Huyền Trung Mị

Chương 72




Giác Hổ và Thục Hồ không hiểu vì sao Vô Phương lại khăng khăng vào cung tìm hoàng đế đòi Bạch Chuẩn, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, bọn họ cũng nguyện ý đi cùng.

Ly Khoan Trà bị thương khá nặng nên Vô Phương để cậu ta ở lại trông nhà với đại quản gia, ngộ nhỡ lệnh chủ trở lại thì còn có người báo cho chàng biết. Sắp xếp đâu vào đó xong, nàng chắp tay thi lễ với bạn của lệnh chủ, “Tối nay may mà có hai vị, bằng không với tu vi của bọn ta, quả thực đấu không lại hắn.”

Giác Hổ khoát tay, “Bạn tốt chính là để tương trợ lúc nguy cấp, A Chuẩn không có ở đây, chúng ta tất nhiên phải giúp cô một tay.”

Cách giải thích hơi kỳ quái, nhưng Vô Phương vẫn cảm kích, “Hơn nửa đêm nửa hôm mà ầm ĩ như vậy, khiến hai vị không ngủ yên được rồi.”

Suýt nữa Giác Hổ đã chỉ căn nhà tranh ở bên bờ sông, may mà Thục Hồ nhanh trí, vội nói: “Còn sống cần gì phải ngủ nhiều, sau khi chết sẽ tự an nghỉ. Đừng chậm trễ nữa, chúng ta lên đường đi.”

Thế là cả ba vội vã phóng về phía cung Đại Minh, trên đường đi Vô Phương hỏi thăm Giác Hổ về tình hình lần cuối thấy lệnh chủ, Giác Hổ kể lại: “Ta thấy hắn cào móng, đuôi lắc lư liên tục, trông có vẻ là lạ nên trong đại lễ luôn dán mắt nhìn hắn. Nhưng sau khi đại lễ kết thúc, ta tìm khắp nơi cũng không thấy hắn đâu, tưởng hắn về rồi nên mới theo Chiếu Hoa đến đây, rốt cuộc lại xảy ra chuyện Bạch Chuẩn giả.”

“Tẩu này…” Thục Hồ chần chừ hỏi: “Tẩu không bị tên hàng giả đó táy máy đấy chứ?”

Nghe đối phương hỏi thế, Vô Phương như nghẹn trong họng. Thế nào mới gọi là có bị táy máy hay không, nàng nhận nhầm, để tên hàng giả kia lại gần mình thì có tính là bị táy máy không? Nhớ đến mà chỉ muốn hộc máu, nàng uất nghẹn nói: “Ta cứ tưởng hắn là A Chuẩn… Cũng may, cuối cùng đã kịp thời phát hiện.”

Giác Hổ và Thục Hồ nhìn nhau, khổ sở an ủi: “Đợi bọn ta bắt được tên hàng giả kia đến, nhất định sẽ băm vằm hắn làm xâu nướng cho tẩu nhắm, tẩu đừng tức giận nữa.”

Tức giận chỉ là thứ yếu, nàng sốt ruột là vì A Chuẩn cơ, không biết chàng đã đi đâu rồi.

Cung Đại Minh sáng rực đối với họ mà nói thì như giẫm trên đất bằng. Cả nhóm xông thẳng vào nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất, đã trễ lắm rồi mà hoàng đế vẫn chưa ngủ, y ngước mắt lên từ sau ngự án, nhìn thấy Vô Phương liền tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Sao sư phụ lại đến đây?” Y nhanh chân ra đón, thấy Giác Hổ và Thục Hồ thì trên mặt có vẻ không vui, “Hôm nay là ngày trẫm đăng cơ, khách khứa đều đã giải tán hết rồi, sao hai vị còn ở lại trong cung?”

Suy cho cùng cũng là Nhân hoàng, khí thế lúc nói chuyện rất khác, Giác Hổ lắp bắp đáp: “Bọn ta… không… không có ở lại, là mới đến thôi, đi cùng tẩu tử nhà ta.”

