Huyền Trung Mị

Chương 65




“Phòng tử tế lại không ngủ… chăn nệm cũng trải cả rồi.” Vô Phương không tài nào hiểu nổi cái cách lệnh chủ dùng dằng mãi không chịu xuống, chàng định màn trời chiếu đất sao? Trên trời treo trăng sáng ngời ngời, tuy tòa lầu này rất cao, nhưng Thần Phật có thể thấy được cả ba ngàn thế giới, ở nơi này… Nàng đỏ mặt, chút tình thú của vị này đôi khi lập dị thái quá, khiến nàng đỡ chẳng nổi.

“Đi xuống thôi.” Nàng kéo chàng, “Đâu đâu cũng có mắt nhìn đấy…”

“Không sợ, ta bố trí phép che mắt rồi.” Lệnh chủ cười hì hì kéo nàng ngồi xuống, “Nàng nhìn cảnh trí này đi, trên đầu là bầu trời mênh mông, dưới có ánh đèn từ vạn nhà… Thì ra thành Trường An lại đẹp như vậy… Lúc trước trong thành toàn La Sát nên cứ đến tối là khắp nơi đen thui. Bây giờ không còn La Sát nữa, dẫu chúng biến mất hơi đột ngột, nhưng bách tính có thể an cư lạc nghiệp là tốt rồi.”

Qua lời chàng, Vô Phương nghe ra được sự lo nghĩ cho nước cho dân, có lẽ thiên tính của kỳ lân chính là vậy. Nàng ngồi xuống cạnh chàng, hai người mặc đồ cưới đỏ rực dưới ánh trăng bàng bạc. Nàng ôm lấy tay chàng, tựa đầu vào vai chàng, “Chàng nói xem Minh Huyền có thể trở thành minh quân không? Tâm tư của y quá kín kẽ, ta luôn không nhìn thấu.”

Lệnh chủ đưa mắt nhìn dãy núi ở đằng xa, “Tâm tư đế vương mà để nàng nhìn thấu thì hắn đã không là đế vương rồi. Đôi khi chiến công và nhân phẩm của quân vương chẳng liên quan gì tới nhau cả, hắn có thể hèn hạ vô sỉ, nhưng điều đó không cản trở hắn tạo ra một thịnh thế chưa từng có đâu.”

Thật ra Vô Phương vẫn luôn bận tâm, Bạch Chuẩn vốn tâm cao khí ngạo, Minh Huyền cũng không phải là hạng người bình thường, bảo bọn họ chung sống hòa bình e đã khó chứ đừng nói chi đến hợp tác. Nhưng giờ không phải là lúc nên nói những lời này, nàng khẽ cọ mặt vào tay chàng, “Mấy chục năm sẽ trôi qua rất nhanh. Đợi chàng xong việc rồi chúng ta về Yểm Đô nhé, chỉ quan tâm đến cuộc sống của hai ta thôi.”

Chàng đáp ‘được’ rồi hôn lên trán nàng.

Đã bẩm báo với đất trời là coi như xong đại lễ, tiếp theo có thể làm chuyện chàng muốn làm rồi. Nhưng sống đến chừng này tuổi, hôn thê thật sự đang ở trước mặt chàng lại rất căng thẳng, bắt đầu thấy luống cuống.

Đầu tiên là hôn, việc này thì chàng biết, phải tiến hành tuần tự, không thể quá hấp tấp. Ly Khoan Trà đã truyền thụ kinh nghiệm cho chàng rồi, khi còn chưa nắm rõ thì nhất định phải chậm, vừa thực hành vừa học tập. Nếu nương tử không phải tay lão luyện, nàng sẽ cảm thấy sự chậm rãi của chàng tượng trưng cho sự thân thiết và dịu dàng. Nàng sẽ cùng chàng cảm nhận từng quá trình một, từng chút tiến bộ của chàng đều sẽ khiến nàng ngạc nhiên mừng rỡ, dù gì nàng cũng là lần đầu như chàng, chàng làm gì cũng không lo nàng cười nhạo.

