Huyền Thoại Vampire Trắng

Chương 16: Chương 16





- Oa,đây là căn tin đó hả?? Sao nó rộng kinh khủng vậy??? tôi bật thốt lên
Bên trong hàng trăm hàng nghìn con người đang tụ tập chuyện trò ăn uống rôm rả, những món ăn sang trọng đủ loại tràn ngập khắp nơi khiến tôi nhìn mà ứa nước miếng. Căn tin gì mà ko thua một nhà hàng tự chọn thuộc hạng 5 sao tí nào, chẹp…Tôi khẽ nuốt nước miếng nhìn vào trong, được học ở đây thật sướng như tiên. Được ăn ngon thế này ko thật ko uổng…
-Cậu hãy chọn món ăn đi, đây là buffet đó. Duy Phong khẽ lay tôi
Tôi giật mình khỏi mơ mộng, tay khẽ kiểm tra bên khóe miệng xem có suối chảy ko. Rồi mỉm cười giả lả nhìn cậu ấy
Hix! Hix! Cả ngày tôi vẫn chưa ăn gì thì phải, hình như lúc sáng chỉ xém nếm thử “vàng đen” thôi. Chợt nhớ đến tên hoàng tử thằn lằn khó ưa đó, máu nóng trong tôi tự nhiên bốc cháy phừng phực. Ko được rồi!! Phải ăn cho hạ hỏa mới được. Cổ nhân đã từng nói “có thực mới vực được đạo!” quả thật chí lí vô cùng.
Tôi hí hửng xách dĩa và dao nĩa đi lung tung khắp phòng ăn, mỗi món tôi xúc cả một dĩa to sù sụ đến mức Duy Phong phải cản lại, cười cầu hòa rồi dùng hết sức bình sinh lôi tôi ngồi bàn ăn mặc kệ thái độ thà chết ko ngừng múc của tôi.
Tôi xụ mặt ngồi xuống bàn giận dỗi, định tuyệt thực nhưng mà… mắt tôi ko kềm được lấp la lấp lánh khi nhìn chồng đồ ăn nước uống ê hề trước mặt, chưa bao giờ tôi được ăn nhiều thức ăn như vậy. Nuốt nước bọt ừng ực cố che giấu nỗi niềm sâu kín trong lòng, tôi quay đi
-Cậu ko ăn thật sao?? Duy Phong cười cười nhìn tôi như đã bắt được thóp của tôi vậy. Vậy chờ tớ ăn tí nhé.
Tôi trố mắt ra khi thấy Duy Phong thản nhiên múc từng muỗng thức ăn ngon lành đưa lên miệng, ko thèm mảy may để ý đến cái đứa thừa thãi đang ngồi bên cạnh. Giận quá hóa thẹn…tôi quyết định sẽ ăn thật nhiều để…dằn mặt cậu ấy =.=”. Nghĩ là làm, tôi với tay lấy hai cái muỗng và dùng hết khả năng của mình múc múc xới xới, nhai ngồm ngoàm như máy xén cắt cỏ. Ngược lại với kiểu ăn như sói đói vồ mồi của tôi, Duy Phong ăn rất nhỏ nhẹ, rồi từ từ buông muỗng nĩa, chống càm nhìn tôi xử lí hết dĩa thức ăn này đến dĩa thức ăn khác một cách đầy ngưỡng mộ. Chợt
-Chào cậu Duy Phong. Cậu đến ăn trưa à?
-Ừ. Duy Phong lạnh nhạt đáp lời rồi đưa tay cầm muỗng nĩa lên ăn tiếp
Tôi ngước mặt lên nhìn người trước mặt mình trong tình trạng hai má phồng ra vì ngốn quá nhiều thức ăn. Trước mặt tôi là “đuôi chồn” của Duy Phong và một tên đẹp trai nữa. Nhỏ khẽ liếc mắt nhìn tôi rồi ngồi phịch xuống ngay bên cạnh Duy Phong