Hoàng đế lại cau mày, hoàng bào thoáng ánh lên một tia sáng yếu ớt, làm nổi bật gương mặt lạnh lùng dưới đèn. Y chắp tay sau lưng, từ tốn đi xuống, “Chung quy đây vẫn là cấm cung, để người ngoài ra vào như không thì còn gì là quy củ nữa? Thế này đi, trẫm sai người đưa hai vị đến cung khác nghỉ tạm trước, có chuyện gì trẫm và sư phụ sẽ tự trao đổi với nhau.”

Theo lý mà nói thì thầy trò tự mình bàn chuyện là rất bình thường, nhưng dựa vào giác quan thứ sáu của phái nữ, Thục Hồ phát hiện hoàng đế có gì đó không đơn giản với vị nữ sư phụ này. Ánh mắt y khi quan sát bọn họ luôn có vẻ ngạo nghễ của kẻ bề trên, nhưng khi nhìn phu nhân của Bạch Chuẩn thì lại chìm trong bịn rịn và nhu tình khôn xiết.

Nam giới luôn như thế với phái nữ mình quen sao? Thục Hồ quay đầu nhìn Giác Hổ, Giác Hổ ngạc nhiên mở to đôi mắt đầy vẻ đần độn nhìn lại. Nàng chán nản chớp chớp mắt, bất đắc dĩ quay lại nói với hoàng đế: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, bọn ta sợ tẩu tử gặp bất lợi.”

Hoàng đế bật cười, “Bất lợi? Nàng ấy là sư phụ của ta!”

Vô Phương không có tâm trạng tranh chấp, thẳng thừng nói luôn: “Ta nói mấy câu rồi đi ngay, không cần phiền phức như vậy. Ta hỏi ngươi, Bạch Chuẩn hiện ở đâu?”

Mặt hoàng đế lạnh đi, “Dường như sư phụ đang rất bất mãn với trẫm.”

Tất nhiên rồi, Bạch Chuẩn vì y mà bận rộn, rốt cuộc lại mất tăm mất tích, không hỏi y thì còn hỏi ai nữa? Nhìn phản ứng của y, y rõ ràng biết tung tích của chàng. Bây giờ chỉ còn mỗi Vô Phương đành quay sang nói với Giác Hổ và Thục Hồ: “Tạm thời hai vị cứ tránh đi, để ta nói với y mấy câu.”

Thục Hồ sửng sốt, mãi đến khi bị Giác Hổ kéo kéo tay mới chịu rời đi.

Cung điện của đế vương chấp chính vô cùng xa hoa, ngay đến cột trụ cũng được mạ vàng. Lộng lẫy huy hoàng nhưng lạnh lẽo chính là cảm giác của Vô Phương về nơi này. Nàng nhìn Minh Huyền, bóng dáng của vị đồ đệ từng theo nàng chạy quanh trong sa mạc, phơi nắng đến độ hai má đỏ ửng đã không còn nữa, kẻ trước mặt nàng bây giờ chính là nhân quân, là chúa tể của hoàng triều Trung Thổ. Y mặc long bào, đội kim quan, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ tôn quý, lộ rõ sự chênh lệch to lớn giữa khi trước và bây giờ. Vì sao lại dần trở thành như thế này, đối với nàng những chuyện đã xảy ra hệt như một giấc mơ, nhưng rốt cuộc mọi thứ đều là mưu đồ của y, người đồ đệ này… nàng đã nhìn nhận sai về y rồi.

Nàng thở dài, “Minh Huyền, ta chỉ muốn hỏi thăm tung tích của Bạch Chuẩn. Ngươi nói đi, sau đại lễ tế trời chàng đã đi đâu rồi.”

Hoàng đế nở nụ cười lập lờ nước đôi, “Sao sư phụ lại chắc rằng ta sẽ biết? Bạch Chuẩn là cá thể độc lập, còn là kỳ lân phụ thế theo ý trời, không ai thao túng được hắn cả.”