Lệnh chủ hít sâu một hơi, vừa nhớ lại hình ảnh trong kính càn khôn vừa hôn lên cánh môi nàng. Nhưng vì đang ở ngoài trời nên nàng vẫn hơi xấu hổ, không thả lỏng được. Chàng thì thầm: “Yên tâm, với kẻ khác chúng ta như ở xa cách biển cách núi, có mọc mắt vạn dặm cũng không nhìn thấu được. Nàng có thể thỏa thích thưởng trăng, mấy thần tiên trên trăng cũng không ai thấy nàng đâu.”

Giọng chàng rất khàn, không phải vì cánh môi nóng hổi kia, chỉ là hơi thở nặng nề cùng giọng nói đầy dụ hoặc của chàng cũng đã đủ đốt cháy con tim nàng.

Đêm đầu hè, gió hiu hiu, áo trong nới lỏng, lộ da thịt cũng không thấy lạnh. Chàng hôn lên vành tai nàng, lại hôn bờ vai thon của nàng, đôi môi như mang theo dòng nước ấm chảy qua, rồi dừng ở trước ngực. Cả Vô Phương lẫn chàng đều căng thẳng, xấu hổ nhắm chặt mắt, nhưng đợi mãi mà không thấy đối phương làm gì thêm, nàng hé mắt nhìn chàng, trông chàng có vẻ ngạc nhiên, “Nương tử à…”

Lại muốn nói gì đây? Nàng nhanh chóng bịt miệng chàng lại, “Nếu không muốn bị ta đạp xuống lầu thì đừng nói gì hết.”

Đôi mắt tú lệ trở nên cong cong, trong con ngươi như có nghìn vì sao, chàng không nói gì mà giơ tay lên, ung dung vỗ tay cái bộp… Trong không trung nhảy ra một ngọn đèn sắc vàng mờ ảo như đứa trẻ nghịch bánh xe nước, thắp sáng mảnh ngói xanh đậm giữa trời xanh, hết ngọn đèn này đến ngọn đèn khác nối tiếp nhau dần trôi ra xa. Sau đó là một khoảng tĩnh lặng, tô thêm sự rộng lớn của không trung.

Không tin mọi thứ lại kết thúc như vậy, Vô Phương nín thở chờ, rồi lại nhìn chàng. Chàng mỉm cười kéo tay nàng qua, hôn lên đầu ngón tay nàng, lúc hôn đến ngón thứ ba thì ánh sáng biến mất đột ngột quay lại, dấy đỏ cả một vùng trời, trong nháy mắt bùng nổ như thế vừa mang cả Trung Âm Kính Hải đến, sen đỏ mọc rễ ở trên trời, nở rộ chúc xuống dưới. Lúc mỗi cánh hoa xòe nở là lại phát ra tiếng *rào rào*, nhụy hoa chập chờn tỏa ra vô số râu vàng như lưu huỳnh rơi xuống, thắp sáng cả Cửu Châu.

Vô Phương kinh ngạc cảm thán, cảnh tượng này thật sự lộng lẫy quá. Không chỉ mỗi nàng, nàng còn nghe thấy cả thành Trường An đều hô lên, sóng người ồn ào đánh thức cả màn đêm.

Nhưng chàng không để ý đến trời cao mà chỉ để ý đến mình nàng. Nàng nhìn cảnh đẹp, còn chàng nhìn nàng. Bóng dáng yêu kiều chìm trong ánh sáng nhu hòa, đẹp đến nỗi khiến lòng chàng rung động. Chàng di động đầu ngón tay, thành kính chạm vào nàng, khẽ mỉm cười, “Nương tử à, hôn lễ của chúng ta được khắp nơi ăn mừng đấy.”

