cách mãn nguyện vì hai tháng nay hắn đã được hưởng thụ không ít ngọt ngào của tình yêu mang lại.

Điều này khiến cho hai kẻ đồng y [1] phía dưới giật cả mình, vội ghé mắt nhìn sang hai kẻ mặc lam bào đối diện, họ chỉ nhún nhún vai không dám nói bừa, vì trong hai tháng này, họ đã đủ thảm!

Nụ cười cứ ẩn rồi lại hiện khiến hai kẻ kia người thì lé mắt, người thì ghen tỵ.

Như thế nào mà chủ nhân lại chào mừng họ bằng một màn độc đáo như vậy? Chi bằng giết họ cho rồi, chủ nhân không biết rằng nụ cười của chủ nhân đối với nam tử mà nói chỉ có thể khiến cho họ thống hận thôi sao? Còn nữ tử thì ngược lại sẽ chết vì nụ cười này!

Xin làm rõ, họ là nam tử nha!

Mà điều kỳ quái nhất là họ đã đi theo chủ nhân đã được mười năm, chẳng phải chủ nhân là một người ‘mặt lạnh như tiền’ hỷ nộ ái ố đều bị khuôn mặt lạnh hơn băng nhân cất giữ đi sao?

Làm sao có thể hiện lên rõ như vậy? Mặc dù họ là thuộc hạ thân tín của chủ nhân, nhưng họ vẫn chưa một lần diện kiến cái nụ cười tà tứ của chủ nhân, hổng lẽ chủ nhân nhịn quá lâu nay liền bộc phát?

Tự lắc đầu khống chế suy nghĩ ngớ ngẫn của mình, cả hai liền ghé mắt tới cửa mật thất, cửa được bật ra mang theo bóng dáng của một lão nhân gia trạc 50 tuổi đi tới, cung kính nói

“Chủ nhân, đây là sổ sách tổng hoạch của tháng này, theo chỉ thị của chủ nhân, thuộc hạ cùng Dạ Tam, Dạ Tứ đi tuần khảo sát được, họ vẫn an cư lập nghiệp, tuyệt không có ý định chống cự như Hạ lão bản”

Hạ lão bản là một trong cách lão bản quản thúc một tửu lâu, không hiểu bị ai xúi dục liền đục khóet tủ tiền của tửu lâu lại còn dối trá hòng thoát tội, nay bị đem tới nha môn thẫm phán, để phòng ngừ có kẻ dám phản phúc nên hắn phái thuộc hạ thân tín của mình đi điều tra một chuyến.

“Ân, lần này đã làm phiền tới Công tôn tiên sinh” Hoàng Bá Thuần mặc dù đeo mặt nạ đạm vàng nhưng ánh mắt vẫn đủ khiến cho kẻ khác quy hành và ngưỡng mộ.

“Không dám” Công tôn tiên sinh liền cúi xuống, một đời ông luôn ‘cúc cung tận tụy’ vì chủ nhân, mặc dù tuổi tác ông lớn hơn so với chủ nhân, nhưng ông vẫn luôn phải kính nể con người của chủ nhân

“Công tôn tiên sinh, đừng làm Nhật nhi khó xử” Hoàng Bá Thuần còn có tên khác, được gọi là Thiên Nhật cái tên này là do hắn tự đặt ra, ngoài ra hắn còn có tên là Hoàng Bá Nhật do mẫu thân hắn đặt cho, nhưng là phụ thân hắn lại sửa đổi thành ‘Thuần’ vì mong muốn hắn mất đi tình thương của mẫu thân vẫn có thể ngoan thuần, hiếu thuận mà sống, mặc khác không muốn lưu lại tên ‘Nhật’ làm phụ thân xúc động khi nhớ tới cảnh mẫu thân luôn gọi hắn là ‘Nhật’ nhi.

Riêng phần Công tôn tiên sinh, thì hắn luôn kính trọng ông như phụ thân thứ hai của mình, vì lúc còn trẻ, ông là một tài tử, cầm kỳ thi họa, đều tinh thông, nhưng lại mang ơn Bạch Ngọc gia, đồng ý bán mình vào Bạch Ngọc gia làm kẻ ở, và được ngoại công xem trọng, ông bát học đa tài, có được ông hỗ trợ như hổ thêm cách, hắn cảm tạ ông còn chưa hết, sao lại muốn cùng ông phân biệt tôi tớ?