Vẻ vờ vĩnh của y khiến nàng chán ghét đến cùng cực, “Khi nãy có kẻ giả mạo chàng xông vào lầu Phi Lai, cho nên ta đoán chàng bị chuyện gì đó giữ chân rồi. Ngươi là hoàng đế nơi này, kỳ lân hộ quốc mất tích, yêu quỷ hoành hành, chẳng lẽ ngươi cũng mặc kệ? Ngươi còn bình tĩnh nói chuyện với ta như vậy, hoàng đế quả nhiên là hoàng đế, thái sơn có sụp cũng không đổi sắc mặt, có lẽ vì đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay rồi chứ gì!”

Nụ cười trên mặt Minh Huyền cuối cùng cũng biến mất, “Có người giả mạo hắn tiến vào lầu Phi Lai?”

Nàng đáp phải, mắt nhìn y không chút kiêng dè, “Cải trang thành Bạch Chuẩn hòng gây rối, nếu ta không phát hiện kịp thời, chẳng phải tên yêu nghiệt kia đã được như ý rồi sao? Không ngờ ngay tại nơi càn khôn sáng chói nhất như nơi này mà vẫn còn có tà ma làm loạn. Trong lúc đánh nhau Thục Hồ đã chặt một chân của yêu vật, có điều không biết cẳng chân kia là thật hay chỉ là thuật che mắt nữa.”

Siết chặt nắm đấm ẩn dưới ống tay áo rộng rãi, hoàng đế nói: “Có chuyện như thế sao?” Miệng nói vậy nhưng trong lòng y lại thấy chùn bước, chán nản ùn ùn kéo đến bủa vây bốn bề.

Càng thêm khát vọng, càng muốn chiếm cho bằng được chính là tâm trạng hiện giờ của y. Cô gái trước mắt tốt đẹp về mọi mặt, tình cảm y dành cho nàng không phải vì ghen tị cầu mà không được, cũng không phải nảy sinh trong một thời gian ngắn ngủi. Từ lúc mới gặp ở Ô Kim Sát Thổ cho đến khi y ‘biến mất’, cùng vào cùng ra hơn mấy tháng, tình cảm của y đã thay đổi một cách thầm lặng, càng lúc càng chìm đắm không thể thoát ra. Chỉ vì một cái nhìn hay một nụ cười của nàng thôi, y cũng có thể vui thầm cả buổi.

Mọi diễn biến sau đó đều do y thúc đẩy, đáng tiếc… tuy đoán được Bạch Chuẩn sẽ vào tròng, nhưng y hoàn toàn không ngờ nàng lại tùy tiện yêu một yêu quái không lộ mặt như thế. Vì sao chứ, Bạch Chuẩn vừa đần độn vừa bất nhã kia mà, chẳng phải nữ giới đều thích phái nam vai gánh nhật nguyệt ư? Y cứ tưởng với tâm niệm kiên định của nàng, tuyệt đối không có chuyện Bạch Chuẩn lọt được vào mắt nàng, kết quả lại biến thành cục diện như thế này. Bây giờ y muốn cứu vãn thì còn kịp không?

Y luống cuống tay chân, một bụng mưu tính đều vì đã yêu quá sâu đậm, khoảnh khắc tiếp xúc với vẻ diễm lệ của nàng đã tô một nét bút đậm lên kiếp sống một màu của y. Đã lâu lắm rồi y không có cảm giác như thế, con tim chết lặng mười triệu năm lại lần nữa nảy lên, thúc đẩy máu tươi chảy về khắp tứ chi toàn thân, đây là điều mà Cù Như hay bất kỳ kẻ nào khác cũng không thể đem lại. Vết thương trên cánh tay do bị nàng dùng kiếm rạch trong lúc phân tâm đấu với Giác Hổ và Thục Hồ đến bây giờ vẫn còn mơ hồ nhói đau. Rõ ràng chỉ cần nhẹ phất tay một cái là vết thương sẽ biến mất, nhưng vì đây là kiệt tác của nàng nên y nguyện chịu đau để giữ nó lại.

