Huyền Trung Mị

Chương 79




Ly Khoan Trà chân sáo chạy lại gần xem, tiểu điểu chạm đất bằng mặt, chắc da mũi bị xước hết cả rồi.

Chim chóc ra khỏi cung không khác gì ra khỏi lồng nhốt cả, Ly Khoan Trà nhìn mà đau lòng. Cậu lại đỡ cô bé dậy, ưỡn cổ hỏi: “Lần này mi sẽ không vào cung nữa chứ? Chẳng phải trong cung có rất nhiều đồ ăn ngon ư, sao mi lại gầy thế này? Minh Huyền không đối xử tốt với mi à?”

Cù Như quay mặt đi, gạt tay cậu ra.

Cô bé khập khiễng đi đến trước mặt Vô Phương, ngơ ngác nhìn nàng, hồi lâu sau mới mếu máo nói: “Sư phụ, em đã về rồi. Sau này em sẽ không vào cung nữa, chỉ ở cạnh sư phụ.”

Vô Phương cảm thấy kỳ lạ, “Sao lại về đột ngột thế? Minh Huyền chịu cho em về ư?”

Cô bé gật đầu, “Hắn là đồ bạc tình, đã nói sẽ để em làm hoàng hậu, vậy mà giờ trái một phi tử phải một phi tử, vốn không có ý định thực hiện lời hứa. Đã vậy thì em còn ở lại đó làm gì nữa? Dứt khoát quay về cho rồi, sống với sư phụ vẫn tốt hơn.”

Vô Phương buồn bã gật đầu, lệnh chủ đứng cạnh nhìn, thấy thế bèn bước lên tách nàng và Cù Như ra.

“Bây giờ ngươi về, theo lý mà nói Minh Huyền sẽ không đồng ý. Hắn và chúng ta đã gây nhau rất căng, ngươi có biết chuyện này không?”

Cù Như đáp biết, “Chuyện hắn thèm thuồng sư phụ rồi chơi xấu lệnh chủ chứ gì? Cũng đâu phải là bí mật gì, ta biết lâu rồi.”

Lệnh chủ không nói lời nào, hai mắt đảo quanh thân cô bé như muốn đục lỗ người ta. Cô bé hỏi ráo hoảnh: “Ngài làm gì thế? Chẳng lẽ cảm thấy ta là đồ giả à?”

Nghe cô bé nói thế, lệnh chủ chỉ bật cười, “Không phải, bổn đại vương chỉ cảm thấy ngươi xấu đi rất nhiều so với lúc trước, hèn gì Minh Huyền chịu cho ngươi về. Vừa nãy ngươi làm sao thế, không biết dùng cánh à? Làm vỡ chậu bông của bổn đại vương chỉ là chuyện nhỏ, ngã bị thương mới là chuyện lớn.” Vừa nói chàng vừa nắm lấy cổ tay cô bé, “Ta có học ít y thuật từ chỗ sư phụ ngươi, vừa hay có cơ hội thực hành rồi. Nào lại đây, để bổn đại vương bắt mạch xem thử ngươi có hoài thai không.”

Tất cả cứng đờ, lại cảm thấy khó đỡ vì suy nghĩ không theo lẽ thường của lệnh chủ. Cù Như lắp bắp: “Mới… mới có mấy hôm, sao có thể hoài thai được! Dù ta là chim nhưng cũng đâu nhanh đến vậy.”

Lệnh chủ chỉ cười, vẫn giữ chặt cổ tay Cù Như không định thả ra. Dĩ nhiên chàng đâu có ý định thăm mạch thật, một thầy thuốc mù thì biết cái gì về y học chứ. Chàng muốn truy dò căn cơ của cô bé cơ, nhìn bề ngoài đúng chuẩn Cù Như không nghi ngờ gì rồi, nhưng liệu bên trong có kẻ khác ‘nương nhờ’ hay không thì chàng không chắc. Minh Huyền quỷ kế đa đoan, chàng không muốn tiểu điểu ngủ với y một lần mà mất luôn cả mạng.

Kỳ lân vốn tràn ngập chính khí cuồn cuộn, năm ngón tay bấu vào cổ tay Cù Như như than đỏ hỏn. Cô bé không thoải mái lắm, song lại không thể phản kháng, đành cố thản nhiên hỏi Vô Phương: “Sư phụ, có sẵn phòng cho em ở không?”