Nàng nằm ngửa ra, sóng mắt lấp lánh, hoa sen nở rộ nơi đáy mắt. Nàng lại chuyển tầm mắt nhìn sang, giơ tay vỗ mặt chàng, cảnh đẹp say lòng khiến nàng cam tâm dừng lại đó. Nàng nhắm mắt lại, sắc đỏ rực rỡ khiến bóng tối càng thêm kiều diễm. Cánh tay tuyết trắng ôm lấy vai chàng, chàng rất thông minh, cũng biết nghiên cứu đấy chứ. Chắc là vì vừa có phát hiện mới, Vô Phương chỉ cảm thấy bản thân đang bềnh bồng trong vòng tay chàng, linh hồn cũng chơi vơi giữa sóng trời sóng đất này, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác tê dại và hồi hộp.

Tình yêu của Bạch Chuẩn là tình yêu đong đầy từng chút một, chảy qua tim nàng rồi chảy đến tứ chi toàn thân. Chàng nhẹ nhàng áp mình lên, trong mông lung nàng thấy được gương mặt thẹn thùng của chàng, nắm tay nàng nói: “Sẽ cho nàng thưởng thức thứ tốt.”

Chàng nằm xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng dựa vào nằm trong ngực nàng. ‘Thứ tốt’ kia đột nhiên lọt vào tay nàng, hệt như củ khoai bỏng vậy, muốn  ném đi nhưng lại không nỡ. Nàng đỏ mặt cẩn thận đo lường, săm soi thế nào mà khiến chàng liên tục hít sâu vào.

“Cái này…” Nàng xấu hổ cười, hai tay hợp lại nâng niu, “Không giống như trong tưởng tượng của ta.”

Lệnh chủ như đặt mình vào sông lửa, răng va vào nhau kêu cạch cạch, như đứa nhỏ phải nộp bài tập chuẩn bị đón đợt kiểm tra, tâm trạng hết sức thấp thỏm, còn căng thẳng hơn cái hồi bước lên đài vũ khí lúc trước.

“Nàng tưởng thế nào?” Chàng khẽ nói, khó chịu vặn vẹo, “Ta sắp chết rồi… Ta nhịn không được…”

Sao mà lại không được vậy, Vô Phương rụt tay về, có phần do dự. Nàng học y, tuy chưa từng thấy vật sống nhưng cũng có hiểu biết đại khái về cấu tạo. Chim muông thú vật, thậm chí là cả người phàm, tuy có khác biệt nhưng biến hóa thế nào thì căn cơ vẫn quy về một chỗ. Nàng còn nhớ tượng người được Lộc Cơ mang đến Thập Trượng Hải trước đây đã được nàng kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, lúc kiểm tra đến chỗ đó nàng còn buồn bực, hình như thứ này không giống bình thường, thì ra đều do chàng.

Lợi khí của kỳ lân có hình dạng đặc biệt, có thể to có thể nhỏ. Tinh túy của tượng người kém xa, nên sự to lớn của lệnh chủ khiến nàng kinh hãi… Anh chàng ngốc này, nếu bàn về thứ này thì tuyệt đối là độc nhất một cõi rồi.

Than ôi, đêm như thế, tình như vậy. Nàng nâng mặt chàng lên, hôn lên khóe môi chàng, “Tiếp theo nên làm gì, chàng có biết không?”

Lệnh chủ phấn chấn hẳn lên, chàng đã học tập mười nghìn năm rồi, mấy tháng trước còn ôn lại trình tự, nếu nói không biết thì chẳng phải để nàng cười nhạo sao? Chàng kiêu ngạo ưỡn ngực nói: “Là nam tử thì đều biết cả. Có điều ta nghe A Trà nói, lần đầu có thể hơi đau, ta không muốn làm nàng đau.”

Nàng xấu hổ che mặt, “Con thằn lằn kia hiểu biết nửa vời, chàng đừng nghe cậu ta.”

“Không đau à?” Lệnh chủ vui vẻ lại, “Ta đã nói mà, sao lại đau được chứ, rõ ràng là chuyện mất hồn như vậy.”