-Bảo Nam à, cậu ngồi xuống đây ăn chung cho vui đi. Cô nàng quay qua anh chàng bên cạnh rồi chỉ tay vào chỗ bên cạnh tôi
“Cô ả đúng là mặt dày hơn cả mặt mo” Tôi thầm nghĩ.
Như để chứng tỏ độ dày của da mặt mình, cô ta khẽ hất mặt kênh kiệu nhìn tôi với khay thức ăn “bé bé xinh xinh” của tôi rồi cất giọng điệu đà
-Duy Phong à, sao cậu lại kết bạn với một tên quê mùa như thế?
-Đây là bạn tôi. Cậu đừng ăn nói mất lịch sự như thế Bảo Nghi. Duy Phong khẽ ngước mặt lên nhìn cô ả rồi lạnh lùng nói
Trong lòng tôi khẽ reo lên hào hứng?? Chết mi chưa con??? Duy Phong mãi là bạn tốt của ta. Ye ye ^^
Cô ả dường như ko ngờ Duy Phong lại nói thẳng như vậy, sượng sùng nhìn tôi rồi nở một nụ cười che giấu sự tẽn tò
-Xin lỗi…chỉ tại tớ ngạc nhiên vì cậu có người bạn như cậu ta thôi. À !! Bạn gái cậu dễ thương lắm đấy. Dạo này cậu với cô ấy sao rồi ?
-Bạn gái? Cậu nói gì vậy? Bạn gái nào?? Duy Phong ngừng ngay động tác của mình, ngước đôi mắt ngạc nhiên nhìn cô nàng
Nghe câu hỏi của cậu ấy tôi suýt cắn nhầm vào lưỡi của mình, cậu ấy biết mới là thiên tài đó kí ức của cậu ấy bị xóa mất rồi còn đâu
-Vậy là cậu chỉ gặp cô nàng Minh Vi đó một lần thôi à? Cô nàng hào hứng hỏi tiếp

-Minh Vi ư? Gương mặt Duy Phong càng ngày càng ngơ ngác hơn nữa. Là…
-Là bạn gái của cậu đấy. Tôi vội vàng cắt lời cậu ấy rồi ko để cho cậu ấy phản ứng tôi nói tiếp luôn. Bạn gái cậu quả là một cô gái xinh xắn, đáng yêu…vv…vv…
Tôi nói liến thoắng mặc cho gương mặt ngày càng ngơ ngác của Duy Phong và đám lông gà lông vịt của mình đang nổi từng cục từng cục. Đá lông nheo ra dấu cho cậu ấy một cách khí thế thiếu điều hàng lông mi rụng gần hết, mồ hôi vã ra như đang trong phòng tắm hơi
Duy Phong sau giây phút đơ đơ cũng vội vã gật đầu lấy gật đầu để nói theo tôi
-Cám…cám ơn cậu nhé.
Ya, dù thế nào cậu cũng rất hiểu tớ!! Tôi cười cười nhìn Duy Phong tỏ ý khen ngợi, rồi hất mặt nhìn cô nàng thách thức. Để xem nhà ngươi còn nói gì được nữa.
Như để ko phụ lòng tôi, cô nàng đứng bật dậy rồi nhìn Duy Phong khẽ cười
-Tớ muốn gặp lại cô ấy thêm một lần nữa.
-Tại…tại sao? Duy Phong lúng túng
-Tớ muốn gặp cô ta một lần để xác minh cho rõ ràng. Nếu cô ấy đúng là bạn gái cậu thì tớ sẽ bỏ cuộc. Cô nàng thản nhiên trả lời Duy Phong
Con nhỏ này cầm tinh con đỉa đói hay sao ấy? Sao cứ năm lần bảy lượt đòi xác minh thế này… ? Tôi cay cú rủa thầm trong bụng

