Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ

Chương 4: Mông lung




Lớp của Lục Lâm, giờ phút này loạn thành 1 đoàn, một đám hỗn loạn tụ vào cùng 1 chỗ, vài nữ sinh có chút tư sắc đang uốn éo để chụp ảnh tự sương, trong khi lũ quỷ nghịch ngợm khác thì tiến lên phá rối.

“ Chủ nhiệm, em đã tới!” Lục Lâm rụt rè đi đến trước mặt vị chủ nhiệm , cố tỏ vẻ ngoan ngoãn dễ bảo.

“À được!” chủ nhiệm lớp xem ra tâm tình cũng không tệ đáp lời, duy chỉ có đôi mắt đầy nghi ngờ thoáng nhìn qua Lục Lâm .

“Oa! Ngươi vậy mà không bị sao a! chủ nhiệm lớp hôm nay sao khác hôm qua vậy, Bình thường không giáo huấn ngươi tầm nửa giờ thì sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Lục Lâm vừa mới đi đến bên cạnh, đã bị vị lão đại của nhóm bạn này nói ra.

“Thuyết âm mưu nha! Hay là chú được để ý rồi!”…

STOP! Tiếng vị chủ nhiệm vang lên, không gian xung quanh lập tức trở nên tĩnh mịch lạ thường.

“Tốt rồi, trước hết tất cả tạm tản ra, một lúc sau quay lại đây tập hợp.” Thấy lớp đã tới đông đủ, chủ nhiệm lớp vửa phủi tay vừa nói.

Lục Lâm đi theo dòng người, cuối cùng cũng lấy được bằng tốt nghiệp, vất vả 4 năm, chính là vì một trang giấy mỏng dính cầm trên tay lúc này, thật là cảm khái vạn lần.

Này! Ngẩn người ra làm cái gì đấy, đi cùng đi.! Lão đại của nhóm sinh viên thấy Lục Lâm đang đứng ngơ ngẩn, chạy qua gõ cho hắn một phát rồi nói. Lục Lâm lắc đầu không nói lời nào, nhanh chân bước theo mọi người.

“1” – “2” – “3” – “Yeah”!

Giấc mộng đại học của Lục Lâm. Thời khắc này vậy là kết thúc, trong lớp, hắn chỉ là một thành viên bình thường, e là chỉ một hai năm về sau, bạn bè

Cùng lớp sẽ sớm quên hắn.

“ Ài! Đại học ah… Đại.. ah!” Lục Lâm cảm xúc dâng trào, muốn dùng mấy vần thơ ca chè chai đồng nát để diễn tả tâm trạng, con mắt đang lơ đãng nhìn xung quanh, đột nhiên bị hấp dẫn bởi thân hình của 1 mĩ nữ. Nàng có một mái tóc ngắn, chân váy màu thanh tú khoe bộ chân dài, càng đốt mắt chính là bộ ngực, thân hình hoàn hảo 3 vòng mãnh liệt thật sự trở thành một thứ “hung khí” chốn nhân gian.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lục Lâm, mĩ nữ xoay đầu lại nhìn hắn một cái, rồi mỉm cười, đoạn uốn éo bờ eo thon thả đi về phía một tòa lầu dạy học. Lục Lâm mắt dõi theo dáng người mĩ nữ thảng đến khi nàng đi vào khu lầu mới chịu thôi. Liễu Mộng Tuyết đã là người con gái đẹp nhất hắn từng chiêm ngưỡng rồi, nhưng vừa rồi so với vị kia, quả thật Mộng Tuyết chả khác gì một quả táo xanh.Liễu Mộng Tuyết lúc này còn không biết rằng gã đầu gỗ này đang nghĩ đến nàng, bằng không thì khẳng định sẽ cao hứng cả ngày. Nhưng giờ phút này nàng làm gì có tâm tư mà đi quản việc đó, bởi vì đang có một: “ Con ruồi” đang quấy rầy nàng, hơn nữa lại là một “Con ruồi” rất đáng ghét. Con ruồi này tên là Triệu Minh, cha hắn là một nhà kinh doanh bất động sản nổi tiếng, đứng thứ hai ở thủ đô. Triệu Minh kể từ hôm đi theo cha tham gia một bữa tiệc rượu, tại tiệc chứng kiến vẻ u sầu của Mộng Tuyết lập tức cảm thấy rất ấn tượng. Ngay tại đó hắn quăng luôn cô bạn gái thứ 8 của mình rồi tiến hành theo đuổi Mộng Tuyết. Tỷ như hôm nay, nghe ngóng được tin Mộng Tuyết đang ở trường học, bèn lập tức tìm tới tận cửa.