Rốt cuộc đã yêu sâm đậm đến cỡ nào mà y vẫn đồng ý đơn phương nuôi dưỡng tình cảm như thế? Nghĩ đến lại thấy buồn cười, nhưng đây là sự thật, muốn tự dối lòng nói không phải cũng chẳng thể.

Minh Huyền cụp mắt nhìn nàng, khuôn mặt với các đường nét diễm lệ không chút khuyết điểm này chưa bao giờ để lộ vẻ mê đắm hay phân tâm trước mặt y. Vốn muốn tiếp tục hưởng thụ đãi ngộ của sư phụ dành cho đệ tử thêm một thời gian nữa, chẳng ngờ nàng lại phát hiện nhanh đến như vậy, đúng là không thể gấp được, phải tiến từng bước một thôi. Giang sơn và mỹ nhân, vế trước đã vào tay rồi, vế sau cần phải kiên nhẫn mới chu toàn được. Thứ khó có được nhất trên đời này chính là tình cảm thật lòng, nếu ngay cả nàng cũng thuộc về y thì chuyến đến nhân gian này xem như viên mãn tận cùng rồi.

“Sư phụ có biết Hà Đồ và Lạc Thư* không?” Y lẳng lặng nhìn nàng.

(*Cùng với Bát Quái, Lạc Thư, và Hà Đồ là ba họa đồ được truyền lại từ thời xa xưa, có nguồn gốc từ các bộ tộc phía Nam sông Dương Tử cổ đại. Mỗi họa đồ được truyền tụng, phát triển, và sử dụng với nhiều mục đích khác nhau.)

Vô Phương nhíu mày, “Đồ hiện ra ở sông Hoàng Hà, Thư hiện ra ở sông Lạc, thánh nhân áp dụng theo.* Ý ngươi là cái này?”

(*Câu này trích trong Hệ Từ Thượng. Theo truyền thuyết cổ xưa, Phục Hy căn cứ vào Hà Đồ để suy diễn ra Tiên thiên Bát quái, còn Chu Văn Vương lại căn cứ vào Lạc Thư để suy diễn ra Hậu thiên Bát quái. Theo đó, những đồ hình này hàm chứa nhận thức của cổ nhân về vũ trụ.)

Tương truyền vào thời kỳ Đại Vũ và Phục Hy thượng cổ, trong sông Hoàng Hà và Lạc Thủy có thần thú lưng đeo Hà Đồ cùng Lạc Thư cống cho quân vương, có được thứ này tất nhiên sẽ giúp địa vị của y được củng cố vững chắc hơn. Nhưng những thứ đó thật sự có thể khiến y lưu danh thiên cổ sao?

“Chuyện này có liên quan gì tới Bạch Chuẩn chứ?” Nàng nhìn y với vẻ khó hiểu, “Chẳng lẽ ngươi sai chàng đi tìm Hà Đồ và Lạc Thư rồi?”

Y khoanh tay trước ngực, đáp: “Phải, ta muốn có chúng.”

Vô Phương không hiểu nổi, với tính khí của Bạch Chuẩn, tuyệt đối không có chuyện chàng đi xa làm nhiệm vụ mà không về nói với nàng một tiếng. Nàng vẫn còn nhớ câu cuối cùng chàng nói trước khi ra khỏi lầu, dặn dò nàng đừng sốt cuộc nếu chàng có về trễ. Chẳng lẽ chàng đã dự cảm trước rằng hoàng đế sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình?

Nàng nhìn Minh Huyền, trong mắt dấy lên lửa giận, “Thân là ý sinh thân, ta hy vọng ngươi có thể giữa tâm tư ngay thẳng, sống sao cho xứng với thân phận của mình.”

