“Ngài xử lý như thế hình như không thỏa đáng cho lắm.” Vô Phương vẫn đưa ra cái nhìn của mình, “Sau này hoa lớn lên có nở rộ không? Vừa rồi ta nói với ngài nhiều như thế, song có vẻ như ngài vẫn chỉ hiểu nửa vời.”
Lệnh chủ đã đặt tượng đất ấy lên đóa sen đỏ gần đấy rồi, cụp mắt như mẹ hiền nhìn tượng nữ đầu tiên trong đời mình, hệt như đã có thể nhìn thấy dáng vẻ con bé chạy băng băng trên đồng hoang vậy. Chàng còn đang cực kỳ cảm động thì lại bị nàng chỉ ra chỗ sai, nhất thời ngẩn ra.
“Ta đã hoàn thành dựa theo từng bước nàng hướng dẫn mà.” Que trong tay chàng chọc chọc vào hạ bộ của tượng đất, “Nàng nhìn xem, cánh hoa chỉ lộ ra phân nửa ở ngoài cơ thể, bên trong rỗng, có hành lang…” Chàng mở to mắt ra nhìn, rồi xấu hổ nói: “Tiện cho thông hành.”
Đang trong quy trình nghiên cứu học hỏi thì lấy đâu ra lắm thì giờ mà xấu hổ ngại ngùng chứ, Vô Phương chau mày, nghiêm túc nói ra suy đoán với chàng: “Nếu sau khi lớn lên vẫn có thể giữ yên như vậy thì tất nhiên là được, chỉ sợ lúc con bé trổ mã thôi… Ví như hạt chôn ở ngực ấy, chẳng phải nó cũng lớn lên sao? Ngộ nhỡ chỗ đó cũng nở hoa thì ngài có nghĩ đến tổng thể sẽ trông thế nào không?”
Lệnh chủ sửng sốt, chàng thực sự chưa cân nhắc đến chuyện này. Chàng liếm môi, “Suy cho cùng thì vẫn là vì ta chưa thấy được vật thật. Nở hoa không đúng à? Rõ ràng nàng cầm hoa làm mẫu, hoa ở đó không thể nở sao?”
Vô Phương nghẹn lời, phát hiện chỉ lý luận suông với chàng chính là lãng phí thì giờ. Đáng hận là nàng còn không thể chỉ ra được lỗi của chàng. Nếu xem xét kỹ lưỡng, quả thật chàng đã cẩn thận hoàn thành theo sự so sánh tượng trưng của nàng. Bây giờ bảo như vậy không đúng thì hiển nhiên chẳng phải trách nhiệm của chàng, là do bản thân nàng hướng dẫn không đúng thôi.
Mà cho dù vậy, nàng cũng chẳng thể nhìn lệnh chủ với con mắt thưởng thức nổi, với ngộ tính cỡ đó, chàng đúng ra nên từ giã ngai vàng đại ca của Sát Thổ từ lâu rồi.
“Ngài mọc đầu chỉ là để mình cao thêm tí thôi hả?” Đã không còn tức giận nổi nữa, nàng chỉ bình tĩnh nhìn chàng, “Chẳng lẽ ngài cảm thấy dưới đáy quần nữ nhân sẽ nở hoa sao?”
Chàng ấp úng hồi lâu mới nói: “Ta lại sai rồi à?”
Nàng gật đầu, “Ta lấy hoa làm mẫu là để cho ngài hiểu được nguyên lý cơ bản, hiểu nguyên lý rồi thì có thể theo đó mà thực hành. Kết quả ngài lại rập khuôn y đúc, bắt chước y như vẹt.”
Lệnh chủ ngồi trên sen khổ não suy ngẫm, “Nói cách khác, quan trọng nhất chính là cái lỗ đó, còn cấu tạo bên trong thì không cần mài giũa giống hệt, là ý này ư?” Thấy trong mắt hôn thê lộ vẻ vẻ tán đồng, lệnh chủ *à* một tiếng thật dài, “Vậy thì dễ rồi.”
