Huyền Thoại Vampire Trắng

Chương 20: Chương 20





Muỗng nĩa trên tay tôi rớt xuống bàn kêu leng keng, tôi xoay người vội về phía sau, đến mức cái ghế cũng lắc lư theo, suýt bật gọng.
– Duy Phong! – Cả tôi và Bảo Nghi đồng thanh hét lên.
– Cậu đừng hiểu lầm nha! Tớ không có thân thiết với họ đâu! – Tôi hoảng hồn chỉ tay về phía Bảo Nghi và Bảo Nam phân bua.
Duy Phong nhìn chòng chọc vào hai người kia, hồi lâu nhíu mày hỏi:
– Hai cậu cũng ở đây à?
Cạch!
Ba chiếc quai hàm thi nhau chạm đất, cả ba ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt Duy Phong.
Bấy giờ tôi mới nhìn kĩ Duy Phong, cậu không mặc đồng phục, quần áo xộc xệch, bám đầy đất cát, cả người mướt rượt mồ hôi, mặt mũi bơ phờ, đỏ gay, tóc tai thì rối bù, nằm bẹp xuống càng làm gương mặt Duy Phong thêm hốc hác.
“Mới có một đêm mà sao cậu ấy…”
Không cho tôi kịp nghĩ hết câu, Duy Phong nắm tay tôi lôi đi xềnh xệch.
Duy Phong kéo tôi đi như chạy ra khỏi căntin, đến nỗi tôi suýt hụt chân chụp ếch mấy lần nhưng không dám la lên vì vẻ mặt nghiêm trọng của cậu ấy đành líu ríu guồng chân đi thật nhanh.
– Minh Vi đã về tới nhà chưa? – Duy Phong quay người nhìn tôi hỏi, gương mặt đầy hoang mang. – Ngày hôm qua tớ để cậu ấy ở ghế đá gần bìa rừng để chạy đi mua nước, đến khi trở lại thì cậu ấy đã biến mất.
Tôi cúi đầu không dám nhìn Duy Phong, cảm giác tội lỗi bắt đầu dâng lên, thì ra tôi chính là nguyên nhân khiến cho Duy Phong trở nên hốc hác như vậy, lấy tay khẽ quệt mũi, tôi cố nở một nụ cười tự nhiên nhìn Duy Phong:

– Nó về nhà từ hôm qua. – Rồi làm ra vẻ trách móc, mắng mỏ cô em họ của mình. – Cái con nhỏ này… nó không báo với cậu tiếng nào sao?
– May quá! – Duy Phong không một tiếng trách móc còn thở phào nhẹ nhõm. – Cậu cho tớ số điện thoại của Minh Vi được không? Địa chỉ cũng được, tớ muốn gặp lại cô ấy.
Tôi cắn cặt môi, cố gắng kìm nén cảm giác tội lỗi đang bùng lên như núi lửa phun trào, đan chặt hai tay với nhau, móng tay bấu vào da muốn bật máu, đầu óc tôi gần như đông cứng. Tôi giận ghê gớm! Giận Duy Phong ngốc nghếch, si tình thì ít mà trách chính mình vô tâm thì nhiều, tôi đã không hề để ý đến cảm xúc của Duy Phong. Tôi ngước mặt nhìn Duy Phong, thật tự nhiên trả lời:
– Cậu đừng bận tâm đến nó. Nó là một đứa phóng túng, ăn chơi, lại ích kỉ nữa. Nó chỉ xem cậu là trò chơi thôi, đừng quan tâm đến nó nữa.
– Không sao cả! Hãy cho tớ gặp lại Minh Vi đi! – Duy Phong chụp lấy bả vai tôi lắc mạnh, gương mặt tỏ rõ vẻ khẩn trương.
Tôi lắc mạnh đầu, cố đẩy Duy Phong ra, bỗng dưng một giọng nói lạnh lùng phát ra sát bên cạnh khiến tôi giật mình, cả người cứng đờ.
– Minh Vi là ai?
Kinh ngạc quay lại, đã đập vào mắt khuôn người rắn chắc cao lớn của ai đó, ngửa đầu lên không khỏi giật mình thêm một cái.