Y đảo mắt bật cười, “Đừng vì ta là ý sinh thân mà sư phụ ràng buộc ta như thế. Khi ta nhập thế, tiến vào hồng trần thì đã đi theo vận số riêng rồi, ngay cả Thần Phật cũng không nhúng tay được.”

Từng câu từng chữ đều bộ lộ rõ dã tâm. Nàng nhớ đến tên tự của y, Phục Lân, thì ra từ lâu y đã ý biến kỳ lân thành vật trong tay mình rồi.

Đêm hè đầu mùa mà nàng lại thấy lạnh, “Ngươi muốn gì hả? Bạch Chuẩn không làm gì có lỗi với ngươi, chàng giúp ngươi leo lên đế vị, được tám phương thần phục, ngươi còn gì không thỏa mãn nữa chứ?”

Y tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, “Sư phụ nặng lời rồi, ta chẳng làm gì hắn cả, chỉ phái hắn ra ngoài làm ít chuyện mà thôi… Sư phụ và kỳ lân hộ quốc vốn như chim liền cánh, bây giờ bắt cả hai chia lìa thì đúng là lỗi của ta. Nhưng chuyện có phần khẩn cấp, đều vì bất đắc dĩ cả, xin sư phụ lượng thứ.”

Từ đầu đến cuối trong mắt y luôn đầy rẫy tính toán thâm trầm, nàng đã phát hiện ra điều này từ cái lần bị kẹt ở tiểu Diệu Phất châu rồi.

Nàng thật sự không muốn đề cập lại màn tỏ tình khiến người ta lúng túng kia, vốn mong y sinh bệnh nên hồ đồ, nhất thời nói năng lung tung mà thôi. Nhưng giờ nhìn lại, rõ ràng là nàng quá lạc quan rồi, chấp niệm của y sâu tới mức vượt quá sự tưởng tượng của nàng.

So đo nhiều cuối cùng cũng chỉ tổ làm mình khó chịu, nàng ổn định lại tâm trạng rồi hỏi thẳng: “Trong thành Trường An này còn có tà ma, ngươi định thế nào đây?”

“Sư phụ muốn nói đến La Sát sao? Lần trước không thể tiêu diệt được La Sát vương, để gã dẫn thuộc hạ đào thoát, trong đại lễ hôm nay lại có La Sát xuất hiện, cộng thêm chuyện có kẻ giả mạo Bạch Chuẩn… Ta sẽ điều tra rõ chân tướng. Có điều sư phụ không cần để ý quá đâu, nhân gian có yêu quỷ hoành hành vốn là chuyện thường, đôi khi bớt câu nệ về khác biệt chủng tộc cũng không hẳn là chuyện xấu.”

Vô Phương thật sự không dám tin vào tai mình, lo lắng La Sát gây họa cho nhân gian mà là câu nệ về khác biệt chủng tộc? Nàng nhướng mày, khẽ cười, “Ngươi là ý sinh thân, sao lại nói lời như vậy?”

Tất nhiên là vì không có La Sát thì vỏ bọc che mắt cũng sẽ mất luôn, làm việc không tiện lắm. Minh Huyền thấy nàng khó chịu, bèn cười nói: “Xem ra sư phụ hiểu nhầm về ý sinh thân rồi, ý sinh thân xuất hiện là ý muốn của Thần Phật. Ý sinh thân ở lại nhân gian giảng đạo hay lên thượng giới yết kiến chư Phật đều được, như thế nào cũng vẫn là phân thân của Bồ Tát. Nhưng cũng có trường hợp ý sinh thân sinh ra từ một dục niệm trong chớp mắt của Thần Phật, vốn đã không đủ tinh thuần mà còn lăn lộn trong hồng trần và trải qua thất tình lục dục, ý sinh thân này sẽ không khác gì người thường, chỉ chẳng qua có nhiều ngộ tính và Phật tính hơn một chút mà thôi.” Y từ tốn lắc đầu, “Một ý sinh thân đạo hạnh thấp sẽ không chịu nổi một kích, sư phụ đoán không ra ta thuộc về vế nào sao?”