Vô Phương không tiện nói đau có lẽ cũng là một dạng vui thích. Dù gì cũng thành thân rồi, có đau cũng đáng giá. Nàng bỗng xúc động muốn khóc, đưa tay ôm lấy cổ chàng. Sen đỏ trên trời dần tiêu tán, lúc đóa hoa cuối cùng biến mất, nàng chực nghẹn ngào. Chàng đã đợi cuộc hôn nhân này cả đời, chẳng lẽ nàng không phải sao? Nàng cứ tưởng bản thân sẽ không có ngày này, sát hung quá hiểm, người bình thường không chịu nổi. Nhưng cũng nhờ vậy mà nàng mới gặp được con hắc kỳ lân ngốc nghếch này, chàng khát khao lại nhiệt tình, sắp tưới ướt sa mạc trong lòng nàng rồi, nàng mà không gả cho chàng thì còn có thể gả cho ai đây.

“Nhẹ một chút là được.” Nàng xấu hổ ngập ngừng, kiến thức thông thường mách nàng hay rằng hẳn sẽ không dễ chịu lắm. Nhưng nàng lại không thể nói, sợ nói ra sẽ dọa tên ngốc này, vừa vào cuộc mà làm chàng sợ thì sẽ hối hận không kịp.

Lệnh chủ nói ‘được’ rồi mờ ám hà hơi vào tai nàng, đáy lòng cười to ba tiếng, cuộc sống ‘hạnh phúc’ của chàng cuối cùng cũng đã đến. Kinh nghiệm tích lũy mười nghìn năm nhất định có thể khiến nương tử suốt đời khó quên!

Chàng trưng ra dáng điệu phô trương như lên sân khấu hát kịch vậy. Áo choàng đỏ thắm phanh rộng, vì để cho tiện, bên dưới chẳng mặc gì cả. Chàng oai phong phất tay, áo choàng bồng bềnh rơi xuống bên cạnh, cơ thể khỏe khoắn tỏa ra ánh bạc lấp lánh dưới ánh trăng, đang tính biểu diễn thì chợt liếc thấy đôi mắt hạt đậu bé tí hi lộ ra ở bên mép hộp trên nóc nhà.

Con bọ cạp máu kia không biết đã tỉnh dậy lúc nào, âm thầm nhìn lén cả buổi rồi.

Đúng là cái đồ không biết sống chết, lệnh chủ nghiến răng, đè nắp sắt xuống cái *rầm* suýt nữa đã chém phăng đầu nó. Bây giờ vạn sự đã sẵn sàng, không có gì có thể cắt ngang chàng được, lệnh chủ dịu dàng hôn tân nương của mình, giơ tay đỡ nàng dậy để nàng dựa vào lòng mình, sau đó dẫn chiến tướng của chàng dò xét thực hư ở bên dưới…

Hoa đây rồi, trong lòng cảm khái lần trước ở trên Kính Hải nàng miêu tả giống như đúc vậy, lệnh chủ tự khen mình thông minh vượt trội, dựa vào miêu tả mơ hồ mà cũng nặn được giống chín phần. Thế là chàng lấy sức, bắt đầu xông phá cửa thành…

Có ánh lửa tóe lên, nhưng không phải do đại tướng quân của chàng làm ra mà là má phải của chàng vừa bị ăn một cái tát, khiến hai mắt chàng hoa cả lên. Chàng ôm mặt hu hu, “Nương tử, nàng làm gì thế?”

Vô Phương tức đến nỗi cánh môi run bần bật, “Bạch Chuẩn, rốt cuộc chàng có biết không vậy?”

Lệnh chủ cảm thấy oan uổng hết sức, “Ta biết mà, không phải đang rất tốt sao, nhưng nàng lại đánh ta…”

Hai mắt chàng rưng rưng, trần như nhộng ngồi trên mái ngói, trông vừa đáng thương lại đáng giận. Vô Phương hung dữ quát: “Đó mà là tốt hả? Chàng thật sự thấy không có vấn đề à? Ta đúng là muốn đạp chàng lăn xuống cho rồi… Chàng còn mặt mũi ở đó khóc hả?”

Lệnh chủ che kín hai gò má, “Nàng đánh ta lại còn không cho ta khóc.”