Chàng duỗi tay vớt lấy tượng đất về, dùng dao nhỏ mổ bụng lấy nụ hoa kia ra rồi đắp nặn lại phần bụng cho tử tế. Nhìn từ bề ngoài, tượng đất liền trở nên khó biệt phân giới tính như ban đầu, Vô Phương tò mò đứng một bên quan sát, không biết chàng định xử lý bước tiếp theo thế nào. Chàng lột vẻ hơi lúng túng, một tay nâng tượng đất, một tay cầm que nhỏ, chọc đầu que vào trong hạ bộ của tượng đất cái *phập*.
Vô Phương trố mắt nghẹn họng, quá trình sửa đổi đơn giản song thô bạo này khiến nàng nhìn mà đau theo.
“Thủ pháp có phần đẫm máu, nương tử bỏ qua cho.” Lệnh chủ cười cười, “Dù gì thì… quá trình chính là vậy đấy, nàng đừng xem nó là người sống, tạm thời nó chỉ là một đống bùn thôi. Nàng đã thấy đồ chơi làm bằng đường bán ở chợ chưa? Đồ chơi làm bằng đường cũng được cắm trên cái que từ dưới lên đấy.”
Lệnh chủ rút que ra, bùn xanh rất dính nên trên đầu que vẫn còn bám bùn. Không biết vì sao mà trong lòng Vô Phương bỗng nảy sinh một cảm giác xấu hổ đáng sợ, tương lai tượng nữ này phải đối mặt với Kim Lụy thế nào đây? Còn nữa, nàng đã giảng giải cả buổi rồi mà lại thành như vậy. Uổng công nàng nghĩ nhiều cách, vòng vo nhiều như vậy, chàng hiểu nguyên lý rồi thì giải quyết vô cùng dứt khoát, trong khi vừa rồi nàng còn dùng rất nhiều ẩn dụ, lại tỏ ra xấu hổ, thật sự không phóng khoáng tí nào.
Lệnh chủ có đôi bàn tay khéo léo trời sinh, có thể tạo ra kỳ tích. Chàng nặn chỗ bị chọt thành hình cánh hoa, vấn đề duy nhất là cánh hoa hơi nhiều quá mức.
Vô Phương ngồi xổm một bên, đưa tay chỉ, “Không cần nhiều như vậy đâu.”
Lệnh chủ giương mắt nhìn, “Bao nhiêu thì thích hợp hả nương tử, nàng nói đi.”
Nàng so tay, “Hai là được.”
Trời ạ, quả thực xấu hổ chết đi được, Vô Phương cảm thấy đến đầu ngón chân cũng đỏ lên rồi. Sao nàng lại lưu lạc tới nông nỗi này chứ! Vị ôn thần này không biết xấu hổ gì cả, ở ngay trước mặt nàng nhúng que xuống nước rảy rảy hai cái, nói lý do là vì dính quá, phải rửa sạch. Sau đó lại cẩn thận nhấc chân tượng đất lên, tự nhìn thì thôi đi, còn đưa tới trước mặt nàng bảo nàng cho thêm ý kiến nữa chứ.
Vô Phương xấu hổ đến tột cùng, gật đầu qua loa nói được rồi.
Lệnh chủ rất vui, bây giờ có thể chế tạo hàng loạt rồi. Đáng tiếc trước khi nàng tới chàng đã cơ bản định hình xong cho đám tượng rồi, bằng không biến nam thành nữ còn có thể tiết kiệm chút thì giờ.
Lúc toan đặt tượng đất vào trong sen đỏ, ngoái đầu lại nhìn thấy hôn thê loay hoay cái gì đấy, chàng rướn cổ nhìn thì thấy nàng rút trâm cài tóc ra ấn ấn lên đáy cánh hoa, làm thành một đường hẹp. Xong xuôi nàng đỏ mặt giao đứa trẻ cho chàng, “Sau này cứ theo đó mà làm, đừng quên.”
Lệnh chủ nói được, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Ấn cho nó chặt để đẹp hơn à?”