– Nhật Huy, cậu… sao lại ở đây? – Tôi vuốt ngực trấn an. – “Tên này xuất hiện từ lúc nào mà đến gần như vậy tôi không hề hay biết?”
Nhật Huy không trả lời tôi, gằn giọng:
– Tôi lập lại. Minh Vi là ai?
–Tại sao tôi phải trả lời cậu? – Tôi vừa nhìn cậu ta, ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm vào gương mặt nọ, thật sự tôi bây giờ không muốn nhìn thấy, cũng không muốn trả lời.
Tôi cứ tưởng cậu ta sẽ tức giận đến phát điên vì thái độ của tôi. Thế nhưng, ngoài hàng chân mày hơi nhướng lên thì tôi không thấy biểu hiện nào khác trên gương mặt bình thản đến lạ lùng kia. Bỗng hắn cúi xuống sát vành tai tôi, mặc kệ Duy Phong đứng ngơ ngác ở bên cạnh:

– Hai cậu có vẻ thân thiết. Nếu… – Cậu ta không điền tiếp vào dấu ba chấm, nhìn tôi trong nửa giây, gương mặt lại ngẩng lên thẳng bình thường, ánh mắt nhìn về phía Duy Phong, thản nhiên quàng tay qua vai tôi kéo đi. – Đi theo tôi. Tôi có chuyện muốn nói.
Tôi cúi đầu cố nuốt cho trôi khúc xương uất ức đang chặn nghẹn cuống họng, gạt tay Nhật Huy ra khỏi vai mình, cố gắng tránh khỏi tầm khống chế của cậu ta, nhưng cánh tay cậu ta như bị dính keo vào vai tôi, không cho tôi có cơ hội thoát. Ánh mắt từ từ hạ xuống gương mặt tôi, từ nơi đó bắt đầu ánh lên sự đe dọa đến rợn người.
– Minh Châu không muốn đi với cậu. Không thấy sao? – Duy Phong tiến lại gần tôi, tay đặt lên tay Nhật Huy kéo khỏi vai tôi, dường như rất khó khăn, đôi môi cậu mím chặt, gương mặt nổi cả gân xanh thì bàn tay Nhật Huy mới nhấc lên cách vai tôi khoảng vài milimet.
Chợt...
Cánh tay Nhật Huy bỗng đập mạnh xuống vai tôi, giữ chặt.
– Đau! – Tôi kêu lên. Tôi có cảm giác vai mình sắp bị bẻ gãy.
Cả hai như bừng tỉnh cùng giật mình rồi không hẹn mà gặp, Duy Phong và Nhật Huy đều vội vàng đồng loạt buông tay, trả tự do cho vai tôi. Cả hai không hai bảo ai cùng nhìn vào vai tôi, cái áo sơ mi trắng mỏng nhăn nhúm lại dường như còn hiện rõ cái màu tím tím hơi ửng đỏ bên trong. Tôi xuýt xoa, thầm mắng cái tên Nhật Huy bên cạnh.
– Có sao không? – Duy Phong lo lắng nhìn tôi, gương mặt lo lắng không giấu nổi sự ân hận lẫn xót xa, hỏi.
Còn cái tên Nhật Huy bên cạnh chỉ khinh khỉnh nhìn tôi rồi thôi. Để cho tôi vài giây xuýt xoa cái vai tội nghiệp, Nhật Huy cất giọng thản nhiên, nhấn nhá từng chữ một:
– Không muốn đi?
Tôi im lặng giây lát, liếc Nhật Huy bằng con mắt uất ức, tức nghẹn. Tần ngần vài phút, cuối cùng, tôi bất lực buông cánh tay đang ôm bả vai mình ra. Bây giờ tôi không còn lựa chọn nào hơn việc tạm nghe lời hắn.
“Tay gian xảo” – Tôi chỉ muốn thụi vài đấm vào bản mặt kênh kiệu cho bỏ ghét nhưng hậu quả ra sao thì tật là không dám nghĩ. – “Cậu ta là người nắm chuôi dao... cứ thế này chắc tiêu quá! Biết trước, mình không thèm đối chọi cậu ta làm gì cho chuốc khổ.” – Tôi thầm nghĩ, rồi không tình nguyện nắm tay hắn lôi đi sau khi buông lại một câu với Duy Phong:

– Hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp!