-Chuyện này… Duy Phong ngập ngừng
-Được thôi. Tôi vội lên tiếng ngắt lời cậu ấy.
Khẽ đá vào chân Duy Phong ra hiệu cho cậu ấy im lặng tôi ngước mặt lên nhìn cô nàng
-Cô ta có phải bạn gái cậu đâu mà… Cô nàng trừng mắt nhìn tôi
-À…Tại…tại…à…tại cô ấy nói là cũng muốn gặp cậu lần nữa nếu có cơ hội. Tôi lắp bắp, suýt ná thở vì câu hỏi cắc cớ của cô nàng.
Cô nàng nhìn tôi nghi ngờ nhưng ko hỏi thêm gì nữa, chỉ nói thêm một câu nữa rồi quay đi
-Cuối tuần này gặp nhau ở khu vườn phía tây trường này.
Đợi hai người đó đi khuất rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm, định cúi xuống tẩu táng tiếp đám lương thực trên bàn thì
-Nãy giờ cậu nói gì thế? Sao tớ ko hiểu gì cả. Tớ làm gì có bạn gái mà hẹn gặp chứ… Duy Phong dường như ko chịu đựng được nữa quay sang tôi dồn dập hỏi
-Cậu đừng lo, cô ấy sẽ tới mà. Minh Vi, bạn gái giả của cậu đấy. Tôi cúi đầu xuống nhai ngồm ngoàm, nãy giờ ngồi đấu võ mồm với cô ta ko biết tiêu hết bao nhiêu kí lô kalo rồi nữa
-Sao cậu biết rõ chuyện của tớ vậy… ?
-Ơ…à…thì…Tôi lúng túng ko biết trả lời cậu ấy ra sao, chẳng lẽ tôi lại nói tôi là con nhỏ Minh Vi ấy ????
Rầm rầm rầm…

Huỵch huỵch huỵch…
Ủa! Động đất à? Hay là núi lửa, không, bộ sóng thần hả? Hay là Haiyan quay zìa ???
Tôi tò mò, trố đôi mắt cá thòi lòi dòm ra phía cửa chỉ nhìn thấy “một bầy ong vò vẽ” lúc nhúc di chuyển chầm chậm từ xa đến.
Tai tôi vọng lại tiếng kêu như máy mài nhôm hạng nặng đang hoạt động hết công suất kêu ồ ề ko nghe rõ là âm thanh gì
-Cút!!!! Bỗng một giọng nói thánh thót như tiếng đàn… đám ma phát ra từ tâm của “tổ ong vò vẽ”. Lũ ong vò vẽ như biến thành “những chú cừu non ngơ ngác, giẫm nát bét cánh rừng xanh”, chớp chớp đôi mắt ngoan hiền, ngây ngô nhìn người đó rồi từ từ, len lén rút dần đến phạm vi có thể… dòm tiếp
Aiz
~ Chắc có một tên hót gì gì đó xuất hiện nữa chứ gì… Tôi nghĩ thầm rồi cúi xuống ăn tiếp
Chính lúc tôi cúi đầu xuống, nhai ngồm ngoàm thì một người xuất hiện, đến đứng sát bên cạnh tôi, lũ cừu non đang im thin thít thoắt một cái biến thành một dàn đồng ca mùa hạ với dàn âm thanh cực kì tận tình để khủng bố người nghe hét lên một tiếng “thánh thót” rồi im bặt.
Tôi nhè nhẹ ngước mặt lên 120 độ, nhìn vào bóng người trước mắt, vừa nhìn thấy gương mặt của người đó tôi đã xém phun hết thức ăn trong họng ra ngoài, trợn tròn mắt nhìn hắn
Ko gian im ắng lạ thường, ngay cả tiếng vi khuẩn bay vi vu cũng nghe rõ, trong vòng bán kính 3m không có lấy một bóng người, đám nai vàng lúc nãy còn cất tiếng du dương, xúm xít đen đỏ quanh người này mà ngay lập tức tránh xa ra như người ta tránh bệnh hủi, ai nấy đều trở về chỗ của mình. Đứa thì cúi đầu ăn lấy ăn để như bị bỏ đói, đứa ngước mặt ngó dọc ngó ngang như thể ta đây đang ngắm trăng sao, những chuyện vớ vỉnh kia ta chẳng quan tâm,…
-Sao hôm nay trông mày quê mùa thế Minh Châu? Sau một thời gian dài nhìn ngắm mỏi con mắt tên đó mới cất giọng “dịu dàng”