Từ cổ chí kim có câu: Phòng bệnh hơn chữa bệnh, vốn dĩ bình thường ta ăn mặc giản dị, 3 lớp áo ta cũng than lên than xuống, thật không nghĩ tới nay liền khoác thật nhiều lớp áo như vậy, aiz, để tự bảo vệ bản thân mình ta buộc phải làm thế.
Hôm nay tỷ tỷ ta đã đỡ hơn hôm qua, nhưng tỷ tỷ ta lại không muốn xuất môn, cũng tốt phụ mẫu ta đồng ý vì sợ tỷ tỷ ta lại bị tổn thương, suy ra chỉ còn ta cùng đại ca đi dự buổi sinh thần.
Sau một hồi đặt chân xuống Bạch phủ, quả thật rất náo nhiệt, rất nhiều người, toàn là bậc vương tôn quý tộc, quan lại quyền quý!
Mọi người liền hướng tới ta sau đó có một cỗ xe ngựa đi tới, họ liền chuyển hướng, ta thở phào nhẹ nhõm vì ta biết thế nào trong đầu họ cũng thầm rủa ta: Thật xấu!
Một bóng dáng thật quen mắt đặt chân xuống, trước hết hắn đã nhìn ta một cách thật tự nhiên rồi vô thức nhếch mày rậm một lên như rất kinh ngạc hướng tới ta mỉa mai “Nguyên lai đi tịnh tâm của ngươi là như thế”
Biết ngay mà, nhún nhún vai ta đáp “Lão nương là nữ nhân cũng cần phải tân trang lại nhan sắc chứ, nữ nhân ai không yêu thích cái đẹp”
Mặc dù khuôn mặt tầm thường nhưng đôi mắt đen huyền kia thật đẹp, mồm miệng lạnh lợi, phản ứng nhanh nhẹn, cả người đều toát ra khí chất thanh tao, 3 tháng không gặp liền thay đổi quá mức, nếu hắn không thấy Huyền Vũ Dạ Mạc ở kế bên nàng thì hắn sợ không nhận ra nàng, cất đi suy nghĩ thầm kín, hắn vẫn trào phúng một câu “Nguyên lai tiểu nha đầu ham xuất giá tới như vậy sao?”
“Phải, lão nương đang muốn động dục đây” nói một cách nhỏ nhẹn nhưng cũng trào phúng không kém, khiến Âu Nhã Vỹ cười một trận ra hồn, ngoài mồm miệng sắc bén còn rất thích giễu cợt người khác, lúc nào thấy nha đầu này hắn cũng không nhịn được liền bật cười, không cùng nàng đấu khẩu thì quá có lỗi với bản thân đi, nàng không nhàm chán như các tiểu thơ khuê các khác, chỉ biết trốn trong phòng thêu thùa.
Chân của một người run run lên, Âu Nhã Vũ vừa bước xuống liền thấy đại ca của mình đã biến mất một cách vô thức, nhất thời hắn cả kinh lên, cắn chặt răng khi thấy đại ca hắn dán thật sát bên cạnh Huyền Vũ Dạ Nguyệt, khẽ thở dài, loại nữ lưu này có gì tốt khiến đại ca hắn si mê?
Mỏ nhọn đã đành, còn thích chơi trò mất tích làm đại ca hắn ray rứt cả đêm, từ đó đại ca cũng không dẫn hắn đi tham quan lạc thú của kinh thành, ngoài ra khẩu khí thật phách lối và ngạo mạn nữa!
“Vũ, con nói xem, nữ nhi bên đại ca con là ai” Bạch Cẩm Vi khẽ hỏi Âu Nhã Vỹ, sắc mặt bà vui trộn lẫn buồn, vui là vì cuối cùng con trai bà đã chọn được ‘ý chung nhân’, nhưng nhìn cách nàng ta cư xử thật là có chút không gia giáo, từ khi nào mà con trai bà đổi khẩu vị?
Đổi lại là khi xưa thì con trai bà không bao giờ ăn chay cả, sao bây giờ có thể lớn lối đứng trước bàn dân thiên hạ mà cười một cách thật cao hứng? Qủa thật là khiến bà khai nhãn.
“Nàng ta chính là tam tiểu thơ của Huyền Vũ gia”, mặc dù Âu Nhã Vũ thật không ưa cái nữ nhân tùy tiện kia, nếu để đại ca biết hắn dám nói xấu cái nữ nhân đó trước mặt mẫu thân thì e rằng đại ca hắn sẽ không thèm ngó ngành tới hắn, vì tương lai của mình, hắn ‘nhẫn’.
