Huyền Thoại Vampire Trắng

Chương 19: Chương 19





Nhật Huy ngáp thật dài, cậu mệt và buồn ngủ. Cả đêm qua cậu thao thức mà chính cậu cũng chẳng biết lí do tại sao, có điều gì đó xáo động nơi ngực. Nhật Huy lắc đầu, cố không cho bản thân mất tỉnh táo, cậu nghĩ chắc cậu nên khám bác sĩ là vừa.
Đêm qua, Nhật Huy đã sai người đi tìm hiểu về cô gái đó và cả Minh Châu nữa, cậu cảm thấy cả hai dường như có mối quan hệ mật thiết với nhau.
Nhật Huy gác chân lên bàn, tay mân mê chiếc điện thoại trong tay:
– Đã có thứ tôi cần chưa?
Đầu dây bên kia truyền lại giọng nói run rẩy:
– Dạ, chúng tôi đang cố gắng ạ.
– Tôi cho các người ba mươi phút, nếu sau ba mươi phút các người không xuất hiện trước mặt tôi… – Nhật Huy gằn giọng. – Hậu quả chắc các người rõ.
Nhật Huy dập máy, không để cho bên kia kịp kì kèo. Đầu óc cậu lại rơi vào khoảng không vô vị. Luồn tay phải lên tóc, tay còn lại miết nhanh trên màn hình điện thoại một cách bất định, cậu không xem gì cả, chỉ làm vậy để có việc làm thôi.
Gương mặt, đôi môi kia lại xuất hiện trong đầu Nhật Huy như làn hương hoa anh túc không cách nào chống cự nổi, vẻ đẹp quyến rũ phảng phất sự tội lỗi ma quỉ. Lòng cậu cồn cào thứ cảm giác lạ lùng, cảm giác đó là gì? Nhật Huy không biết! Cậu cảm thấy đầu óc như muốn phát điên lên, cách duy nhất để Nhật Huy lí giải cho tình trạng không thể ngừng nghĩ về cô gái đó là do cô ta đã đụng chạm vào lòng tự tôn của một đấng vampire tối thượng – một lí do không ăn nhập gì với hiện tại nhưng Nhật Huy lại tự bằng lòng với lí do đó.
– Xin lỗi ngài! Tôi đến rồi! – Cậu thanh niên trông luộm thuộm, đầu tóc bù xù, đứng thở hổn hển trước mặt Nhật Huy.
Nhật Huy cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại, nhếch mép:
– Khá đấy! Thứ tôi cần đâu?
– Dạ đây ạ! – Chàng trai run run đưa xấp phong bì cho Nhật Huy, trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh to hơn hạt đậu.
Nhật Huy cười nhạt, mở xấp phong bì ra, từng trang từng trang, hết trang này đến trang khác, Nhật Huy chuyển động tay mỗi lúc một nhanh, nụ cười trên môi mờ dần rồi tắt hẳn. Bên trong đầy đủ tư liệu về người con trai tên Minh Châu nhưng không hề có một tí thông tin nào về cô gái kia. Nhật Huy đóng phong bì lại, vẻ mặt như sẵn sàng giết chết người đối diện, Nhật Huy nhìn gương mặt tái mét của cậu thanh niên kia, gằn giọng:
– Còn cô gái kia?
Chàng trai run lẩy bẩy, mặt cắt không còn hột máu, lắp bắp:
– Cô gái đó… giống như… không hề tồn tại vậy. Không thể tìm thấy… bất cứ thông tin nào về cô ấy. – Chàng thanh niên run rẩy, cố gắng nói cho tròn câu.
BỐP!
Xấp phong bì bay vào tường và đáp xuống đất, những trang giấy lả tả rơi như cánh chim trời trúng đạn. Nhật Huy quát lên:
– Cút!
– Dạ… dạ! – Chàng trai mặt mày xám ngoét, chạy tới nhặt xấp hồ sơ rồi chạy biến không dám ngoảnh mặt lại.

Nhật Huy đấm mạnh vào cửa sổ, khung cửa run lên bần bật, hồi lâu mới dừng lại, tại nơi nắm tay Nhật Huy hình thành một vết lõm, đủ chứng minh cho cơn phẫn nộ đang bùng lên trong Nhật Huy.