Tôi vừa nắm tay Nhật Huy bước đi vừa đưa mắt liếc xung quanh, mọi người đều lấm lét nhìn tôi với Nhật Huy nhưng nhưng đến đứng họ cũng không dám đứng gần. Tôi với Nhật Huy đi đến đâu thì người tản ra đến đấy, họ vội vã như thể khu vực này sắp sửa nổ tung vậy. Nhật Huy cũng không tỏ thái độ gì, mặc kệ tôi kéo cậu ta đi như chạy, mà thật sự thì có mình tôi chạy, mỗi bước đi của cậu ta ước chừng phải bằng ba bước chạy của tôi.
“Đúng là quái thai!” – Tôi lẩm bẩm.
Đến một góc khuất sau dãy hành lang, tôi vung tay, hất mạnh tay Nhật Huy ra khỏi tay tôi rồi ra vẻ bản thân mình vừa chạm vào một thứ gì đó rất kinh tởm, trừng mắt nhìn Nhật Huy, cay nghiệt:
– Nói lẹ đi! Cậu muốn gì?
Nhật Huy không trả lời tôi, cậu ta khoanh tay, ngắm nghía tôi một thôi một hồi sau đó… dường như tôi bị hoa mắt… tôi thấy khóe môi Nhật Huy hơi nhếch lên:
– Đơn giản lắm! Trở thành nô lệ của tôi! – Nhật Huy lại cười, tôi càng lúc càng căm ghét cái kiểu cười xấu xa của cậu ta.
– Tại sao tôi phải nghe lời cậu? Cậu điên à? – Tôi hét lên.
– Cậu không có quyền từ chối. – Giọng cậu ta thản nhiên, điềm tĩnh đến kì lạ. – Cậu có nhận ra tình trạng hiện nay của mình không? Tôi là người đang ở thế chủ động và cậu… là kẻ chịu sự sai khiến! – Vòng cung trên môi Nhật Huy từ từ hiện rõ và dần đậm nét hơn.
“Cậu ta cười?” – Tôi bất chợt rùng mình. Không hiểu sao mỗi lần tôi thấy Nhật Huy cười là lòng tôi cảm thấy vô cùng bất an.
Tôi có cảm giác cái cười nào của cậu ta cũng ẩn chất sự đểu giả, gian tà, đầy thâm độc, nụ cười ấy làm những kẻ ngu ngốc bị lừa và con người thông minh hoảng sợ, cảnh giác. Cảnh giác càng cao càng dễ rơi vào chiếc bẫy thủ đoạn hắn đã sắp xếp sẵn, còn cảnh giác ít thì… không cần cậu ta đặt bẫy cũng tự nhiên rơi vào đó.
Dù không thích cậu ta nhưng tôi phải công nhận cậu ta cực kì hoàn hảo: có một gia thế hoàn hảo, trí tuệ hoàn hảo, gương mặt hoàn hảo và… cả thủ đoạn hại người cũng hoàn hảo nốt. Thật chia buồn cho những kẻ bị Nhật Huy liệt vào danh sách cần gạt bỏ, và tôi… hình như cũng nằm trong danh sách đó.
– Nếu tôi từ chối cậu sẽ đánh tôi sao? – Tôi nhếch môi cười lạnh, nhanh chóng lấy lại bộ mặt nạ bất cần, cất chất giọng chua loét.
– Không. Là bạn ngươi – Đoàn Duy Phong. – Nhật Huy thản nhiên nhìn tôi, từng câu từng chữ buông ra nhẹ như gió thoảng.
– Cậu ta không phải bạn tôi? Chúng tôi chỉ mới quen nhau tôi. – Tôi hét lên, tim bắt đầu đập loạn xạ.

