-Duy Phong!!!! Tôi hét thật to khi vừa thấy bóng dáng cậu ấy ở phía trước
Duy Phong giật mình quay phắt người lại (chắc tại tiếng oanh vàng thỏ thẻ của tôi đấy), sựng người nhìn tôi
-Cậu biết tớ đúng ko? Tôi chạy nhanh đến cậu ấy, dồn dập hỏi, tôi nghe rõ tiếng trái tim mình đập nhanh như muốn rơi ra
-Cậu…cậu là ai vậy? Duy Phong nhìn tôi bối rối
-Tớ…tớ là Minh Châu đây. Vũ Hoàng Minh Châu. Tớ… Tôi chợt nhìn thấy mái tóc của mình, nó đã dài ra đến thắt lưng rồi. Sững sờ chạm vào những lọn tóc dài bay bay tôi bàng hoàng nhìn vào Duy Phong. Tớ…sao tóc tớ…
-Cậu…cậu sao vậy ?? Duy Phong nhìn tôi, ánh mắt ngày càng lộ rõ vẻ bối rối, ngượng ngùng
Sao cậu ấy tỏ ra bối rối ngượng ngùng với tôi như thế ? Chẳng lẽ cậu ấy thật sự quên tôi rồi sao ? Thật sự trong mắt cậu ấy tôi là một người xa lạ sao ? Trong mắt cậu ấy…có lẽ tôi là một người con gái lạ lùng chứ ko phải là người anh em kề cận bên cậu ấy bấy lâu nay.
Tôi đau quá, thật sự rất đau. Tôi quay đi vội vàng bỏ chạy thật nhanh. Tôi ko thể đối diện với Duy Phong được nữa.
Sau khi bỏ chạy thật xa, khi ko còn nhìn thấy bóng dáng của Duy Phong nữa tôi mới từ từ bước chậm lại rồi từ từ ngồi thụp xuống.
Ông trời thật tàn nhẫn với tôi, tại sao lại bắt tôi chịu đau khổ và đem tôi ra làm trò đùa của số phận như vậy??? Cuộc đời tôi từ lúc sinh ra chưa từng cảm thấy hạnh phúc với vòng tay ba mẹ, chưa từng có bất kì thứ gì dù là những thứ mà người khác coi là đơn giản, là tầm thường. Phải chăng kiếp trước tôi đã làm gì rất đáng khinh để bây giờ bị trừng phạt như thế này?
Đau...tôi đau lắm, nước mắt bắt đầu tuôn rồi không ngừng rơi tí tách, tôi ôm mặt khóc nức nở, những giọt nước mắt yếu đuối lăn dài trên gò má, thấm ướt cả đôi bàn tay. Tôi thực sự đã ko chịu nỗi nữa rồi… Tôi là ai? Tại sao tôi lại thay đổi giới tính một cách liên tục thế này??? Tôi…liệu tôi có phải là …
-Cậu đang rất ngạc nhiên khi tóc mình bỗng dài ra nhanh chóng như vậy đúng ko? Quốc Bảo ko biết đã đến và đứng cạnh tôi tự lúc nào, bất chợt lên tiếng hỏi
-Các người đã làm gì tôi hả ? Tôi tức giận đứng bật dậy túm lấy cổ áo cậu ta ghì mạnh xuống, nghiến răng thật chặt
-Chúng tôi ko thể thay đổi giới tính của cậu được. Đó là do chính bản thân cậu biến đổi thôi. Gia Huy từ đâu ko biết chậm rãi bước ra
Đến lúc này tôi thật sự ko thể chịu nỗi gương mặt lạnh lùng và thái độ thản nhiên như ko có chuyện gì của Gia Huy được nữa rồi. Hắn…chính hắn là kẻ khiến tôi đau đớn đến mức này mà tại sao hắn vẫn thản nhiên xuất hiện trước mặt tôi như vậy ?? Tại sao ???
Bốp !!! Tôi lao đến, dùng tất cả những nỗi uất hận trong lòng mình giáng thẳng vào mặt cậu ta một cú đấm
-Tên khốn !! Nhà ngươi còn dám vác mặt đến tìm ta nữa sao ?? Tôi hét lên, vung tay định đánh tiếp
-Dừng lại ngay. Quốc Bảo nắm chặt tay tôi lại. Cô có biết là cô đã đánh cậu Gia Huy biết bao nhiêu lần rồi ko hả?
-Chỉ vì cậu ta mà tôi mới trở thành quái vật như thế này, ko đánh cậu ta chẳng lẽ tôi nhào tới hôn cậu ta sao??
Tâm hồn tôi như muốn phát cuồng lên. Lúc này vỏ bọc sắt đã nát rồi. Vỡ vụn ra cả… Con ốc sên có ngày cũng chui ra khỏi cái vỏ của nó. Cả cơ thể nhỏ bé phải gánh chịu nỗi dày vò tàn khốc của số phận. Tôi cố ngăn tiếng nấc như để bảo vệ lòng tự trọng cuối cùng còn xót lại. Tôi ghét hắn!!! Tôi hận hắn đến vô cùng!!
