Huyền Thoại Vampire Trắng

Chương 22: Chương 22





Rầm!
Cánh cửa lớp bị xô vào một cách thô bạo, một bóng người cao lớn che mất đi một phần ánh sáng. Tôi giật mình tỉnh mộng, ngơ ngác nhìn xung quanh bằng đôi mắt ngái ngủ, cả lớp ồn ào, xôn xao như chợ vỡ.
Bỗng một bàn tay vươn ra giữ chặt cổ tay tôi. Tôi ngẩn người đôi chút rồi ngước mắt nhìn lên. Tôi thấy Gia Huy đứng bên cạnh, đôi mắt đầy nhu tình, dịu dàng, đột nhiên Gia Huy buông tay tôi ra, ôm chầm lấy tôi vào lòng.
– A! – Mọi dây thần kinh của tôi ngừng hoạt động, tim ngừng đập, máu ngừng lưu chuyển.Một cảm giác sung sướng tràn ngập con tim. Cái cảm giác như ôm người yêu.
"Người yêu? Ai?" – Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc về chính bản thân. – "Tôi nói yêu? Yêu ai chứ? Gia Huy ư?" – Tôi hoảng hốt vì suy nghĩ vừa vụt qua trong đầu. Tôi cung tay định đẩy Gia Huy ra, bỗng tôi cảm nhận được một cảm giác dịu êm, là sự va nhẹ của một đôi môi lên một đôi môi.
Thoảng qua và thơm mát như nụ hôn của làn gió cuối xuân!
– Tôi yêu em! Minh Châu! – Gia Huy thì thầm bên tai tôi, tay nâng đầu tôi buộc tôi nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen tím ấm áp của mình.
Tôi bàng hoàng, sững sờ, kinh ngạc hòa lẫn cùng cảm giác ấm áp, hạnh phúc như muốn vỡ tung trong lòng ngực.
"Tôi có nghe lầm không? Gia Huy là…" – Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình khó thở. Trái tim nhỏ bé của tôi đập thình thịch trước khuôn mặt đẹp trai đậm chất nam tính và phảng phất nét phong trần đầy lãng tử đó. Đôi mắt tôi và cả trái tim tôi bỗng dưng muốn bỏ chạy, yếu ớt trước ánh nhìn ấm áp của Gia Huy. Tôi đỏ bừng mặt quay đi, không đủ can đảm nhìn vào đôi mắt ấy nữa.
Bỗng Gia Huy siết chặt lấy tôi, đôi tay rắn rỏi, ấm áp ôm choàng lấy cả cơ thể tôi, vùi đầu tôi vào lồng ngực mình, Gia Huy dịu dàng, vẻ dịu dàng thật sự không hề mang chút gì giả tạo... một chút cũng không. Gia Huy nhẹ nới lỏng vòng tay, đặt lên môi tôi một nụ hôn, nhẹ nhàng, da diết, mãnh liệt giống như từng đợt sóng ào lên giữa biển khơi bao la hùng vĩ. Tôi choáng ngợp, hô hấp khó khăn, nhắm tịt mắt vì không đủ can đảm nhìn vào đôi mắt Gia Huy, cả người tôi dường như nhũn ra, mềm oặt, yếu đuối trong vòng tay cậu ấy.
Bằng chút lí trí còn sót lại, tôi cố vùng ra khỏi Gia Huy, hét lớn:
– Không được! Dừng lại!