Nàng *chậc* lưỡi, hỏa khí lại dâng lên. Lệnh chủ thấy vậy thì không dám nhiều lời nữa, nịnh nọt xáp đến gần, cười bảo: “Mệt ghê, tối nay bận chết đi được, nương tử à, hay chúng ta ngủ một lúc nhé.”
Ngôn ngữ là cánh cửa của học vấn uyên thâm, bình thường không thể chỉ dựa theo ý trên mặt chữ mà lý giải, Vô Phương dịch người ra, không để chàng chạm vào mình, “Đêm mới bắt đầu thôi, cũng chỉ mới xong được một tượng nữ, ngài không muốn nặn nương tử cho đám tượng nam sao?”
Lệnh chủ đôi khi vẫn khá ích kỷ, thầm nhủ nương tử của mình còn chưa có nơi có chốn, cho nên chung thân đại sự của đám tượng cứ để sang một bên trước đã!
Xem đi, cả hai đã thân mật thế rồi mà nàng còn tránh khi chàng lại gần. Lệnh chủ giận dỗi lăn sang mặt kia của sen đỏ, nằm như mỹ nhân ngủ xuân, một tay gối đầu nhìn hôn thê bằng đôi mắt ướt át, mặc cho y phục xộc xệch, “Nương tử à, trong ngực vi phu đang trống nè, nàng đến đi.”
Da đầu Vô Phương tê rần, cực kỳ phỉ nhổ chàng, “Ngu ngốc thì thôi đi, giờ còn khoe khoang lả lơi nữa, coi chừng ta đạp ngài xuống đấy!”
Lệnh chủ lập tức tan nát cõi lòng, “Ta đâu có lả lơi trước mặt người khác, chẳng phải vừa rồi nàng cứ nhìn thẳng vào ta sao, ta tưởng nàng thích ta như thế.”
Chàng nói rất ấm ức, song ý chí nàng vẫn hết sức sắt đá, “Ta nhìn thẳng hồi nào hả, rõ ràng ngài nhìn nhầm rồi. Vốn tối nay là giúp ngài nặn tượng nữ, nếu ngài đã mệt thì bốn mươi chín ngày sau ta lại tới vậy. Đến lúc đó dời hồn giúp Kim Lụy cũng được, và mọi công đức sẽ thuộc về ngài, không để ngài chịu thiệt đâu.”
Dứt lời nàng liền giả vờ muốn đi, chàng lập tức phi thân đến, cười gằn: “Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nàng cho rằng Trung Âm Kính Hải của ta là giường đất nhà nàng hả? Diễm Vô Phương, đừng trách ta không nể mặt nàng, nàng muốn đi cũng được thôi, nhưng trước hết phải cho ta hôn một cái.” Nói xong chàng chu đôi môi đỏ mọng xáp lại gần.
Thấy chàng sắp dán đến nơi, Vô Phương hoảng loạn đưa tay cản chàng, một tay khác giơ lên đe dọa: “Bạch Chuẩn, ngài đừng có vừa lành sẹo liền quên đau.”
Lệnh chủ ngây ra, hoảng hốt nhớ lại ngày hôm qua, chính là hôm qua, chàng vừa muốn hôn nàng liền bị nàng tát một cái trời giáng. Cô nàng này, lúc phản kháng thì chẳng mềm lòng nhẹ tay được chút nào, không biết hễ tình yêu phát triển đến giai đoạn này thì nên làm ít chuyện hư hỏng à?
Chàng *hu hu*, giữ khoảng cách với cánh tay nàng một đoạn, rướn cổ xoay trái xoay phải, “Nương tử à, nàng nhìn mặt ta đi, chẳng lẽ không hợp ý nàng sao? Hơn mười nghìn năm đấy, gương mặt này và thân hình tráng dương này đều dành cho nàng đấy.”