-Ma cà rồng ko phải là quái vật !!! Quốc Bảo quắc mắt nhìn tôi, giận dữ
Nhưng tôi mặc kệ ánh mắt đó, tôi phải nói hết tất cả những uất hận trong lòng mình. Tôi đã cố gắng chống lại sự khắc nghiệt của số phận…Nhưng mọi thứ đã chấm hết rồi… Tôi có gắng đến đâu cũng không thể mang cuộc sống bình ổn trở về… Thật bất lực… Nước mắt trút ra mong tìm lại được cảm giác bình yên… Nhưng sao cái thứ mặn chát kia càng rơi xuống sự đau đớn lại càng ngập tràn… Cay quá… Chẳng biết gương mặt hắn thế nào, nhưng chính tôi lúc này cũng không kiểm soát được trạng thái phát điên của bản thân
-Cậu ta hút máu tôi, biến tôi thành con gái, rồi trở thành con trai, rồi lại trở thành con gái, vậy mà ko phải là quái vật à????
-Đây ko phải lần đầu cậu bị đổi giới tính sao? Gia Huy sững sờ nhìn tôi. Cậu thường xuyên bị như thế sao?
-Cái gì…Các người nói vậy là sao?? Chẳng lẽ… đó là tự tôi biến đổi sao? Tôi bàng hoàng nhìn họ, lắp bắp, cả người như bị tạt vào một xô nước đá, lạnh buốt
Im lặng một lát, Gia Huy khẽ ngước đôi mắt màu tím bạc ấy lên nhìn tôi, điềm đạm trả lời
-Cậu là một trường hợp đặc biệt, cậu có thể tự thay đổi giới tính của mình.
-Nếu vậy…Tôi đưa ánh mắt thất thần nhìn Gia Huy…Tôi sẽ trở thành quái vật sao?
-Hãy đi với tôi. Gia Huy chợt đề nghị
Tôi ngước mặt lên nhìn cậu ta, cười mỉa mai, thật sự tôi ko thể khóc được nữa, trái tim tôi quá đau và nước mắt tôi cũng đã cạn khô rồi
-Trở thành vợ cậu à?
-Tôi ko suy nghĩ đến việc đó. Gia Huy khẽ sững sờ nhìn tôi rồi nhẹ lắc đầu. Tôi chỉ muốn giúp đỡ cậu thôi
-Tôi tự bảo vệ mình được. Tôi hét lên. Tôi ko cần sự bảo vệ của các người
-Cậu ko thể chống lại ngài Nhật Huy đâu. Quốc Bảo lên tiếng. Nếu ngài ấy bắt được cậu thì cậu sẽ phải làm vợ ngài ấy.
-Nếu hắn bắt tôi làm vợ hắn tôi sẽ cắn lưỡi mà chết cho hắn xem.
-Cậu đi theo ngài Gia Huy là an toàn nhất, ngài ấy sẽ bảo vệ cậu, ngài ấy sẽ che giấu việc cậu là con gái.
-Ko thích. Tại sao tôi phải chịu sự bảo vệ của các người. Tôi ko cần ai giúp đỡ cả
-Cậu thật cứng đầu. Quốc Bảo thở hắt ra, đầu hàng với cái đầu của tôi (Vớ vẩn, đầu ko cứng thì óc với sọ trong đó lộn tùng phèo hết à?)
-Cậu ko muốn đến nhà tôi ở đúng ko? Gia Huy đột ngột lên tiếng
Tôi gật đầu ngay tắp lự, tuy mệt mỏi nhưng xem ra tôi vẫn còn một chút lí trí, tâm trạng cũng dần ổn định hơn.
Có lẽ tôi nên chấp nhận sự thật này, tuy chua cay nhưng nếu cố gắng thì tôi vẫn có thể bước nhanh qua nó. Dù thật khó…
-Vậy tôi sẽ sắp xếp cho cậu thành học sinh của trường RV và sống ở kí túc xá của trường
oOo
Trường RV hay là Royal Vampire, là một trong hai trường quý tộc tư nhân danh tiếng nhất của hòn ngọc viễn đông. Những học sinh ở ngôi trường này cứ ba người thì chỉ có một người là người bình thường. Tuy nhiên tất cả đều sống, học tập và sinh hoạt với nhau như những con người bình thường, ko phân chia, đối đầu nhau.
Ở đây ngoại trừ vampire mang trong mình sức mạnh tối cao và và vampire quý tộc thì ko ai có thể nhận biết được đâu là vampire đâu là những con người bình thường. Vì thế cậu có thể an tâm khi học tại đây…
Lời của Quốc Bảo cứ văng vẳng trong đầu tôi, thật khó tin hóa ra ngôi trường danh tiếng của nước mình lại là ngôi trường giành cho vampire.
Sau khi biết rõ mọi chuyện tôi chỉ có thể giấu những nỗi bất an ở sâu trong lòng, phủ lên đó là một gương mặt tươi tỉnh bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra. Sự việc đã như vậy rồi than thân làm gì, trách phận được chi?? Thôi thì cứ sống tốt vui vẻ, hạnh phúc ngày nào hay ngày đấy vậy. Chuyện tương lai lo nghĩ xa xôi cũng chả được ích lợi gì, nghĩ trước bước chẳng qua, nghĩ xa qua ko tới.
Sự đời lắm bất ngờ biết đâu mà lần, thôi thì cứ mạnh mẽ mà sống tiếp vậy, cố gắng tự làm chủ lấy vận mệnh của mình để giành lấy sự sống còn những giây phút nguy hiểm mà định mệnh đã an bài. Là định mệnh đã an bài hay tất cả đều do con người cố tình nghĩ ra cũng mặc kệ, suy nghĩ phức tạp chỉ tự làm khổ mình, khổ người. Thiên thời – Địa lợi – Nhân hoà, muốn trọn vẹn cả ba yếu tố đó một cách tuyệt đối thì có khi yêu cầu bắc thang leo lên trời còn có hi vọng hơn.