Liễu Mộng Tuyết trong nội tâm cảm thấy rất bực bội, người này đuổi mãi không đi, mặt dày mày dạn mò đến trường học. Sớm biết như vậy đã không cùng cha đi dự buổi tiệc rượu đó – Mộng Tuyết nghĩ thầm.

Đúng lúc này, Liễu Mộng Tuyết trông thấy Lục Lâm trước mặt, một thân đồng phục đen sì, đầu tóc lộn xộn, ánh mắt suy tư như không quan tâm đến xung quanh.

Triệu Minh thấy Mộng Tuyết , bèn vênh váo đi đến, cố sức khoe mẽ tỏ vẻ khí thế có thể một chấp mười người, ai dè lại phát hiện Mộng Tuyết không chú ý đến mình mà lơ đãng nhìn về phía trước, hắn bèn ngó theo, phát hiện ngoại trừ vài tên học viên đến từ ngoài vào, căn bản cũng không có phát hiện ra ai là tình địch.

Lục Lâm vừa đi vừa xoa cổ, hẳn là lúc nãy uốn éo tạo dáng chụp ảnh bị sái rồi. Mũ đội trên đầu không biết bay mất từ lúc nào, mái tóc bị vít kéo lộn xộn như cái đuôi gà, làm mẫy nữ sinh đi qua trông thấy không khỏi cười giễu hắn một phen. Đi ra phía cổng trường, hắn bỗng thấy thấp thoáng một cặp nam thanh nữ tú đang nắm tay, lòng không khỏi bồi hồi.

“Lâm Lâm, cậu đã đến rồi, làm mình đợi mãi, chũng ta nhanh đi thôi, phia sắp chiếu rồi đó!” Ngay lúc Lục Lâm còn đang ngơ ngác xem có phải là ai đó gọi mình không, Liễu Mộng Tuyết vẻ mặt thẹn thùng bỗng xuất hiện cạnh hắn, ôm chầm hắn mà ôn nhu nói.

“Ách…”

Xung quanh ai nấy đều ngây người, Là Liễu Mộng Tuyết đó a, Hoa hậu giảng đường đó a, “ Nữ thần Tuyết” đó a, vậy mà sao trong ngày tốt nghiệp hôm nay, ngay trước cổng trường đại học lại cùng người khác buông lời yêu đương, Hơn nữa nam sinh kia thực sự là vẻ ngoài quá ư bình thường, quần áo khắp người đều hết sức nhăn nhúm, bừa bộn. Thật là không có thiên lý! Tên kia nào có phải Soái ca, giữa thảo nguyên đầy hoa, cớ sao nàng lại chọn một cây cỏ dại như vậy. Tất cả nam sinh đều đem ánh mắt hình viên đạn đầy cừu hận hướng về phía Lục Lâm, tựa hồ như muốn dùng ánh mắt giết chết hắn, bảo vệ nữ thần của mình khỏi sự man rợ vậy.

“ Ách.. Tình huống này,,…? Lục Lâm nhất thời không kịp phản ứng, hiện tại mỹ nhân đang ôm trong ngực, định mở mồm nói cái gì, Mộng Tuyết đã nắm lấy tay hắn chạy ra khỏi cửa trường.

Liễu Mộng Tuyết mang theo Lục Lâm chạy ra chỗ xe BMW, nàng ngồi vào ghế lái, đạp chân rú ga , chiếc xe chồm lên tý nữa húc bay cả lan can vỉa hè.

Nhìn chiếc BMW phóng đi, khuôn mặt Triệu Minh trở nên vặn vẹo, cô gái hắn ta cảm thấy vừa ý cứ như vậy bị giành mất,. Buông tha sao? Đó không phải tính cách của hắn. Triệu Minh 2 mắt lóe lên hàn quang, hừ lạnh một tiếng nhảy vào môt chiếc Ferrari phóng đi mất.

Chiếc BMW chậm rãi chạy đến nhà Lục Lâm , lúc dừng lại Mộng Tuyết cúi đầu loayhoay tháo cái chìa khóa xe, mắt nhìn vào một miếng đồ trang sức trên chùm chìa khóa, yên lặng không nói gì.

Thấy Mộng Tuyết không nói lời nào làm không khí có chút quỷ dị, Lục Lâm đánh bạo lên tiếng trước: “Thời tiết hôm nay thật đẹp a..”

“Xoạt.”

Mộng Tuyết quay đầu lại, làn tóc sau lưng xõa dài, đôi mắt với hàng mi cong dài lấp lánh như muốn khóc nhìn chằm chằm vào Lục Lâm .

“Mấy ngày nay cha thường nhắc tới ngươi, nói người hẳn là cứng cáp rồi không muốn gặp ông nữa có phải không? Ông nói ngươi chừng nào có thời gian thì qua gặp ông ấy.” Thấy Lục Lâm có vẻ không được tự nhiên, Mộng Tuyết khẽ nói.