Vô Phương còn chưa kịp mở miệng thì Ly Khoan Trà đã hớn hở đi đến, “Đại quản gia không có ở đây, sau này nội vụ đều do ta tiếp quản. Ta đã xem qua rồi, không có phòng trống nhưng chẳng sao, mi có thể ngủ cùng một gian với ta.”

Tưởng bọn họ là đồ ngu hả? Một tòa lầu lớn như thế mà dám nói không có phòng trống? Con thằn lằn này tâm thuật bất chính, Cù Như không khỏi phỉ nhổ một phen, “Ta không hứng thú với nam giới…” Suy nghĩ lại lại thấy không đúng, bèn bổ sung: “Ý ta là vừa trải qua một phen yêu hận bất hòa với Minh Huyền, giờ ta mệt mỏi lắm, ngươi đừng có ý gì với ta nữa.” Sau đó dùng sức rút tay ra khỏi lệnh chủ, đảo tròng mắt rồi quay người rời đi, “Nam giới không một ai tốt cả.”

Cả ba nhìn bóng lưng của cô bé mà thấy ngỡ ngàng. Thì ra trải qua chuyện tình cảm sẽ thay đổi tính cách là có thật, Cù Như bây giờ sao trông có vẻ là lạ nhỉ?

Vô Phương hỏi lệnh chủ: “Có dò ra được gì không?”

Lệnh chủ sờ mũi, “Trong bụng con chim này chứa càn khôn, ta muốn tìm hồn phách của nó nhưng làm thế nào cũng không tìm ra được.”

Mỗi một yêu thú thượng cổ đều có kỹ năng sinh tồn nhất định, nếu không thì đã toi đời từ lâu, ghi tên vào danh sách Cổ Thú Tuyệt Tích rồi. Chim ba chân tính ra cũng như Thôn Thiên, cái gì cũng ăn, cái gì cũng nhét vào mồm được. Nghe nói trước lúc Cù Như gặp nàng cũng thế, cho nên gặp phải cảnh ngộ vì tiêu hóa không được mà nôn ba ngày ba đêm, về sau mới đổi sang ăn chuột đồng với ngũ cốc hoa màu. Trong bụng cô bé có túi dạ dày rộng vô biên, cộng thêm hồn phách của chim rất nhỏ, nếu giấu ở chỗ nào khó tìm thì dò không ra cũng là chuyện dễ hiểu. Ai bảo loại chim này kém cỏi chứ, bất kể là thể trạng hay là chỉ số thông minh, so ra thì không thua thú vật là bao.

Lệnh chủ vẫn canh cánh trong lòng câu cuối mà cô bé nói: “Chỉ vì một lần bị rắn cắn mà mười năm sợ luôn dây thừng rồi à? Cái gì mà nam giới không có ai tốt hết? Chứ ta thì sao?”

Vô Phương cười với chàng, “Khi thất tình thường dễ cực đoan mà.”

Ly Khoan Trà há mồm, vẻ mặt như thể trời sập tới nơi, “Vậy còn thuộc hạ? Thuộc hạ còn định bàn tiếp mà, sao lại không cho thuộc hạ cơ hội?”

Vô Phương cảm thấy tình cảm của sắp nhỏ còn phức tạp hơn của nàng với lệnh chủ nhiều, ta yêu ngươi, ngươi lại yêu hắn, tạo nên một vòng tròn kỳ quái. Không biết là ai nói, êm đềm hài hòa mãi không được xem là tình yêu, phải giày vò rắc rối như thế mới gọi là yêu.

Lệnh chủ vỗ vai Ly Khoan, “Ta rất tự hào vì tấm lòng quảng đại của ngươi. Chúa thượng nhà ngươi đã sống mười nghìn tuổi, nhìn thấy được rất nhiều chuyện. Thiên hạ không cô nàng nào có thể kháng cự được sự đeo bám từ nam giới anh tuấn đa tình cả, ví dụ như ta đây.” Chàng đưa mình ra làm tiêu chuẩn, “Dùng chút thủ đoạn để Yểm hậu nhà ngươi cảm động cũng chỉ là mẹo vặt thôi, khuôn mặt của bổn đại vương mới là vương đạo! Tướng mạo của ngươi cũng tàm tạm, ăn mặc cho đứng đắn vào, đừng phanh áo lộ ngực nữa thì sớm muộn gì tiểu điểu cũng thích ngươi thôi.”