“Xú nam nhân kia, trong ngươi kìa, ngươi có biết ngươi hại ta rồi không”, hướng tới hắn nàng liền mọi cách để bắt bẻ.
Ngưng lại hành động cười, hắn liếc nhìn mọi người, ai nấy cũng nhìn về hướng họ, bất chợt hắn lại cười khanh khách nói “Xú nha đầu, ta cứ tưởng ngươi mặt dày, nguyên lai ngươi da mặt rất mỏng” sợ bị thiên hạ che bai khi đứng bên cạnh một mỹ nam như hắn sao
Liếc xéo hắn ghé sát tai hắn, ta nghiến răng, chậm rãi nói “Có biết nam nhân suất chính là nguồn gốc của mọi tai họa?”
Tới đây hắn không vội thưởng cho nàng một nụ cười hại dân hại nước “Chưa từng nghe qua, bất quá bây giờ mới biết, nhưng nữ nhân ngươi sợ bị kẻ đánh ghen sao?”
“Có câu độc nhất là lòng dạ nữ nhân” vờ cười thật tươi, nhưng khẩu khí của nàng có chút cứng ngắt không hề giống vẻ mặt nàng, lời cảnh tỉnh của nàng hắn liền coi như gió thổi ngang tai, liền bậc cười không khách khí đi.
Bất chợt một người vỗ vai của ta “Nha, nguyên lai có tình lang quên mất nghĩa huynh này”
Thấy nụ cười sáng lạn phong tình vạn chủng của hắn, ta liền nhăn “Tình lang cái rắm, chính nghĩa huynh – ngươi vô dụng bỏ rơi ta thì có” có phải hắn chê hôm qua ta đánh hắn quá ít đi?
Một thân trường bào, khoác lên lớp áo khoác phủ gấm, cây chiết phiến đồng màu, nụ cười trên khóe môi luôn hiện hữu sự tiêu sái, hôm này Hoàng Bá Thuật cũng suất không kém gì Âu NHã Vỹ, có thể nói họ chính là nguồn gốc của mọi tai họa, là cái thứ phát ra ánh sáng và là nguồn gốc của mọi tội lỗi, nàng tự hỏi, nàng có từng đắc tội với họ?
Không tự giác chân nàng khẽ lùi ra sau, Âu Nhã Vỹ liền tóm nàng lại nói “Sợ bị ăn thịt sao tiểu nha đầu” tựa tiếu phi tiếu trêu ghẹo nàng, nàng cắn môi nhẹ oán “Chính là nam nhân các ngươi, ai cho các người quá soái ca?” làm nàng cảm thấy tự ti nha.
Cả hai liền cười lên vì nàng không hiểu: cho dù có đánh ghen nàng cũng chờ bọn họ rời khỏi, bởi vì không ai dám chọc giận họ cả, vả lại họ cũng không tính rời xa tiểu nha đầu này, có nàng cùng đấu khẩu, buổi tiệc nhàm chán liền thay đổi không khí, bất quá chỉ là hai người bọn họ được tận hưởng thôi
Hướng tới hắn ta trào phúng hỏi “Tìm muội có việc chi?” hắn liền cảm thán “Nha, huynh mang tin tốt cho muội, vậy mà muội làm bộ dạng đó!”
Nhếch mày một cách không tự chủ, ta nhìn khuôn mặt hắn nói “Thứ phát ra từ miệng huynh từ tốt cũng liền biến thành xấu”
Nhớ lại cú đạp hôm qua, hắn thật vất vả mới xóa đi cú đạp nhẫn tâm của nghĩa muội hắn phi tới, hắn quên rằng nghĩa muội hắn có tiêu chí ‘có ơn tất báo, có thù tất trả’, liền không suy nghĩ thưởng một cú lên dung nhan tuấn duật của hắn, khiến cho hắn phải mất mặt nói đông nói tây tưởng lừa được đại ca, nào ngờ lại khai ra hết…..
“Còn dám nói!” trừng mắt nhìn nàng, rồi sờ sờ khuôn mặt đẹp của mình, hắn oán nàng thật nhẫn tâm muốn ‘phá dung’ của hắn.
Âu Nhã Vỹ mặc dù không hiểu hôm qua cả hai đã xảy ra chuyện gì, nhưng đứng bên cạnh hai người thì hắn không tự giác muốn cười, vì xem cả hai đấu khẩu trợn mắt nhìn nhau cũng đủ no rồi, không cần thiết phải bỏ tiền mua nụ cười.