Dường như tôi va trúng đâu đó, mất đà ngã uỵch xuống đất, đè bẹp xẹp lép toàn bộ những sinh linh vô tội ở bên dưới, khiến cho chúng chết không kịp ngáp.
– A… Ui… – Tôi rên rĩ.
Chợt nhìn thấy một đôi chân nào đó ngay trước mặt mình, mũi giày cậu ta cách mũi tôi chừng 0.001m, hơi lạnh từ người đó tỏa ra làm tôi bất chợt rùng mình, ngước mặt lên nhìn kẻ đó trong một tư thế chụp ếch vô cùng hoàn hảo, tôi không khỏi thét lên hãi hùng khi biết chủ nhân đôi giày đó là cậu ta – Lâm Nhật Huy.
– Ngủ đứng mà cũng mơ được sao? – Cậu ta cười nửa miệng lạnh lẽo, cảm giác có luồng khí lạnh tỏa ra, cậu ta nhìn tôi chòng chọc, từ nơi mắt màu huyết dụ xuyên qua mắt tôi một cái nhìn khinh bỉ và giễu cợt. – Nhưng không cần phải la to vậy!
Tôi ngơ ngác với cái mặt đần thối ra…
Sau câu nói của Nhật Huy, không khí lớp chợt trở lên im lặng, ngột ngạt đến đáng sợ, liền sau đó là những tiếng rì rầm nổi lên, không to nhưng đủ làm tôi điếng người.
Từ nãy tới giờ tôi… Là đang ngủ mơ.
Tôi luống cuống bật người đứng dậy, cố lấy lại chút sắc thái, ngay lúc này đây tôi chỉ muốn đào hố chôn xuống mình xuống đó, hay vô tình đâm đầu vào cái cột nào đấy chết quách đi cho xong.Nước mắt chực chờ dâng trào lập tức bị tôi gắng nuốt chảy ngược về, không hiểu tại sao hai hôm nay tôi cứ như thằng dở, làm đủ chuyện đáng cười trên đời.
Cố gắng mặc kệ ánh mắt kì thị của những người xung quanh, mặt tôi méo xệch, ủ ê nom đến phát tội.
Nói đến gương mặt tội nghiệp phải nói đến vẻ mặt của ông thầy đang đứng đực mặt trên bảng kia, mặt chảy dài như trái chuối, nhăn nhúm và sẫm màu như quả cà tím, mắt mở to, trợn ngược như hai quả cà pháo, môi miệng lắp bắp, run rẩy vì quá tức hay sao mà hổn hển mãi mà nói không nói được cho tròn câu.
Không khí cô đặc, ngoại trừ tiếng thở hổn hển đầy cố gắng kềm nén của ông thầy thì mọi thứ đều yên lặng.
Cả lớp không ai nói tiếng nào, nhưng ánh nhìn chòng chọc đã mang đầy tia giễu cợt cùng khinh thường.

"Minh Châu mày là đồ ngốc! Là kẻ đại ngốc từ đầu đến chân!" – Tôi lẩm bẩm, tự rủa thầm mình trong họng.
Nhưng tất cả diễn biến trên đều không gây được sự chú ý của tôi quá năm giây, hình ảnh về nụ hôn ban nãy tiếp tục quấn lấy tôi… Một cảm giác lạ lùng, nhẹ nhàng bao phủ lấy tôi, cảm giác hạnh phúc ngập tràn…
Tôi bất chợt đưa tay lên ôm vào đôi gò má nóng rang như hơ lửa, tôi đoán gương mặt tôi đã đỏ ửng lên cả rồi. Tôi tiếp tục cúi đầu, che giấu ánh mắt tràn đầy sự bối rối, ngượng nghịu kỳ lạ. Trong phút chốc, tôi cảm thấy sợ hãi trước những cảm xúc yếu lòng kỳ lạ này. Tôi siết chặt các đầu ngón tay, cố gắng hít thật sâu một luồng hơi thật dài để bình tâm trở lại.
Reng! Reng!
Tiếng chuông báo nghĩ giữa giờ vang lên như một vị cứu tinh giải thoát tôi ra khỏi tình trạng bi thảm hiện tại, tôi vội vã quay đi, định một bước chuồn khỏi lớp học.
Nhưng sao hôm nay tôi bước đi nhẹ vậy nhỉ? Hoàn toàn không nghe tiếng "thình thịch" khủng bố mọi hôm. Mà sao… Tôi chạy mãi mà không tới cửa. Tôi hơi ngớ người rồi cúi xuống nhìn đôi chân mình, chân tôi… Nó không chạm đất. Tôi sựng người lần nữa, cảm giác nơi ngực áo căng cứng khó thở, tôi vội vã quay lại phía sau. Một đôi tay rắn rỏi đập thẳng vào mắt tôi, đôi tay đó đang nhẹ nhàng túm cổ áo tôi, còn đôi chân thon thả của tôi thì… Ôi thôi! Nó đang quơ quào trong không khí một cách tuyệt vọng.
– Này! – Tôi hét lên, vung tay loạn xạ. – Buông tôi ra!
– Đi theo tôi! – Nhật Huy hơi nhíu mày, rồi ra lệnh bằng cái ngữ khí lạnh lùng vốn dĩ nhưng ánh mắt lại xoáy sâu vào mắt tôi một cách lạ lùng.
Không ổn! Tuyệt đối không thế để cậu ta nhìn thấy gương mặt tôi lúc này, bộ dạng bối rối thê thảm này bị cậu ta nhìn thấy thì còn gì đời tôi nữa?
Tôi đảo mắt lung tung để né tránh đôi mắt đó, nó như ánh mặt trời tỏa sức nóng muốn thiêu rụi nhân gian, hoàn toàn trái ngược với… Ôi! Tôi lại nghĩ đến cậu ta nữa rồi.
"Dường như mình ngày càng biến thái thì phải." – Tôi đau khổ nghĩ thầm.