Ly Khoan Trà liếc nhìn chàng, làm như không ai biết quá khứ tình yêu của chàng vậy. Theo đuổi không được là về nằm úp trên giường khóc lóc, chuyện này đến Chiếu Thị cũng phải giấu đi, nhưng cố vấn như cậu lại thấy rõ mồn một. Bây giờ thành công rồi lại lên mặt dạy đời, có điều lệnh chủ đúng là may mắn, được Yểm hậu thương yêu hết mực, thật sự phải khiến kẻ khác nhìn mà than thở.

“Dựa vào khuôn mặt đẹp à?” Cậu sờ cằm mình, “Thuộc hạ với tiểu điểu mắt to trừng mắt nhỏ không biết mấy bận, bản mặt này của thuộc hạ bị nhìn chai luôn rồi, dựa vào cái này chắc chắn không được. Hơn nữa lúc ấy chúa thượng cũng đâu nhờ nhan sắc mà thành công, nhờ có mặt dày thì đúng hơn.”

Lệnh chủ nghẹn họng, giương mắt nhìn Ly Khoan lắc đầu bỏ đi vào lầu theo Cù Như.

“Nương tử…” Chàng buồn bực gọi Vô Phương.

“Sao thế?” Vô Phương cười cười, “A Trà đâu có nói sai, lúc trước chàng dựa vào nội hàm sâu sắc của mình chứ đâu phải khuôn mặt đẹp kinh thế này.”

Vừa nghe vậy lệnh chủ liền vui vẻ trở lại, đưa tay vuốt cặp sừng lớn đẹp đẽ của mình, “Xem ra Ly Khoan không có tâm trạng nấu cơm rồi, chúng ta về làm mì ăn đi. Ăn trưa xong sớm để còn lên lầu ngủ trưa nữa.”

Lệnh chủ không ôm chí lớn, cuộc sống lý tưởng nhất chính là một ngày ba bữa ngon miệng, ăn no rồi lại ôm nương tử lên giường để vận động cho khỏe tinh thần và thể xác. Vô Phương đã từng nói với chàng phải thường xuyên lộ mặt trên triều. Giang sơn này không phải chỉ của mình Minh Huyền, dù tốt hay xấu đều liên quan trực tiếp đến khảo hạch công tích của bên trên với chàng.

Song lệnh chủ không thèm để ý, “Ưu tú lắm cũng chỉ lên làm một hộ pháp mà thôi, ta không muốn làm quan, chỉ muốn về Yểm Đô nặn tượng thôi. Nương tử à, bây giờ ta tự tin lắm, nhất định có thể nặn ra tượng nữ hoàn mỹ nhất. Đám con của ta ở không đến tận giờ, nghĩ mà thấy thương. Đợi hoàn thành xong chuyện ở đây, quay về ta nhất định sẽ cho mỗi đứa bọn chúng một bạn đời phù hợp. Đến khi nào chúng có thể tự sinh sản đời sau thì ta mới có thể hoàn toàn bỏ được nghề này.”

Thật ra sống cuộc đời không có lý tưởng cũng chẳng tệ. Vô Phương mỉm cười, hai hôm nữa đợi gió êm sóng lặng, nàng dự định sẽ mở lại y quán. Ở Trung Thổ tốt xấu đan xen, bây giờ nhìn lại yêu quỷ nơi này cũng không ít hơn Ô Kim Sát Thổ là bao. Lệnh chủ rảnh rỗi có thể giúp dân bắt yêu để góp nhặt công đức, thuận tiện kiếm ít tiền luôn, đếm tiền là chuyện chàng yêu thích nhất đời này mà.

Bọn họ ngồi dưới lầu cùng kéo mì, Ly Khoan Trà không khác gì con gà mái sắp đẻ mà không tìm được ổ, đi tới đi lui ra vào chẳng ngừng, không biết là đang làm gì. Từ lúc nào mà cậu ta trở nên thâm tình đến vậy, chẳng ai phát hiện ra cả.

Vô Phương nhìn cậu ta đăm đăm rồi huých vào vai lệnh chủ, “Có phải trong mấy ngày cậu ta cùng Cù Như đến mười sáu thành ở Ô Kim Sát Thổ đã xảy ra chuyện gì không?”

Trên mặt trên sừng lệnh chủ dính đầy bột mì, chàng cầm dao xắt mì, vừa xắt vừa đáp: “Ta chỉ biết hai đứa nó suốt ngày đánh nhau, muốn xảy ra gì đấy thì cũng chỉ có thể rượu say làm loạn mà thôi.”