Hơn mười nghìn năm… Vô Phương cẩn thận liên tưởng, nguyên do nghề nghiệp khiến nàng suy nghĩ nhiều, và còn nghĩ theo chiều hướng phức tạp, cho nên nàng quẫn bách đến mức không muốn sống luôn. Ấy vậy mà đối phương còn liên tục uốn éo cơ thể nóng hổi tưởng chừng như có thể sinh ra lửa của mình. Nàng cứng cả eo, không dám thở mạnh, “Ngài im miệng cho ta! Không được lộn xộn… Cử động nữa là ta sẽ không khách khí.”
Vất vả lắm mới có được cơ hội dính với hôn thê, lệnh chủ dĩ nhiên không muốn tách ra nhanh như thế rồi. Chàng ngoan ngoãn thôi uốn éo, biết mình hễ mở miệng là lại khiến nàng mất hứng, cũng biết nên phát huy thế mạnh tránh thế yếu, cho nên liền dứt khoát ngâm miệng lại.
Người hôn thê mềm thật đấy, lệnh chủ lần đầu tiên cảm nhận được, thì ra nữ giới hệt như túi bông vải vậy, đã áp lên rồi thì sẽ muốn áp cả đời, không muốn đứng lên nữa. Nàng cố giãy giụa, nhưng tu vi mười nghìn năm của chàng đâu phải chỉ để đó chơi, há lại để nàng thoát ra được? Dù hơi vô lại, cơ mà dáng chàng đẹp mà, có dáng dấp đẹp mà trêu đùa cô nương thì cùng lắm chỉ coi như trêu ghẹo, không tính là lưu manh.
Chàng nở nụ cười đầy mờ ám, tự thấy nụ cười của mình rất mất hồn, chắc chắn hôn thê sẽ ngây ngất. Cánh tay ngọc của hôn thê đang ở ngay trước mặt, lệnh chủ tương kế tựu kế, nhẹ nhàng hất ống tay áo lên… Ôi, cánh tay như tuyết, da thịt trắng nõn, làm hoa cả mắt chàng. Chàng đỡ lấy cánh tay nàng, in nụ hôn nóng bỏng của mình lên đấy, từ đầu ngón tay cho đến vai, hôn một cách chuyên tâm lại thành kính.
Cả đời này lệnh chủ chưa từng làm chuyện vĩ đại mà có ý nghĩa như vậy. Kiến thức thu được qua những tình tiết trong kính càn khôn rốt cuộc cũng không hề bị bỏ phí, tóc mai quấn quít ai lại không biết chứ, vấn đề là phải làm sao cho tinh tế cơ, nàng nhất định thích.
Hôn thê đang nghiến răng kèn kẹt, không biết một khắc sau định đổi thế từ bị động sang chủ động, hay là muốn đánh chàng đây. Lệnh chủ quyết định mặc kệ, trước cứ dùng dung nhan tuyệt thế của mình làm nàng choáng váng đã. Yêu quái tu luyện ở Sát Thổ đều có bản lĩnh dùng huyễn thuật mê hoặc kẻ khác, vốn lệnh chủ cũng có thể, song chàng khinh thường mấy trò đó. Phát triển tình cảm với hôn thê nhất định phải xuất phát từ việc nàng tự nguyện, bằng không đến lúc nàng tỉnh lại, nói không chừng sẽ giận đến mụ mị, băm nát chàng ra.
Lệnh chủ vừa hôn vừa tranh thủ giương mắt quan sát Vô Phương. Vốn tràn đầy tự tin, cho rằng sẽ bắt gặp đôi mắt lim dim ngây ngất, không ngờ mắt hôn thê lại như có điện, nhìn chàng chằm chằm tới nỗi chàng không dám hạ môi xuống nữa.
“Ngài cứ thử hôn cái nữa đi.” Giọng nàng lạnh tanh, đầy mùi ‘không thể trêu chọc’.
Lệnh chủ tức đến thở hổn hển, “Nàng sao vậy, ta mới thế mà đã có phản ứng rồi!”