Y tiến gần một bước, Vô Phương liền lùi về sau hai bước, thoáng thấy sợ hãi, “Chẳng lẽ ngươi không phải ý sinh thân?”

Y không nói gì, chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa nhưng vẫn đầy uy nghiêm.

Sao lại loạn thế này, nàng thấy mình như vừa rơi vào dòng nước xoáy, chẳng phân biệt được phương hướng. Không phải là ý sinh thân, vậy y là gì đây? Trên thế gian này có ai có năng lực lớn như thế để triệu hồi kỳ lân? Tàng Thần tiễn của Bạch Chuẩn có thể cảm ứng với tân quân, nếu số mệnh đã định là y thì chắc hẳn việc y có phải là ý sinh thân hay không cũng không quan trọng.

Vô Phương lộ vẻ mặt rối rắm, im lặng thật lâu.

Thấy vậy Minh Huyền cười phá lên, “Sư phụ sao thế? Nghi ngờ ta thật sao? Ta đương nhiên là ý sinh thân rồi… còn là ý sinh thân của Quang Trì thượng sư. Nàng không cần phòng bị ta làm gì, tấm lòng ta dành cho sư phụ từ đầu đến cuối đều như một, dù có làm hại toàn bộ người trong thiên hạ, ta cũng sẽ không động đến nàng dù chỉ một sợi tóc.”

Lời lẽ của y quả thực quá trái với lệ thường, nàng lạnh giọng nói: “Ngươi có động tới ta cũng không sao, miễn là đừng động đến Bạch Chuẩn.”

Y nghe xong, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khác thường, “Nàng nói phải giữ lời đấy, chỉ cần ta không động đến Bạch Chuẩn thì nàng sẽ không so đo gì hết đúng không?”

Vô Phương giật mình, lúc trước chỉ cảm thấy y càng đi càng chệch hướng, nhưng bây giờ y đã hoàn toàn thay đổi rồi. Nàng chợt thấy hốt hoảng, “Bạch Chuẩn rốt cuộc đang ở đâu? Có lên đường tìm Hà Đồ Lạc Thư thì cũng nên bắt đầu từ một phương hướng nào đó.”

Y nhìn sang chỗ khác làm như không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm: “Kỳ lân của ta, ta tất nhiên có quyền chi phối. Sư phụ không việc gì phải hoảng cả, hắn vẫn rất ổn.”

Vô Phương không khỏi được tung tích, biết y cố ý vòng vo thì liền sinh ra sát tâm. Mà vừa nghĩ thế, quanh thân nàng liền dâng lên sát khí, nhuyễn kiếm bên hông cộng hưởng kêu *vù vù*, bất cứ lúc nào cũng có thể bay khỏi vỏ.

Minh Huyền quay đầu lại, hỏi với vẻ mặt không tin nổi: “Nàng muốn giết ta? Chỉ vì ta phái Bạch Chuẩn đi tìm Hà Đồ Lạc Thư mà nàng muốn giết ta?” Giọng điệu những chữ cuối câu chìm trong tuyệt vọng, sự tin tưởng vất vả lắm mới tạo dựng được nơi nàng từng chút một biến mất theo sát khí tràn lan khắp phòng.

Phái nữ đúng là giống loài tuyệt tình, y cười thê lương, “Tốt xấu gì cũng có mấy tháng làm thầy trò mà, Diễm Vô Phương, Bạch Chuẩn là tâm can của nàng, còn ta thì sao? Chỉ vì thích nàng mà ta liền trở thành kẻ xấu, phạm tội đáng chết à? Nửa đêm nàng xông vào cung là để hạch tội ta đấy sao? Ta chỉ là một người phàm, không đấu được với nàng, muốn giết ta với nàng tất nhiên dễ như trở bàn tay. Có điều nàng đã nghĩ phải thu dọn thế nào sau khi giết ta chưa?”