Nàng tức điên, chỉ hận không thể bóp chết chàng. Thấy chàng thút thít như thế trong khi mông mình lại đau rát, nàng càng nghĩ càng tủi thân, khép lại vạt áo khóc nghẹn ngào.

Quá trình động phòng vui vẻ sao lại biến thành như thế chứ? Dưới ánh trăng vợ chồng mới tân hôn ngồi xếp bằng, ai nấy đều khóc rất đau lòng. Lệnh chủ khóc vì tự ti phái nam của mình bị đả kích, Vô Phương khóc vì gặp không đúng người, đồ ngốc này muốn bẫy nàng cả đời đây mà.

Dĩ nhiên tình cảnh lúng túng này chẳng duy trì được lâu, lệnh chủ ôm một bên má đỏ ửng tiến tới an ủi nàng, “Nương tử, nàng đừng khóc nữa, là bàn tay vừa nãy tát đau hả? Để ta thổi cho nàng…”

Vô Phương giận dỗi phớt lờ chàng, nói muốn về phòng, đứng dậy khập khiễng đi tới góc mái hiên, tung người nhảy xuống khỏi lầu cao. Để lại lệnh chủ đau lòng cưỡi nóc nhà, nhìn đại tướng quân của mình ủ rũ mềm xìu mà cảm thấy cuộc sống không có nghĩa lý gì nữa.

Rõ ràng đều làm theo giáo trình cả mà, không phải lúc đầu nàng rất say mê sao, sao lại nói trở mặt là trở mặt ngay vậy. Lệnh chủ ngẩng đầu nhìn, cũng may kết giới rất dày, nếu để người trên núi Cát Tường thấy được đêm nay bọn họ khổ sở như thế thì e bị cười thối mặt mất!

Chàng kéo áo cưới qua, ủ rũ cúi đầu mặc vào. Còn có thể thế nào được nữa, làm phu nhân tức giận rồi, chắc chắn lại là lỗi của mình. Chàng chợt nhớ ra, sao vừa nãy Vô Phương lại đi cà nhắc vậy, trong lòng nhất thời kinh hoàng, vội đuổi vào phòng tân hôn.

Nơi này mới thật sự là chỗ động phòng đây, bốn vách treo lụa đỏ, hai cây nến đỏ trên bàn bập bùng cháy sáng, *bùm* một tiếng, đèn hoa nổ, đốm lửa rơi đầy đất. Nữ giới khi tức giận sẽ thích tìm đến giường, chàng chạy tới trước giường nhìn, quả nhiên nàng đang ở đây. Có điều chăn nệm trùm kín đầu, thân cuộn tròn lại, không rõ đâu là chân đâu là đầu nữa.

Chàng run run gọi: “Nương tử, nàng nhìn ta một chút được không?”

Người trên giường không lên tiếng, quyết liệt trở mình đưa lưng về phía chàng. Lệnh chủ ảo não đứng hồi lâu, phát hiện cứ thế nữa thì không được, thế là cởi áo choàng đỏ ra, vén một góc chăn cố chui vào.

Dưới tấm chăn là một thế giới nho nhỏ, trong khung cảnh tối om lệnh chủ thấy hôn thê đang ôm lấy đầu gối, khóc đến đỏ ửng cả mắt. Chàng duỗi tay ôm nàng, “Nương tử à, vừa rồi là ta không tốt nên đã chọc giận nàng, nàng cho ta thêm một cơ hội, chúng ta thử lại lần nữa được không?”

Vấn đề nằm ở đâu, khi Vô Phương bình tĩnh lại thì cũng đã nghĩ ra, vấn đề là nàng đã quá tin chàng, cứ tưởng chàng đã hiểu rõ mọi bí quyết nên yên tâm giao quyền chủ động cho chàng, trong khi thực ra chàng hoàn toàn là một đồ ngốc chưa được khai hóa.

Nàng dẩu môi nhìn chàng, “Chàng có biết mình vào nhầm chỗ không hả? Chàng làm ta đau lắm đấy.”

Lệnh chủ ngây người, “Ta đã tìm được nụ hoa rồi mà, sao lại sai được.”