Đầu Vô Phương kêu *ong* một cái, đúng là không ngăn nổi miệng chàng mà, cái gì cũng dám nói. Nàng dời tầm mắt xuống, hy vọng quan sát xem ‘phản ứng’ trong lời chàng là như thế nào. Kết quả là dưới áo choàng đỏ bất ngờ lộ ra cái quần đùi thêu hoa, ở đáy quần xanh thẫm có thêu hình uyên ương nghịch nước, hai con uyên ương mỗi con chiếm một ống quần, hai đầu tụ vào nhau, đúng ngay vị trí ‘cốt lõi’.
Mặt nàng rốt cuộc cũng xanh mét, thành khẩn nói: “Bạch Chuẩn à, lúc nào mắt thẩm mỹ của ngài có thể đuổi kịp tướng mạo ngài, đừng nói là Phạn Hành Sát Thổ này, cả tứ đại bộ châu cũng sẽ nằm trong lòng bàn tay ngài đấy.”
Cây này mới nghe thì như lời khen, khen song thực chất lại là chê bai. Lệnh chủ buồn rầu, “Mặc dù mắt thẩm mỹ về ăn mặc của ta không ra gì, nhưng thành tựu xây dựng với kiến tạo của ta rất được mà. Huống chi ta cũng đâu có dã tâm xưng bá tứ đại bộ châu, ta chỉ cần ở Sát Thổ cưới một cô vợ, nặn đắp tượng đất, thế là thỏa mãn rồi.”
Nói xong chàng thấy chán nản một cách khó hiểu, bây giờ là gì đây? Nam trên nữ dưới nói chuyện phiếm ư? Chàng đâu phải là Liễu Hạ Huệ! Phản ứng đều là thật của thật, cứng chọi cứng đó. Khung cảnh ướt át thế này, mây đỏ đầy trời, hoa lửa vô biên, đáng lý nên nói chuyện con trẻ, nghiên cứu tư thế, chứ không phải là thở dài thở ngắn với quần đùi của chàng, thật sự không đạo đức tí nào!
Chàng nói: “Diễm Vô Phương, rốt cuộc nàng muốn thế nào? Hôm nay cho ta một lời chính xác đi, rốt cuộc có chịu gả cho ta không?”
Lại thế nữa, giống hệt lần đầu tiên khi gặp mặt ở dưới núi Tuyết Đột, ‘chuẩn bị sẵn đi, ngày mai ta đến cưới nàng’. Chàng không biết là lúc ấy nàng thật sự rất muốn đánh chàng một trận.
Nhưng chuyện có chịu gả hay không, dĩ nhiên là phải gả rồi.
Nàng khẽ thở dài, “Tối hôm qua lúc ta ngồi thiền, Liên sư đã đến thăm ta…”
Lệnh chủ lập tức sửng cồ, “Cái gì? Ban ngày không đến mà lại đến buổi tối, hắn có ý gì đây? Có táy máy tay chân với nàng không?”
Vô Phương liếc xéo chàng, “Trong đầu ngài chỉ chứa những thứ này thôi hả? Lần nào ông ấy xuất hiện cũng tiền hô hậu ủng, trước nhiều cặp mắt nhìn như vậy, người ta lại là Phật tu thành chính quả, làm gì có chuyện mất kiềm chế như thế hả?”
Chàng lẩm bẩm nói chưa chắc, trong mắt chàng hôn thê là cô nương tốt nhất trên trời dưới đất, dáng đẹp lại có tâm địa hiền hậu, chỉ cần là nam giới thì đều mơ ước thèm thuồng nàng.