Đạo hạnh của nàng đúng là vẫn quá nông, Vô Phương ảo não, ngày nào đó có thể giết người mà không biến sắc thì mới tính là có chút thành tựu. Giống như bây giờ vậy, còn chưa ra tay mà dao phay đã treo chình ình trước đỉnh đầu rồi, để đối phương hay biết rồi phòng bị thì làm gì có thể ra chiêu bất ngờ được nữa.

Nàng thu lại sát khí, lưu quang màu đỏ trong điện từ từ nhạt đi, vụng về khỏa lấp: “Ta chỉ sốt ruột quá thôi, không có ý giết ngươi.”

Nụ cười lại quay về trên khóe môi, y điềm đạm nói: “Nàng không việc gì phải sốt ruột cả, chuyến đi này với hắn mà nói chỉ như ăn một bữa mà thôi. Sư phụ có thể ở lại trong cung chờ tin, hai ngày nay sư tỷ nói rất nhớ sư phụ, hay để ta sai người dẫn sư phụ đến Bắc cung gặp sư tỷ nhé?”

Vô Phương lắc đầu, “Chỉ mới vào cung có hai hôm, nhớ nhung cái gì chứ? Vài ba năm nữa rồi gặp cũng không muộn.”

Nụ cười cứng đờ trên mặt y, “Vài ba năm… thời gian ở Trung Thổ không giống Ô Kim Sát Thổ đâu.”

“Có gì khác chứ, chẳng phải đều là từng ngày từng ngày trôi qua sao?” Nàng chán nản quay mặt đi, “Nếu ngươi còn nhớ tình xưa thì hãy nói cho ta biết, Hà Đồ Lạc Thư rốt cuộc đang ở đâu?”

Y trầm ngâm hồi lâu, “Nàng muốn đi tìm Bạch Chuẩn sao? Ta khuyên nàng chớ hành động thiếu suy nghĩ, nơi hắn đến nàng không đi được đâu. Hà Đồ và Lạc Thư ở Dạ Mạn thiên thuộc địa phận của Không Cư thiên, nàng là sát hung, còn chưa đến gần thì đã biến thành tro bụi rồi.”

Phật pháp vô biên vốn đã không chút dơ bẩn, nên Phật quốc càng khỏi phải nói, với kẻ chưa khử sát tính như nàng mà nói thì tiến vào đó chính là tự tìm cái chết. Núi Tu Di nằm giữa thế giới ba ngàn, bao quanh tứ đại bộ châu, Ô Kim Sát Thổ chỉ là một phần nhỏ ở Nam Diêm Phù mà thôi, vì thế núi Cát Tường hoàn toàn không thể so sánh với núi Tu Di. Chúng sinh ở dục giới chia thành mười hai tầng, con người ở tầng thứ tư, đi lên còn có Atula, Tứ Thiên Vương và Đao Lợi thiên. Tứ Thiên Vương và Đao Lợi thiên thuộc về tầng dưới cùng của ‘thiên’ tức ‘cõi trời’, cùng nằm trong phạm vi của núi Tu Di nên còn được gọi là Địa Thuộc thiên. Còn Dạ Mạn thiên nằm ở tầng không cách đỉnh núi Tu Di tám mươi nghìn do tuần – một độ cao nàng khó với tới được, nên đi tìm chàng vốn là chuyện không thể.

Nàng bó tay, căm hận nói: “Sao ngươi có thể phái chàng đến Dạ Mạn thiên hả? Chàng là hắc kỳ lân, chúng thiên nhất định có thành kiến với chàng.”

Y vẫn mỉm cười, “Hắn là kỳ lân phụ tá hoàng đế, sao chúng thiên lại có thành kiến với hắn chứ? Chẳng phải nàng nói hắc kỳ lân oai phong lẫm liệt ai nhìn cũng thích sao? Nếu nàng có thể coi trọng hắn, hẳn những chúng thiên kia cũng sẽ để mắt đến hắn thôi.”