Vô Phương chẳng nói nên lời, ngẫm nghĩ lại, bắt đầu từ ngày Ly Khoan Trà xuất hiện, quả thực cậu ta với Cù Như luôn cãi nhau chí chóe. Vốn là một đôi oan gia, bất thình lình lại từ hận sinh yêu, đúng là hơi quá vô duyên vô cớ. Cù Như vẫn bình thường, cô bé chưa hề nói thích Ly Khoan, vẫn khinh bỉ ra mặt như trước. Còn Ly Khoan Trà thì sao, mất đi bạn cùng hút thuốc sau lại bị đả kích lớn, cứ như phát điên luôn rồi. Có thể hiểu được khát vọng muốn có gia đình của cậu, nhưng bụng đói ăn quàng đúng là đáng sợ.

Lệnh chủ và Vô Phương đều bó tay. Nhìn Ly Khoan ôm một bó rơm lúa mạch đi qua trước mặt, gia đinh biến hóa từ cây cỏ thắc mắc hỏi: “Thằn lằn, ngươi làm gì vậy?”

Ly Khoan lên tiếng xua đuổi, vì không thoải mái mà đầu lưỡi cũng rẽ nhánh luôn, *xì* một phát bắn xa hai thước, dọa đám gia đinh giật cả mình.

“Không suôn sẻ.” Lệnh chủ lắc đầu.

Vô Phương cũng thấy bất lực, hai vợ chồng cầm bát cơm ngồi bên cạnh xem, theo Vô Phương, Ly Khoan chọn tấn công bây giờ là hoàn toàn không phải lúc. Cù Như vừa chia tay Minh Huyền, điều cậu cần làm bây giờ là an ủi và chờ đợi, dục tốc bất đạt mà. Rõ ràng trước kia là một tay sành sõi, sao đến lượt mình lại luống cuống thế này, chẳng lẽ đã yêu thật rồi sao?

Vì tay nghề có hạn nên mì sợi bị dính vào nhau, ăn chỉ để no bụng, xong xuôi cả hai định lên lầu ngủ trưa một giấc, song vừa mới đi tới đầu cầu thang thì chợt nghe thấy bên ngoài ồn ào tiếng la hét, lại lật đật chạy ra nhìn. Cù Như giẫm một chân lên đầu Ly Khoan Trà, mặt Ly Khoan toàn bùn với bùn, nằm rạp trên mặt đất khóc lóc nước mắt nước mũi đầm đìa.

Đã xảy ra chuyện gì? Đánh nhau ư? Tất cả tiến lên can ngăn, Vô Phương trách cô bé cậy mạnh, Cù Như liền xù lông, “Tên khốn này dám hôn em, em chỉ đánh hắn là khách khí lắm rồi, không cắn chết hắn đã coi như mạng hắn lớn.”

Ly Khoan Trà bị đánh te tua tơi tả, sau khi được lệnh chủ đứng dậy, cậu ta không nói gì, chỉ ủ rũ quay lưng rời đi.

Vô Phương sợ cậu ta nghĩ quẩn bèn ra hiệu bảo lệnh chủ đuổi theo xem sao. Lệnh chủ theo đuôi cậu ta đến chỗ cao nhất trên tường thành, cậu ta nghiêm mặt hỏi lệnh chủ: “Càng thích một người thì lúc không có được sẽ càng đau khổ đúng không?”

Lệnh chủ gãi đầu, “Vấn đề này phải hỏi Minh Huyền mới đúng, ngươi hỏi kẻ tình trường suôn sẻ như ta, ta đâu biết mà trả lời ngươi.”

Đúng là đi đâu ở đâu cũng không quên khoe khoang, Ly Khoan xụ khóe miệng quay đầu đi, cô đơn ngồi xuống nhìn hoàng thành nơi xa, “Nhất định nàng ấy đã bị Minh Huyền ngược đãi ở trong cung, cho nên mới mất đi niềm tin vào tình yêu như vậy.”

Lệnh chủ lại cho rằng cậu ta quá gấp gáp, “Tiểu điểu vừa mới về, còn chưa thoát khỏi bóng ma trong tình cảm, là hảo hán ai lại đi hôn nó vào lúc này, có dũng khí thì ngủ với nó kìa.”

Nghe xong, Ly Khoan ngập ngừng, “Không phải thuộc hạ không dám… Dựa vào kinh nghiệm lúc trước của thuộc hạ, nhanh chóng có tình mới thì mới có thể quên đi nỗi đau. Thuộc hạ chỉ muốn giúp nàng ấy thôi, ai ngờ nàng ấy không chịu nhận tình cảm của thuộc hạ. Vốn nàng ấy cũng đâu phải dạng chim si tình gì, vừa gặp trắc trở đã nản chí, sao bây giờ lại khăng khăng với tình cũ như vậy? Ngoài việc thuộc hạ không phải là hoàng đế ra thì Minh Huyền có gì thuộc hạ có nấy, chất lượng có khi còn tốt hơn, có phải nàng bị mù mới làm như không thấy thuộc hạ không?”