Đây là lớp học, tôi không thể làm chuyện tổn hại hình tượng được, tuy đến bây giờ tôi không còn hình tượng gì để mà mất nữa.
– Cầm lấy! – Nhật Huy quăng đống tập sách trên bàn cho tôi rồi quay người đi thẳng.
Tôi cắn chặt môi, cúi gằm đầu che lấy đôi gò má nóng rực, bên tai hoàn toàn không nghe Nhật Huy nói gì nhưng vẫn gật lấy gật để như gà mổ thóc. Khi thấy bóng dáng cậu ta đã bỏ xa tôi một đoạn mới hốt hoảng vùng dậy chạy theo.
Tôi bước theo cậu ta nhưng vẫn còn chìm đắm trong mớ suy nghĩ miên man, hỗn độn do giấc mơ lúc nãy mang lại, không cách nào thoát ra đươc.
Tại saotôilại cảm thấy có một cảm giác thật kì diệu đangchiếm giữtrongtrái tim?
Một chút ngọt ngào phảng phất hương vị nhẹ nhàng của ánh nắng ban mai.
Tôi bất giác sờ lên đôi môi, cảm giác ấm nóng cùng mềm mại xâm chiếm.
Dường như nụ hôn đó vẫn hiện hữu.
Gia Huy…
Loạt soạt!
Tập sách trên tay tôi rơi cả xuống đất, trước mặt tôi, một dáng người to lớn, ánh mắt ấm áp đang chiếu thẳng vào mắt tôi một tia thảng thốt.
"Gia Huy! Là cậu ấy thật sao?" – Trái tim tôi run lên từng hồi, cảm giác ngượng ngập bắt đầu xâm chiếm đến từng tế bào, từng ngóc ngách trong cơ thể khiến tôi như muốn nổ tung ra.
– Cậu làm gì ở đây? – Gia Huy lên tiếng nhìn tôi, vẫn cái ánh nhìn ấm áp ấy khiến cho tâm hồn tôi rối bời.
– Tôi… – Tôi lắp bắp, thật sự lúc này đây tôi chỉ muốn trốn khỏi đôi mắt ấy, bộ não nhất thời đông cứng khiến tôi không thể nói cho tròn câu.

– Cậu có việc gì với osin của ta? – Nhật Huy bỗng dưng đứng chắn trước mặt tôi, thân người to lớn che mất hình bóng Gia Huy sau khoảng lưng mạnh mẽ, gằn giọng thật thấp.
– Cậu ấy không phải osin của anh! – Gia Huy đột nhiên hét lớn khiến tôi giật mình, vì bị Nhật Huy chắn mất tầm nhìn nên không nhìn thấy được biểu hiện của Gia Huy nhưng thông qua giọng nói rõ ràng cậu ấy rất kích động.
– Minh Châu! – Nhật Huy đột nhiên xoay người tôi đứng đối diện với Gia Huy, hạ giọng thật thấp. – Trả lời cho cậu em yêu quý của tôi đi. – Cậu ta nhấn nhá từng chữ một đầy khoái trá.
Gia Huy chăm chú nhìn tôi, gương mặt tỏ vẻ bi ai, nửa tin nửa ngờ mà hỏi liệu đó có phải là sự thật? Tôi thậm chí còn thấy đôi bàn tay Gia Huy siết chặt, có cảm giác, cái lực siết ấy thật kinh sợ.
Ánh mắt Gia Huy tràn đầy bi thương, ánh nhìn của cậu khi chiếu vào tôi như nhìn một kẻ lừa dối cậu vậy…
Mà quả thật… Tôi đã giáng một đòn vào lòng tự tôn của Gia Huy còn gì?
Gia Huy đã lên tiếng là sẽ bảo vệ tôi nhưng tôi lại chấp nhận làm osin của Nhật Huy, điều đó chẳng khác nào là tôi không hề tin tưởng cậu ấy, hoàn toàn không để tâm đến những việc mà cậu ấy làm cho tôi.
Tim tôi đột ngột thắt lại một cái... Chỉ một cái thôi nhưng tôi thấy đau quá, rất khó chịu.
Tôi cố gắng tránh ánh mắt của Gia Huy, tôi sợ Gia Huy sẽ nhận ra những diễn biến lạ trong đôi mắt tôi... Một chút xao xuyến, một chút rung động. Tôi bặm môi, quay mặt sang hướng khác, giả bộ ngắm khung cửa sổ xanh biếc màu trời, tôi hơi co mắt lại, bàn tay tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, lên tiếng:
– Đúng vậy! – Tôi nói với Gia Huy mà đôi mắt lại trốn tránh, không dám nhìn vào cậu ta.
– Tại sao? – Gia Huy khẩn trương chụp lấy bả vai tôi lắc mạnh.
Tôi liều mạng lắc đầu, cũng không biết sức mạnh từ đâu, hất hết toàn bộ tay của Nhật Huy và Gia Huy ra khỏi người mình, vụt bỏ chạy.