Một bóng người thấp thoáng ở dãy hành lang đối diện khiến mọi động tác của Nhật Huy đều dừng lại, Nhật Huy chống tay vào cửa sổ, nhìn chằm chằm vào người đó.
oOo
Tôi thẫn thờ bước thấp bước cao đi lang thang trên dãy hành lang, lòng thầm nguyền rủa mình tơi tả, hận không thể một phát bóp cổ chính mình chết ngay. Bất chợt tôi nhìn thấy phía cánh cửa phòng học gần đó, một bóng người lấp ló. Tôi nhận ra người đó, đó là cô gái mang danh vợ tương lai của Gia Huy. Khi ánh mắt tôi và cô ta vừa chạm nhau, cô ta liền quay người phóng vụt đi.
Tôi hơi thắc mắc rồi cũng cho qua, chẳng thèm quan tâm nữa, cắm cúi bước nhanh về lớp học. Mãi cắm cúi, tôi không để ý phía trước mình một đám người đang đi tới, đến lúc tôi ngẩng mặt lên thì đã muộn. Cả bọn đứng chắn trước mặt tôi, vẫn là cái chất giọng chua loét của tên Điêu Tàn cất lên trước:
– Mày cũng khá đấy. Tao cứ tưởng sáng nay được nhìn mày nằm dài trên sân trường. – Tên Điêu Tàn gằn giọng, đôi mắt bắt đầu lóe sáng. – Là ai đã giúp mày?
Tôi cúi gằm mặt, cố không để bản thân đấm thẳng vào mặt tên kia, quyết tâm câm như hến.
Bọn chúng tối sầm mặt mày khi thấy tôi quyết định giả lơ, lập tức gầm lên như bị chó cắn:
– Là thằng Duy Phong đúng không? Tao không tha cho nó đâu!
– Không phải là Duy Phong. – Vừa nghe đến Duy Phong, cơ miệng tôi lập tức phản ứng.
– Mày tưởng tao là tên ngốc à? – Điêu Tàn đen mặt nhìn tôi. – Mày rơi từ đó xuống mà không hề xây xát gì. Mày có cánh sao?
– Tôi… tôi bị rơi xuống. – Tôi thành thật trả lời hắn. – Rồi… tôi ngất đi… Khi tỉnh dậy thì không bị gì cả.
Tên Điêu Tàn nhíu chặt mày nhìn tôi, gương mặt điển trai hơi co lại cùng cái nhếch môi kì dị, cậu ta chợt đưa tay lên, búng một cái. Lập tức hai tay tôi bị bẻ quặc ra sau, cả cơ thể bị hai tên khống chế, giữ chặt không cho nhúc nhích.
– Tao không tin mày có sức mạnh như vậy. – Điêu Tàn khẽ nhếch môi, ngón tay chỉ về phía cửa sổ.
Tôi lập tức bị xốc ngược như con lợn quay, bị ném ra ngoài cửa sổ. Tôi thót tim, miệng không kịp la, mắt nhắm tịt, chỉ thấy choáng váng rồi hô hấp ngưng trệ vài giây. Rồi đầu va vào đâu đó một tiếng thật mạnh, đầu óc choáng váng, tôi run rẩy mở mắt nhìn thì thấy mình đang treo lơ lửng bên dưới khung cửa sổ, chân thì có ai đó nắm chặt.
Còn chưa kịp định thần lại thì tôi thấy hai chân của mình nhẹ hẫng đi, rồi cả cơ thể rơi vùn vụt xuống phía dưới.
– Á á á! – Cả khoảng sân phía dưới kêu rú lên, tôi nhắm tịt mắt, thả trôi sinh mạng.
Soạt!
Một tiếng động êm dịu vang lên cùng một mùi hương thoang thoảng quen thuộc, xung quanh tôi ồ lên thật to. Tôi chậm chạp mở đôi mắt hoảng loạn ra nhìn xung quanh. Đập thẳng vào mắt tôi là gương mặt điển trai của Gia Huy.