Lần nào hồi tưởng lại cảnh tượng được Liên sư cứu giúp một nghìn năm trước, Vô Phương đều thấy xúc động. Nàng khẽ nói: “Không có Liên sư thì hẳn ta đã bị nhốt vào trong hồ lô, hóa thành máu loãng rồi. Ta nhớ hôm đó trời mưa rất lớn, gã đạo sĩ râu quai nón kia như hung thần ác sát, vác một thanh đao rất lớn đuổi giết ta suốt hai mươi dặm. Ta chạy như điên trong mưa, cứ tưởng mình xong đời rồi, đúng lúc đó Liên sư chân giẫm tường vân xuất hiện…”
Lệnh chủ *xì* giễu cợt, tiểu cô nương quả nhiên hết sức dễ gạt, “Nói không chừng gã đạo sĩ kia chính là phân thân của Liên sư, bên tốt bên xấu đều là hắn cả. Chẳng qua lúc đó đạo hạnh nàng thấp nên không nhìn ra, mấy vị Thần Phật kia rất thích làm trò đó, sau khi dồn người ta vào đường cùng thì sẽ xuất hiện chiếu rọi Phật quang, độ đối phương tu hành. Bằng không ai chịu ăn chay niệm Phật chứ? Không có thịt cá, không có mỹ nam và rượu, cả trăm năm ngày nào cũng khô khan nhàm chán y nhau, ngay cả muốn trêu ghẹo hòa thượng cũng phải leo lên lúi tìm.”
Con người chàng đôi khi khó ưa vậy đấy, đã sống trên đời thì nói sao cũng nên có tín ngưỡng, chàng muốn phá hỏng tin ngưỡng của nàng kìa, đúng là lòng dạ ác độc.
Phát hiện nàng trợn mắt nhìn mình, chàng *ơ* một tiếng, “Ta nói gì sai ư? Sao lại nhìn ta như thế? Nàng đấy, nhìn tình hình bây giờ đi, nhắc đến nam tử khác trong khi đang ở dưới người ta, có thích hợp không hả?”
Là nàng bảo chàng đè nàng ra à? Nàng vốn không tính lôi chuyện này ra, giờ chàng còn dám đem nó ra ngắt lời nàng.
“Để ta nói tiếp chuyện chính được không? Ngài còn om sòm nữa thì ta sẽ đi ngay.”
Chàng hậm hực, “Được được, nàng nói đi, ta nghe.”
“Đêm qua Liên sư tới, khuyên ta không nên từ bỏ tu hành, dù sao có được đạo hạnh nghìn năm không hề dễ.” Nàng khẽ xoay đầu đi, hơi ngượng nghịu, “Sau đó ta vẫn luôn nghĩ, ta sống đến hôm nay chưa từng nợ ai điều gì. Chỉ có lần trước đến thành Sâm La xin cặp bọ cạp máu thì quả thật đã nhận đồ của ngài rồi. Giả sử ngài bằng lòng để ta trả lại bằng thứ khác thì ta sẽ cố gắng hết sức để bồi thường cho ngài; nhưng ngài lại không muốn, khăng khăng muốn thành hôn… Đã thế ta đành liều mình bồi quân tử, gả cho ngài làm nương tử của ngài vậy.”
Nói đã xong mà mãi không thấy chàng đáp lại, trong lòng nàng chợt hơi lạnh đi, do dự liếc nhìn chàng. Vị bên trên cứng đờ ra đó, vẻ mặt như khóc lại như cười, làm nàng nghĩ chẳng ra.
“Ta đã nói rõ với Liên sư rồi, ta tự nguyện để bao tu hành lúc trước hóa thành mây trôi cũng phải thành thân với ngài.” Nàng hơi sốt ruột, sợ chỉ số thông minh của chàng có hạn nên không hiểu, thế là nói huỵch toẹt ra luôn: “Bạch Chuẩn, ngài há hốc như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đây không phải là ước mong của ngài sao?”
Kết quả nàng vừa dứt lời, chàng liền cúi đầu xuống tựa trán mình vào trán nàng, “Là nàng nói đấy, lúc về cử hành hôn lễ ngay, không được phép chống chế.”
Nàng cười khẽ, duỗi tay ôm lấy cổ chàng, nói: “Ừ, quay về thì tiến hành đi, dù gì ta cũng không tu đạo được nữa rồi.”
“Đã như vậy, để tỏ lòng thành ý của ta, cho phép nàng hôn ta đấy.” Giọng chàng nhỏ dần đi, như đá nam châm hút lấy nàng. Sau đó chóp mũi chàng thân mật cà vào chóp mũi nàng, cánh môi khẽ chạm, như gần như xa, nhịp điệu thấp thoáng vẻ lão luyện từng trải.