Lệnh chủ nghiêng đầu bày mưu tính kế, “Hay là ngươi khoe sở trường ra đi, để nàng so sánh?”

Ly Khoan thoáng sửng sốt, “Thuộc hạ cũng có nghĩ đến, nhưng vừa rồi chúa thượng cũng thấy phản ứng của nàng ấy rồi, khoe ra vào lúc này, ngộ nhỡ bị chém đứt thì thuộc hạ càng thảm hơn.”

Cả hai đều cảm thấy rất khó giải quyết, mấy chuyện tình cảm này ấy à, đa phần đều không theo ý muốn của cá nhân. Một con chim đầu óc đơn giản mà cũng khó xơi như vậy, có thể thấy trước đây lệnh chủ phí tâm tư theo đuổi Yểm hậu thật sự không oan uổng chút nào.

Ly Khoan dừng tầm mắt trên đầu lệnh chủ, giọng đầy hâm mộ, “Sừng của chúa thượng oai ghê, bây giờ ngài như cá gặp nước rồi nhỉ?”

Lệnh chủ tỏ ra khiêm tốn, “Bình thường thôi.”

“Sau này thuộc hạ cũng phải tìm huy chương cho mình, thuộc hạ không có sừng thì có thể giữ đuôi. Đuôi càng to càng dài, cuộc sống vợ chồng càng viên mãn, ngài thấy sao?” Cậu ta bắt đầu tự biên tự diễn: “Nếu một đuôi không đủ thì mọc hai đuôi, sau này chúng thuộc hạ sẽ xông xáo Trung Thổ, xưng là cặp đôi hạnh phúc…”

Đáng tiếc thực tế đã giáng một đòn cảnh tỉnh cậu, Chiếu Thị đi rồi, vất vả lắm mới mong được tiểu điểu trở về, kết quả cô bé lại hoàn toàn quên khuấy người bạn đồng hành trong những ngày bôn ba khi trước. Ngoài thẫn thờ vì một mối tình có một không hai chớp nhoáng kia, bây giờ trong cậu chỉ còn lại nỗi hối hận khôn nguôi.

Mấy ngày sau, Ly Khoan luôn rầu rĩ không vui, trong lầu Phi Lai vô cùng yên ắng, khiến ai cũng sa sút tâm trạng theo.

Lệnh chủ thân là thần thú bảo vệ xã tắc, dĩ nhiên không phải lộ mặt tí trong lễ lên ngôi là mọi sự liền thuận lợi. Tân quân giáng thế, yêu quỷ các phương đều nhìn chòng chọc, chỉ được thái bình một thời gian ngắn ngủi, con đường trị thế của hoàng đế bắt đầu bị tà sát bốn phương quấy phá lung tung. Trung Thổ có tổ chức hàng yêu trừ quỷ, ví dụ như núi Hạc Minh mà lúc trước Minh Huyền bái sư chẳng hạn, đệ tử trên núi xuống núi tiêu diệt ít tiểu yêu tiểu quái không phải là chuyện khó khăn gì lắm. Nhưng dù sao người phàm cũng là người phàm, tu hành ngắn ngủi chỉ lên được vài cấp, không có đạo hạnh cao thâm mà gặp phải kẻ lợi hại thì cũng đành bó tay chịu thua.

Hoàng đế triệu kiến lệnh chủ, bây giờ không giống lúc trước, lần này y ngồi nghiêm chỉnh, lời nói cũng ngắn gọn trực tiếp: “Hễ đêm đến thì cả thành Lạc Dương toàn là quỷ đăng, thường xuyên có thiếu niên chết bất đắc kỳ tử, tình hình này kéo dài hơn nửa tháng rồi. Trẫm đã phái đại lý tự* điều tra, song lại không tìm được manh mối gì, đành phải mời quốc sư ra mặt giải quyết. Trẫm mới lên ngôi, lòng dân không thể rối loạn, trong triều có trẫm trấn giữ, chuyện quỷ thần ngoài kia thì làm phiền quốc sư ổn định thay trẫm.”

(*Đại lý tự là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự. Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định.)