– Từ năm mười hai tuổi, hai người đã thân thiết nhau như anh em. – Tôi tái mặt, cả người đông cứng. Ngừng lại một lúc như để quan sát vẻ mặt tôi, Nhật Huy thản nhiên nói tiếp. – Gia Huy chịu trách nhiệm về việc biến cậu thành ma cà rồng nên đã xóa toàn bộ kí ức của những người liên quan đến cậu. Cậu bây giờ là kẻ không có quá khứ.
Sau năm phút hoàn toàn bất động, tôi từ từ gục đầu xuống, hai vai xụi lơ như sắp chết, cả cơ thể gần như mất hết sức sống.
“Hắn đã biết tất cả.” – Tôi cắn cặt môi đến suýt tứa máu, đôi bàn tay bị bấu chặt đến trắng bệch hằn lên từng vết lõm sâu hoắm nhưng làm sao sâu bằng những nhát chém mà Nhật Huy vừa ban cho tôi?
– Nếu cậu từ chối Duy Phong sẽ là người lãnh hậu quả. Còn nếu cậu chấp nhận và có biểu hiện tốt, tôi sẽ trả lại kí ức cho Duy Phong.
Tôi cố giữ im lặng, chấp nhận sự bất lực vô bờ tràn lan làm tê liệt toàn bộ cơ thể mình. Gục đầu xuống hòng che giấu tròng mắt xanh căm phẫn, tôi cắn chặt môi, cay đắng nhìn đôi bàn tay trắng bệch đang run rẩy, tôi tức, tôi căm, tôi hận, tôi khinh kẻ đứng cạnh mình, kẻ đó – tên con trai thối tha nhất thế giới, kẻ thủ đoạn và gian xảo nhất thế giới này. Tôi không thể chống đối hắn, tôi không đủ sức... Tôi phải làm sao đây? Làm sao ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời, phục tùng?
“Nô lệ là sự pha trộn cơ bản từ một thằng hề và một tên người ở. Và chủ nhân là sự pha trộn cơ bản từ một thằng điên và một tên bệnh hoạn.” – Tôi cay đắng nhủ thầm, nhắm mắt, tôi cố gắng để mình chấp nhận sự thật phủ phàng rằng bản thân đang bị cậu ta uy hiếp theo nghĩa đen lẫn bóng.
Chịu hết nổi, tôi bật cười điên dại, cười mãi đến khi không thể cười được nữa, tôi đưa tay quệt mạnh ngang mắt, đưa bộ mặt nạ thản nhiên nhìn cậu ta, giọng nhẹ như bọt xà phòng:
– Được! Tôi chấp nhận. Nhớ những điều cậu nói với tôi! – Tôi không còn muốn dùng đến cái giọng gay gắt thường ngày, chỉ dửng dưng như đang coi khinh cực độ. – Nhật Huy cậu nghe cho rõ đây, dù Minh Châu tôi dù có quyết định đi theo cậu đi chăng nữa, cậu cũng đừng nghĩ là tôi sẽ làm mọi thứ mà cậu sai bảo! – Tôi nhìn hắn, ánh mắt chán ghét mà nói. – Tôi khinh cậu!
Nhật Huy không trả lời tôi, lại tiếp tục quay về làm cục đá như cũ, cậu ta tựa lưng vào tường, ngắm nghía tôi một hồi, Nhật Huy lại cười, hai tay vỗ vào nhau tỏ vẻ khen ngợi:
– Dũng cảm đấy!
Tôi im lặng, đứng yên một cách dửng dưng, ra hiệu cho cậu ta muốn đi đâu thì cứ việc biến cho khuất mắt tôi.
– Theo tôi! – Nhật Huy không tỏ thêm thái độ gì, quay lưng bước đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ta, thú thật là lúc này tôi chỉ muốn ù chạy về nhà, lao lên giường và đánh một giấc tới sáng mai, đến khi thức dậy thì tất cả chỉ là giấc mơ đáng sợ. Phải, tôi ước thế, có điều... cái tên đứng trước tôi là người bằng xương bằng thịt cùng với gương mặt cực kì… kinh dị, tôi nhắm mắt, cố gắng ngăn cho bản thân không bỏ chạy, không tình nguyện nối đuôi bước theo.