“Ủa? lẽ nào tôi bị ảo giác, nhưng mái tóc màu đen tím đầy ma mị đó, khuôn mặt đẹp như tranh đó không thể lẫn vào đâu được, nhưng… nhưng sao cậu ta lại xuất hiện ở đây? Lại còn bế tôi nữa chứ?” – Trong phút chốc, tim tôi bỗng đập thình thịch, mặt đỏ cả lên, tay nắm chặt lấy vạt áo Gia Huy. Tôi cố sử dụng tối đa công suất của những nơron thần kinh đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê để lắp ghép thành câu có đầu có đũa:

– Cậu… làm thế nào mà…?
– Tôi đã nói là tôi sẽ bảo vệ cậu mà. – Gia Huy dường như nở nụ cười mà dường như không, đôi mắt chiếu lên gương mặt tôi tia nhìn ấm áp.
Chỉ một câu nói, Gia Huy như đem toàn bộ vũ khí phòng hộ trên người tôi vứt bỏ hết, chỉ chừa lại cảm giác ấm áp tràn ngập cõi lòng. Một lúc lâu sau tôi chợt giật mình buông tay ra, ngượng nghịu bảo cậu ấy buông tôi tôi xuống khi bắt gặp những ánh mắt soi mói của những người xung quanh.
Tôi ngượng chín cả mặt, đầu cúi sát suýt cắm đầu xuống đất, cố gắng che dấu đôi gò má nóng bừng.
Gia Huy không biết nghĩ gì bỗng ngửa mặt lên cao, cất chất giọng trầm thấp nhưng đanh thép của mình gằn giọng với bọn Điêu Tàn ở trên:
– Tôi cảnh cáo các người. Từ nay về sau ai đụng đến cậu ta là đụng đến tôi!
Lời nói như đinh đóng cột của Gia Huy làm cả khoảng sân rộng như biến thành cái xoáy ốc lớn, đứa nào cũng nghe rõ mồn một.
Thình thịch! Thình thịch!
Tim tôi đập rộn ràng như sắp nảy khỏi lồng ngực.
Chưa kịp định thần thì những tiếng kêu gào điên loạn như quả bom tấn nổ tanh bành trên đầu tôi. Tôi nghe như muốn rách màng nhĩ, run rẩy đưa tay gạt mồ hôi nhễ nhại trên trán, hít mạnh một hơi dài, cố gắng nuốt khan nước bọt trong cuống họng. Xung quanh những cô gái yếu đuối như con cá chuối còn lăn đùng ra ngất xỉu vì sốc. Nếu được tôi cũng muốn như họ, lăn ra mà xỉu ngay tức khắc để không phải hứng chịu loạt dao găm từ tứ phía bay tới.
“Gia Huy à! Lần này là cậu hại tôi rồi!”
Gia Huy nói xong câu đó thì quay người bước đi, không nói thêm bất cứ lời nào. Lỗ tai bỗng dưng ù ù như có chiếc máy mài ở bên cạnh, tôi cũng len lén định trốn đi nhưng nhanh chóng bị những cặp mắt diều hâu phát hiện và túm lấy hạch hỏi:
– Cậu với Gia Huy là sao?
– Bạn… cùng… phòng… – Tôi cố gắng rặn ra từng chữ, khó nhọc hô hấp trước vòng người khủng bố này.
– Tại sao bạn được ở chung phòng với Gia Huy?
– Tôi… tôi không biết… – Tôi cố gắng rặn tiếp, lòng như có kiến cắn, chậm chậm ngẩng mặt lên nhìn phản ứng của họ.
“Ôi trời! Sao thế này?” – Cả khoảng sân rộng như biến thành pháp trường. Không khí u ám, nồng nặc mùi sát khí. Tôi hoảng hốt chớp chớp mắt, lấm la lấm lét nhìn xung quanh. – “Khiếp quá! Sao… sao mà thấy ớn quá vậy?”
Cả lũ cứ như bọn đầu trâu mặt ngựa dưới âm tào điạ phủ, mắt lồi trố như ễnh ương chỉ chực ăn tươi nuốt sống tôi.
Bùm chíu…! Hàng loạt cặp mắt phát ra tia lửa điện “ngắm thẳng tôi mà bắn”. Đầu họ còn phụt khói “ghen tỵ” đen sì sì như ống xả khói thải công nghiệp.