Cả ba trong thật bắt mắt, tuy rằng nữ chính không được đẹp, nhưng khiến cho hai suất nam nhân cười tới híp mắt như vậy quả thật rất nhiều người khẽ khâm phục nàng.
“Cuối cùng là có chuyện gì” khẽ ngáp nàng tỏ ra thật nhàm chán hỏi, hắn liền ưỡn ngực lên tự tin nói “Đêm nay nghĩa huynh nguyện hi sinh thân thể suốt ngày kề bên muội làm bảo tiêu cho muội”
Một tiếng ‘phì’ cười lên, Âu Nhã Vỹ không tự giác cười hào sảng, liền nhận được ánh mắt ‘giận dỗi’ của hai người, nghiến răng nàng nói “Sao, ta không xứng?” cái tiện nam này, đúng là khinh người quá đáng
“Vỹ đệ, đệ cũng thực không cho huynh mặt mũi” hai mắt như muốn bốc hỏa, Âu Nhã Vỹ đã vô tình giẫm đạp lên lòng kiêu ngạo cùng tự tôn của nam nhân.
“Bảo tiêu, ahahahaha” ôm bụng, cười tới đau ruột, Âu Nhã Vỹ không hề biết rằng hành động này chọc ‘giận’ hai người đối diện, chỉ nghĩ trong đầu: thiên, nghĩ ra sao mà tiểu nha đầu cần hắn làm bảo tiêu, nếu hắn nhớ không lầm, thì nha đầu này võ nghê siêu quần đã đành còn ma lanh gian xảo, không đánh cho kẻ khác tới bán sống bán chết thì thôi, làm gì có ai ngu xuẩn trêu ghẹo nha đầu này?
Vì hiểu lầm hắn khi dễ nàng, nàng hảo tâm ‘giẫm’ chân hắn một cái, da hắn bọc sắt hay sao mà không phản ứng chỉ biết vịn vào cỗ xe ngựa mà cười tới rớt nước mắt “Xú nam nhân, ngươi dám khi dễ lão nương”
Hắn vội đình chỉ cười, giơ tay ra kháng nghị, vội nín cười, vì nữ nhân này da mặt hảo mỏng, tốt nhất nên cho nữ nhân này chút xíu sỉ diện nếu không ngày tháng sau này sẽ không sống tốt.
“Nha, nguyên lai là muội đang ở đây” từ dòng người đông đúc, Bạch Hỷ Cầm một thân màu vàng chói lóa như mặt trời đi tới, mang theo nụ cười trào phúng với giọng hào sảng, nhưng kẻ có tai cũng nghe được, giọng nói pha một chút ghen tỵ.
Nàng thở dài thầm liếc xéo hai cái ‘tai họa’ kia, khi thấy Bạch Hỷ Cầm tới Âu Nhã Vỹ liền hồi phục lại tư thế phong độ của mình, phe phẩy chiết phiến hướng tới Bạch Hữu Cầm nói “Bạch tiểu muội, cung hỷ, cung hỷ”
“Đa tạ Vỹ đại ca đã quá nể mặt tới dự buổi sinh thần của tiểu muội” nhún nhún vai Bạch Hỷ Cầm cười thuần khiết như đóa hoa lan, nhưng trong nụ cười kia có chút ẩn ý.
Hoàng Bá Thuật bung chiết phiến không thua kém gì Âu Nhã Vỹ, tao nhã nói “Để cho thọ tinh như muội phải đích thân ra đón quả thật thật thất lễ”
“Ân, không sao, được tiếp đón ba người là phần phước của tiểu muội mới đúng a”, cười thật ngọt, nhưng tâm trạng nàng thật xấu, và đắng vì ghen tỵ!
Quả thật như Âu Nhã Uyên nói, nữ nhân này rất là lợi hại, luôn biết thu hút và quyến rũ nam nhân.
“Hảo, vậy đi thôi”, hướng tới nàng, Hoàng Bá Thuật ôn nhu đáp, cả bốn người cùng hướng về đại sảnh, nàng có phải kiếp trước nợ họ? Vì sao họ lại đối đãi với nàng như thế, aiz, nữ nhân a nữ nhân, chúng ta là đồng loại nha, rõ ràng các ngươi không nên công kích ta!
Nguyên lai là nàng đang bị các nữ nhân dùng ánh mắt từ khinh miệt tới chán ghét nhòm ngó, thấy hoàn cảnh này nàng liền chuồn ‘mất tiêu’ lúc nào không ai hay, vì hai suất nam nhân đó quá được hoan nghênh nên liền bị các ‘nữ nhân’ phấn kích bao vây lại!