“ Liễu thúc?” vừa nghĩ đến ánh mắt sắc bén của cha Mộng Tuyết, Lục Lâm bên trong cảm thấy bồn chồn, nhớ lại ngày đó Liễu thúc cùng hắn nói nhứng lời đó……, chột dạ, hắn khẽ liếc nhìn về phía Mộng Tuyết .

Liễu Mộng Tuyết không biết Lục Lâm đang nghĩ gì, thấy hắn nhìn mình, khuôn mặt trắng trẻo đỏ lên, yên lặng một hồi rồi nhỏ nhẹ nói: “Ngươi không nên trách ông ấy, ông cũng vì tốt cho ngươi, ngươi cũng biết tính tình của ông ấy mà,”

“ Hừ, trùng hợp học trường này, trùng hợp có công ty tới trường học thông báo tuyển dụng, trùng hợp ta lại nộp tờ đơn, trùng hợp rằng công ty đang thiếu lãnh đạo, trùng hợp rằng có người đang bán phòng ở,….còn cái gì không phải là sự trùng hợp đây?”. Vừa nghĩ đến nhiều chuyện từ trước đến nay là do an bài, Lục Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn biết Liễu thúc muốn tốt cho hắn, nhưng cũng không cần phải giả tạo như vậy.

Liễu Mộng Tuyết không ngờ được gia hỏa trước mặt mình lại náo sự như vậy, bất quá nghĩ lại tính tình của cha mình, đành phải bất đắc dĩ nõi: “ Đến bây giờ ngươi vẫn còn nhớ sao, À đúng rồi, cha bảo ngày mai đến công ty làm trợ lý, nói là để cho ta…

“ Không đi.” Liễu Mộng Tuyết còn chưa nói xong, Lục Lâm đã chặn họng ngay ..

“Ồ ta còn chưa nói xong mà, công ty gần đây đang cần người, ngươi xem…” Liễu Mộng Tuyết tiếp tục nói.

“Trùng hợp thiếu trợ lý, sau đó trùng hợp thiếu quản lý, rồi đến tổng giám đốc. sau đó là chủ tịch, Ha Ha…” Lục Lâm nào có phải không biết lão hồ ly kia đang suy nghĩ điều gì, thế này chẳng phải là gom hết lại rồi vứt cho hắn a.

“Ha Ha…” Liễu Mộng Tuyết cũng cười, nàng biết rõ không thể gạt được tên tiểu hồ ly này, cha đã nói quả nhiên đúng vậy, bất quá vừa nghĩ tới kế hoạch kia của cha, mặt nàng lại đỏ lên.

Chạn vạng tối, sau khi ngủ nguyên buổi chiều, Lục Lâm từ trên giường bò dậy, tinh thần khá thoải mái, hắn giải quyết một phần Ngũ cốc cho ấm bụng, đoạn vứt luôn yêu cầu của Mộng Tuyết bảo gọi điện cho cô vào buổi tối ra khỏi đầu, phấn khởi đem mũ trò chơi đội lên đầu.

“Hoan nghênh trở lại Huyễn Tưởng”

Vừa tiến vào trò chơi, Lục Lâm lập tức kiểm tra hòm đồ, hai kiện trang bị lập tức xuất hiện trước mắt của hắn.

Màu đen? Vậy là rơi ra trang bị màu đen rồi, Lục Lâm cố nén hưng phấn cầm lên quan sát.

[Vòng cổ răng chuột] (Hắc sắc) – Huyết lượng +2, Nhanh nhẹn +1, đẳng cấp yêu cầu:5

Một kiện khác là một cái bao tay màu trắng

[Bao tay trắng] – Phòng ngự: +1 yêu cầu đẳng cấp 1.

Đeo cái bao tay vào, phòng ngự của Lục Lâm tăng lên thành 3 điểm. Vật phẩm thứ 3 dành được là tiền, Lục Lâm hiện tại tài sản đã đạt được 3 đồng bạc và 50 xu đồng.

Đinh! Hệ thống nhắc nhở: Bạn hoàn thành nhiệm vụ [Nỗi phiền não của thợ săn] lấy được 100 điểm kinh nghiệm, 50 xu đồng, danh vọng +1, đạt được một vật phẩm [bạch sắc phi phong] ( Áo vải trắng rách nát)

[Bạch sắc phi phong] – Phòng ngự +2/ đẳng cấp yêu cầu 2

Mặc áo vải lên người, hiện tại Lục Lâm chỉ còn thiếu 1 kiện nẹp chân nữa là hoàn thành bộ sáo trang tân thủ.