Tôi còn nghe họ bô lô ba la bàn tán gì đó, hàng trăm câu hỏi tới tấp bay đến khiến tôi choáng váng không biết nói gì.
“Liệt tổ liệt tông họ Vũ, các vị quan âm bồ tát từ bi có đi ngang qua đây, cầu xin các ngài cho con được bình an qua ngày hôm nay, đừng để xảy ra chuyện gì nữa. Các vị làm ơn… làm ơn…!” – Tôi cúi đầu lầm rầm cầu nguyện một cách chân thành, dường như các vị trên cao cũng thương cho tôi, bất chợt tôi nhìn thấy hai người nữa đang tiến tới.
Mừng rỡ như kẻ chết đuối vớ được phao, tôi lao tới nắm tay hai người đó rồi phóng vù đi như tên lửa.
– Cậu làm gì thế hả? – Cô nàng giằng mạnh khỏi tay tôi, hét lên. – Chúng ta là bạn sao?
– Tôi… xin lỗi. – Tôi vội vàng buông nốt cánh tay đang giữ người còn lại ra, cười cầu hòa, dù sao họ cũng góp phần giúp tôi thoát khỏi tình thế oái ăm vừa rồi nên tôi cũng chẳng muốn chấp nhất nữa.
Cô nàng sau khi bĩu môi nhìn tôi bất chợt lên tiếng:
– Không ngờ cậu lại thân thiết với Gia Huy đấy.
Tôi giật mình, chối nguầy nguậy:
– Chúng tôi không thân nhau mà.
– Hừ! Nói dối! Nếu không thân thiết sao Gia Huy lại ra mặt giúp cậu. Cậu ta nổi tiếng là một kẻ thờ ơ với mọi thứ mà. – Cô nàng liếc mắt nhìn tôi, tuôn một tràng dài.
Tôi cúi đầu không đáp, cảm giác ấm áp khi nằm trong Gia Huy lại bắt đầu lan tỏa, tôi còn chưa cảm nhận được hết cảm giác đó thì lại nghe tiếng oanh vàng của cô nàng liếng thoắng bên cạnh.
– Cậu ta còn có quan hệ với Nhật Huy nữa, cả Huy Hoàng và Duy Phong nữa.
Nghe cái giọng điệu liếng thoắng của cô nàng tôi không kìm được hét to:
– Thôi đi cái đuôi của Duy Phong kia!
Lời vừa thoát ra khiến tôi hoảng hồn, vội vã bịt miệng, tên con trai đứng bên cạnh ôm bụng cười ha hả, còn cô nàng thì mặt mày đỏ gay như gà chọi, tôi vội vã xua xua tay phân bua:
– Tại tôi không biết tên hai cậu nên…
Cô nàng liếc tôi muốn cháy lông mày, không tình nguyện trả lời:
– Tôi là Dương Bảo Nghi, còn đây là Dương Bảo Nam.
– Hai người là anh em sinh đôi sao? – Tôi nghiêng đầu đầy tò mò nhìn Bảo Nghi.
– Chúng ta đi ăn thôi! – Bảo Nam không trả lời tôi, thuận tay kéo Bảo Nghi đi.
Bảo Nghi dường như chưa thỏa tính tò mò, lại tiếp tục lầm bầm:
– Cậu ta chắc chắn có quan hệ rất sau sắc đối với anh em nhà họ Lâm. – Rồi mặc kệ sự phản đối yếu ớt của tôi, Bảo Nghi chạy đến bên Bảo Nam thì thầm. – Cậu ta còn biết Minh Vi nữa.
Tôi ngẩn người khi nghe Bảo Nghi nói vậy, ngón tay đẩy đẩy trán đầy vẻ ngây thơ lên tiếng:

– Tôi không biết rõ về cô ta đâu.
Như bị điện giật Bảo Nghi cùng Bảo Nam quay phắt lại nhìn tôi, vẫn là Bảo Nghi không nhịn được la to:
– Cậu đọc được suy nghĩ của chúng tôi?
Tôi hoảng hồn bịt miệng, tôi đâu biết đó là suy nghĩ của họ, tôi nghe rõ mồn một bên tai mà.