Haiz, nàng thở dài thườn thượt, “Chắc là vì hai nơi đó rất gần nhau.” Dứt lời nàng kéo chàng nằm xuống, cởi váy cưới ra dựa sát vào chàng.

Kỳ lân sinh ra từ lửa nên cơ thể chàng nóng hổi như lửa, giống như tính tình của chàng. Nàng không muốn rời xa độ ấm của chàng, tựa chiếc cằm thon lên ngực chàng, “Chàng nhìn ta đi… ta có đẹp không?”

“Còn phải hỏi sao?” Lệnh chủ xoa má nàng, “Nàng là nữ tử đẹp nhất ta từng thấy.”

Nàng cười, nụ cười dịu dàng điềm tĩnh, tay ngọc thon dài hất suối tóc ra sau lưng, minh y mỏng như cánh ve trượt xuống để lộ cần cổ đẹp tuyệt trần, nàng cúi đầu hôn lên điểm thù du trước ngực chàng, “Chàng cũng thế, là nam tử đẹp nhất ta từng gặp.”

Lúc này lệnh chủ lại không đắc ý hếch mũi nói xuôi theo mà chỉ lẳng lặng nhìn nương tử, dưới ánh đèn làn da nàng trắng như tuyết, mắt như tinh tú. Bị nhìn chăm chú như thế, Vô Phương bỗng thấy xấu hổ.

Đại tướng quân lại ngóc đầu lên, tạo thành thế khó chống đỡ, chàng rốt cuộc không kìm nén nổi nữa, đặt nàng nằm xuống. Lần này rất cẩn thận, chàng kéo tay nàng để nàng dướng dẫn, ôn tồn dặn dò bên tai nàng: “Nếu ta làm sai, nàng phải kịp thời cản ta lại.”

Vô Phương đỏ mặt tía tai, khẽ nghiêng đầu đi, nhắm mắt lại, bàn tay như tự có ý chí.

Không việc gì phải xấu hổ cả, nàng bình ổn lại tâm trạng, cả hai đều không thành thạo, chẳng tránh được đi đường quanh co, cân nhắc tham khảo rồi lên đường lần nữa sẽ không ai có thể chê ai được cả. Chàng dịu dàng hôn nàng, nàng ngửa mặt đón nhận, tốt quá, về sau chú kỳ lân này sẽ thuộc về nàng.

Chàng tìm đến chỗ, ấn vào dò xét, “Là nơi này sao?”

Nàng *ừm* một tiếng, bám chặt lấy vai chàng. Chuyện cũ như tua lại, lộn xộn lướt qua trước mắt. Nàng sống một nghìn năm, thời gian vui sướng nhất cộng lại cũng không bằng hai tháng sống cùng chàng. Bọn họ là nhân duyên trời cao tác hợp, kỳ lân hóa giải sát khí của nàng, đợi đến ngày nàng trút bỏ hết sát khí thì có thể sinh chú kỳ lân nho nhỏ cho chàng rồi. Không muốn màu khác, phải là màu đen. Chàng vẫn luôn không hài lòng với mình, thế nhưng nàng lại thích như vậy. Vì chàng ngốc nghếch nên màu đen có thể giúp gia tăng oai phong của chàng, trên đời này chả có mấy kẻ dám thực sự chọc giận hắc kỳ lân đâu.

*Sột soạt*, thì ra ma sát da thịt cũng có tiếng. Nàng cắn chặt răng không dám lên tiếng, sợ hù dọa đến chàng. Nhưng đau thật đấy, giống hệt tra tấn. Cũng may chàng còn quan tâm, có điều cùng là lần đầu tiên nên chàng run rẩy cả người, nom có vẻ sướng đến hỏng rồi.

Nàng dằn xuống đau đớn, ôm lấy mặt chàng, “A Chuẩn à, chàng có sung sướng không?”

Nào ngờ chàng ngẩng đầu lên, hai mắt ngấn lệ đầy bi thương, “Nương tử à, ta hơi đau…”