“Chủ nhân đừng nói thế, đây là chuyện lão phu nên làm” công tôn tiên sinh mặc dù biết Hoàng Bá Thuần coi trọng ông, nhưng ông không muốn chủ nhân khó xử, vả lại đây là nguyên tắc trong giáo phái.

Thở dài, Hoàng Bá Thuần biết công tôn tiên sinh luôn cố chấp, chuyện ông đã quyết thì không thể thay đổi, nên hắn cũng liền hạ thấp giọng “Hảo, công tôn tiên sinh đi đường xa mệt mỏi cùng mọi người ra nghỉ ngơi đi”

<<Ân>> họ liền đồng thanh đồng tiếng đáp lại, cùng nhau ra ngoài, khẳng định cửa mật thất đã đóng chặt thì Dạ Tứ cầm lòng không được liền hỏi “Nhất đại ca, cuối cùng chủ nhân xảy ra chuyện gì, vì sao chủ nhân lại nở ra nụ cười tà tứ kia” thật chẳng giống chủ nhân của họ tý nào, họ thật nghi ngờ có phải trong lúc họ đi thi hành nhiệm vụ, chủ nhân đã bị ai đó tráo đổi?

Dạ Nhất không trả lời, im lặng như bức tượng thạch cao, kiên quyết không hé lộ nửa lời, nhớ tới ngày đó, hắn thật không dám ở sau lưng chủ nhân xỉa xói nữa

Cau mày, Công tôn tiên sinh nói với giọng không thể tin được “Dạ tứ, ngươi nói hàm hồ gì, chủ nhân làm sao có thể để lộ sắc thái trước mặt các người!”

“Công tôn tiên sinh, ngài lầm rồi, khi nãy quả thật chủ nhân đã nở nụ cười” sờ sờ cằm, Dạ Tam liền phụ họa theo Dạ Tứ.

Bất chợt cả ba đều nhìn lấy hai kẻ mặc đồng y, kẻ thì làm mặt nghiêm chỉnh, người thì né tránh vấn đề, Dạ Tứ bất mãn nói “Chẳng qua chỉ rời khỏi ‘Thiên Cơ Các’ 3 tháng, nay liền bị coi là kẻ ngoài cuộc!”

“Không phải là như thế” Dạ Nhị nhịn không được liền phản bác lời của Dạ Tứ, Dạ Tam liền trừng mắt “Vậy thì nói đi” cứ thích làm trò thần bí, quỷ đáng ghét.

Dạ Nhị hướng tới Dạ Nhất như hỏi ý kiến của hắn, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, Dạ Nhất có phải kiếp trước tổ tin ngươi đã không tích đức, hay gian dâm lão lược không, kiếp này lại đầu thai nhầm chỗ.

Tự cảm thán trong lòng, hắn thở dài gật đầu, coi như ‘không nghe’ và ‘không thấy’, vì hắn không nói thì khẳng định sẽ bị ba người này bóp chết, nói cũng chết, nhưng mượn miệng của kẻ khác thì có lẽ sẽ không bị chết.

Thấy Dạ Nhất gật gù như đồng ý thì Dạ Nhị liền báo cáo hết những gì mà chủ tử đã làm, nghe xong hai kẻ kia liền tròn xoe mắt không nói được lời nào, Công tôn tiên sinh ngày thường lạnh nhạt nay cũng bị Dạ Nhị hù tới quai hàm cũng muốn rớt ra khởi cửa miệng.

Dạ Nhị cũng thầm than, mặc dù ba người họ đi xử lý công vụ, nhưng Dạ Nhị – hắn còn bận bịu hơn họ nữa, suốt ngày cùng tiểu nữ nhi kia la cà khắp phố, gặp cái là tiểu nữ nhi kia không những đi suốt mấy tiếng đồng hồ không biết mệt mỏi, mà còn khỏe mạnh tới độ suốt ngày thích sinh sự với kẻ khác.

Không bị người ta rượt đuổi hết 9 con phố thì bị kẻ khác ám toán, thật không hiểu là tiểu nữ nhi kia có gì hảo mà chủ tử họ lại mê mẫn như vậy.

Đồng y [1] màu đồng