– Cậu là ma cà rồng? – Bảo Nghi nhíu mày nhìn tôi, đôi mắt xanh lục bích khẽ dao động.
– Các cậu cũng vậy? – Tôi cũng thét to không kém.
– Vậy cô nàng Minh Vi kia cũng là ma cà rồng. – Bảo Nam nãy giờ im lặng đứng bên cạnh, nở nụ cười mê người nhìn tôi.
Tôi hơi xám mặt nhưng cố không để lộ ra, im lặng. Bảo Nghi nhướng mày nhìn tôi, giọng nói trong trẻo… phun axit đậm đặc:
– Sao lại có ma cà rồng quê mùa như cậu nhỉ?
–Haha! – Tôi không biết nói gì đành cười khan hai tiếng rồi định quay lưng đi.
– Chúng ta cùng đi ăn cơm nào, người anh em! – Bảo Nam quàng tay qua vai tôi thân thiện, trên môi vẫn giữ vững nụ cười.
Tôi khẽ liếc Bảo Nghi dò ý, bắt gặp ánh mắt của tôi cô nàng hét to:
–Ai thèm anh em với cậu ta cơ chứ!
Tôi chợt muốn cười, cô gái này, quả thật đơn giản, cũng không để ý đến câu nói đó, tôi theo đà kéo của Bảo Nam bước đi, không hay biết phía trên lầu cao, có ai đó đang nhìn theo, lẩm bẩm điều gì đó.
Tại nhà ăn, bầu không khí nơi đây cũng thật lạ, tất cả mọi người đều tụ lại ở một chỗ xôn xao bàn tán rì rầm, tôi có cảm giác mọi người đều nhìn tôi và xì xào.
“Có chuyện gì vậy nhỉ?” – Tôi nhìn Bảo Nghi và Bảo Nam thắc mắc nhưng họ không trả lời tôi, nhanh chóng rẽ đám đông đi vào quầy thức ăn, tôi đành nối đuôi theo. Sau khi chọn được đồ ăn ưng ý, cùng một ly nước uống trên tay, ba chúng tôi tìm được một cái bàn ăn còn trống và ngồi xuống đấy.
Tôi ngồi ăn mà không được yên, những ánh mắt của những người xung quanh cứ chĩa vào tôi chằm chằm khiến tôi sợ đến run lẩy bẩy, tay chân mồ hôi tuôn ướt nhẹp, tôi vội ngẩng mặt lên, ngước đôi mắt cầu cứu về phía Bảo Nghi và Bảo Nam.
Hiểu ý của tôi, Bảo Nghi lên tiếng:
– Cậu trở thành tâm điểm của trường rồi đó. Hôm qua bị Nhật Huy cảnh cáo, hôm nay được Gia Huy bảo vệ. Hay thật! Sắp có chuyện hay để xem rồi! – Cô nàng buông một câu cảm thán rồi lại tiếp tục cúi xuống khay thức ăn của mình.
Tôi cúi đầu, cố nuốt cục tức cho trôi tuột vào trong cuống họng, đưa tay che ngang mắt, im thin thít, cố gắng chấp nhận sự bất lực vô bờ đang tràn lan khắp cơ thể mình. Thật sự… tôi cảm thấy mệt mỏi, chỉ trong vài mươi tiếng đồng hồ, cả cuộc đời tôi như bị cuốn vào lốc xoáy, mất đi phương hướng. Nhưng tôi vẫn không hiểu lí do vì sao tôi lại chấp nhận đến trường này học, chắc có lẽ vì đây là thế giới mà tôi – một con ma cà rồng mà cũng không hẳn là ma cà rồng như tôi được thừa nhận. Bàn tay tôi hơi mỏi, run lên nhè nhẹ, tôi hạ tay xuống và… cười.
Bắt gặp nụ cười của tôi, Bảo Nghi và Bảo Nam như bắt gặp người ngoài hành tinh, mặt mày ngu ngơ nom đến tội. Nụ cười trên môi tôi bắt đầu đậm nét.
– Minh Châu! – Giọng nói của ai đó đột ngột vang lên ngay sát sau lưng làm tôi điếng hồn.