Đây vốn chính là một trong những nhiệm vụ của lệnh chủ, chàng xuất thế để giữ thiên hạ này được thái bình chứ không hoàn toàn là vì Minh Huyền. Sau khi La Sát rút lui khỏi Trường An, chàng từng than thở với tòa thành sáng rực ánh đèn rằng, thân là thụy thú, bản năng bảo vệ chính đạo đã ăn vào trong xương máu chàng rồi. Lạc Dương là kinh đô thứ hai của Trường An, Lạc Dương mà đại loạn ắt sẽ khiến Trường An vạ lây. Nên chàng cũng không nói nhiều mà nhận lệnh, vừa xuất cung đã chạy thẳng ngay đến hướng Đông, trong lòng biết đây mới chỉ là mở đầu, về sau những chuyện như thế này sẽ càng lúc càng nhiều. Mấy chục năm Minh Huyền tại triều chỉ như một cái chớp mắt đối với thần Phật ở Phạn Thiên thôi, nhưng chàng tự do quen rồi, giờ lại phải chạy ngược chạy xuôi vì kẻ khác.

Lệnh chủ và Ly Khoan Trà ra ngoài làm việc, trong lầu Phi Lai chỉ còn lại mỗi thầy trò Vô Phương. Vô Phương rảnh rỗi không có gì làm, bèn tiếp tục sự nghiệp tu hành bị bỏ bê thời gian qua.

Nàng thắp lò hương, cầm chuỗi bồ đề bắt đầu ngồi thiền, Cù Như ở bên cạnh nhìn chằm chằm vòng kim cương trên tay nàng, “Chẳng phải cái vòng này của sư phụ đã mất rồi sao, tìm về được từ bao giờ thế?”

Nàng nhắm mắt, đọc xong một bài kinh mới trả lời: “Liên sư tặng ta cái mới.”

Cù Như nghe vậy thì mỉm cười, “Liên sư đa tình, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Mỹ nhân dưới đèn một lòng cung kính lễ Phật, dung mạo sau làn khói nom như tranh vẽ. Cù Như thử lại gần thêm nửa bước, thăm dò: “Sư phụ, vì sao lệnh chủ ra ngoài mà không nói tiếng nào thế, rốt cuộc là đi làm gì vậy?”

Vô Phương không trả lời cô bé, chàng đã để lại kính càn khôn để lúc nàng chán có thể ngắm nhìn đó đây, mà dĩ nhiên quan trọng nhất là có thể theo sát hành tung của chàng.

Thấy Vô Phương không nói gì, Cù Như cho rằng nàng đang khó chịu nên không muốn trả lời, trong lòng âm thầm thấy vui, không ngừng đổ dầu thêm vào lửa: “Sư phụ, gần đây em phát hiện lệnh chủ cứ lén lút nhìn em, trong ánh mắt như có ý tứ khác. Em vẫn do dự không biết có nên nói với sư phụ không, nói ra sợ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người. Cộng thêm hôm đó em trở về, ngài ấy cứ kéo tay em không buông… Sư phụ, chẳng lẽ lệnh chủ có gì đó với em…”

Kết quả Vô Phương đang tu vẫn lờ đi như chưa nghe, thật lâu sau mới nói: “Em đừng nghi ngờ, chàng nhìn em là bởi vì em càng ngày càng xấu.”

Cù Như á khẩu, sờ sờ vành tai hơi nhọn của mình, mặt thoáng lộ vẻ tức giận.

Ban đêm yên tĩnh, máu huyết trong thân lưu chuyển cũng thông thuận hơn. Cù Như nuốt nước bọt cái *ực*, tầm mắt rơi lên cần cổ trắng nõn của Vô Phương. Sát hung tu thân chứ không tu hồn, đối với kẻ ăn thịt thì thể xác này như thể món mặn trên một bàn toàn đồ chay vậy, nhích lại gần liền thấy thơm ngào ngạt. Cô bé liếm môi, kiêng kỵ uy lực của vòng kim cương nên do dự mãi mới tiến lên một bước, không dám hành động thiếu suy nghĩ, dán mắt quan sát một lúc lâu, thấy không có gì dị thường mới chậm rãi giơ tay lên.

Đèn đuốc sáng rực soi rõ bóng bàn tay đầy vuốt nhọn lên vách tường, cái bóng ở ngay trên đầu của mỹ nhân. Ngọn đèn bập bùng, đầu ngón tay hóa thành cái chày nhọn hoắt, từ từ hạ xuống bóng dáng mảnh mai ngồi bên dưới.