Huyền Thoại Chuông Gió

Chương 9: Chương 9





5.
Đã một ngày trôi qua mà Huy Linh vẫn chưa thấy về. Ngoài trời đang mưa, cơn mưa làm trời nhanh tối. Nắng Hạ ngồi trong bàn ăn, mọi lần đối diện chỗ cô ngồi vẫn là Huy Linh, vẫn ỏm củ tỏi vì những câu tranh luận không ra đâu vào đâu cả, giờ đây thật yên lặng. Không thể tự trả lời được câu hỏi Huy Linh đã đi đâu, Nắng Hạ hờ hững đưa thìa thức ăn lên miệng, vừa lúc cánh cửa mở tung, Huy Linh hiện ra ngay trước mắt khiến thìa thức ăn rơi xuống đất. Nắng Hạ giật mình, cô lạnh sống lưng. Người Huy Linh ướt mèm, anh không nói gì, khuôn mặt anh buồn rầu nhìn Nắng Hạ. Vẫn im lặng, Huy Linh tiến về bàn mình ngồi. Quen thuộc lắm!
Nắng Hạ cúi mặt ngại ngùng và cho dù không ngước lên thăm dò thì cô cũng biết được Huy Linh đang nhìn mình không rời.
- Tôi không ăn nữa. Nói nhanh và vội vã, Nắng Hạ đứng lên toan đi ra thì đã bị bàn tay Huy Linh nắm gọn:
- Em ghét tôi đến vậy sao?
Lúng túng, hốt hoảng, Nắng Hạ cố gắng gỡ bàn tay của mình ra nhưng chưa kịp hoàn thành thì cô đã vội giật mình khi nhìn thấy Huy Linh đang gục đầu xuống bàn. Cô mạnh dạn lay nhẹ anh, bất chợt Huy Linh đưa cách tay của mình ra choàng lấy vai Nắng Hạ, anh ôm cô vào lòng và cất lời với một giọng mệt mỏi: - Tôi mệt lắm! Buồn ngủ quá!
Nắng Hạ đứng dậy dứt khoát, cô gần như quát lên:
- Buồn ngủ thì anh đi ra giường mình mà nằm chứ. Đứng dậy đi!
- Không đi được nữa, tôi mệt lắm.
- Anh phải đi thay quần áo của mình đi, mặc ướt thế bị cảm bây giờ.
Mạnh dạn hơn, Nắng Hạ tiến lại gần Huy Linh, nắm lấy tay anh và lôi dậy:
- Đi nhanh lên nào!
**************
Huy Linh bị sốt, Nắng Hạ phải cố gắng quên đi mọi chuyện, cô bưng bát cháo đặt lên giường của Huy Linh:
- Cả ngày hôm qua chắc anh chưa ăn gì hả? Lớn rồi mà còn không biết lối về nhà, đi dầm nắng dầm mưa cả ngày, chẳng ốm mới lạ đấy.
Huy Linh nhìn Nắng Hạ, anh nói nhỏ:
- Nắng Hạ, chuyện hôm qua...

- Tôi quên hết rồi, anh đừng nhắc lại nữa.
Huy Linh gật đầu cười, Nắng Hạ nói trống không:
- Cả ngày hôm qua ở ngoài đó hả?
Huy Linh gật đầu thay cho câu trả lời, Nắng Hạ tiếp:
- Mọi ngày anh vẫn chê tôi ngốc, giờ thì tôi phải mắng anh như thế nào nhỉ?
- Thế nào cũng được, chỉ cần em không giận tôi và khóc nữa.
Nắng Hạ quay sang lườm Huy Linh:
- Lần sau anh mà còn đùa kiểu ấy nữa là tôi không thèm chơi với anh nữa đâu.
- Đùa? Em nghĩ đó là trò đùa của tôi? Huy Linh có chút không hài lòng.
- Tôi mong là tôi nghĩ đúng. Nắng Hạ thấy khó xử.
- Em đừng cố gắng lảng tránh tôi nữa, lẽ ra em phải là người hiểu rõ điều đó hơn ai hết chứ?
- Đủ rồi đấy, anh đừng có nói gì nữa. Em đã lảng tránh tôi như thế chưa đủ sao? Em làm tôi đau khổ như thế mà vẫn chưa đủ sao Nắng Hạ? Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật. Tôi...
Huy Linh vội giữ cánh tay Nắng Hạ lại khi cô có ý định bước đi.
- Em hãy lắng nghe tôi nói một lần thôi mà, dù sao thì hôm nay cũng đã bước sang ngày thứ 10 rồi, tôi không muốn sau này phải ân hận, tôi muốn em hiểu rõ được tình cảm của tôi. Tôi không muốn giấu nữa, khó chịu lắm.
Nắng Hạ nghĩ có lẽ Huy Linh đang nhầm lẫn chuyện gì đó, khoảng thời gian cô và anh gặp nhau quá ngắn để phát sinh được tình cảm, nhưng Huy Linh vẫn khẳng định lại một lần nữa:
- Không! Em chẳng hiểu gì tôi cả. Em nghĩ tôi thích trêu đùa người khác lắm sao, nhất là đối với một người con gái đặc biệt như em?
Ngay từ lúc anh nghe thấy tin anh sẽ phải làm quen với một cô gái lạ, anh đã kiên quyết phản đối. Đó là lần đầu tiên anh và mẹ mình tranh cãi lớn đến như vậy. Anh chỉ thần tượng mẹ của mình, và nghĩ rằng không một người con gái nào có thể làm cho anh rung động vì mọi người đều không sống thật với bản chất của họ trước mặt anh. Duyên số đã cho anh gặp Nắng Hạ. Ngay từ giây phút thấy Nắng Hạ nhẩy dựng lên không chịu ở chung phòng với mình, lại còn dám mắng xa xả vào mặt anh không chút đắn đo, Huy Linh bắt đầu nhìn Nắng Hạ với một ánh mắt khác. Ít ra thì anh cũng đã biết được Nắng Hạ không như những người con gái anh đã từng gặp. Và thấy khi cô khóc, cô tát anh vì bị anh hôn để chữa độc thuốc mê, anh biết mình đã gặp được người con gái mà anh đã tìm kiếm bấy lâu. Càng tiếp xúc với cô, những gì cô làm đều rất ngây ngô trong sáng, và đặc biệt đáng quý hơn cả là là sự chân thật trong con người cô, anh cũng không biết đã mến cô từ lúc nào. Anh đã rất buồn trước mỗi lần cô nói muốn nhanh thoát khỏi nơi đây để trở về bên gia đình. Anh biết trước mặt Nắng Hạ anh trở thành một con người khác. Anh thích được nói chuyện với cô, thích được bên cạnh nghe cô líu lo. Anh ao ước, anh mong muốn cô mãi mãi ở lại nơi này, mãi mãi ở bên cạnh anh như thế này thôi cũng là quá đủ rồi.

Nghe xong tất cả những điều mà Huy Linh nói, Nắng Hạ vẫn như không thể tin vào thực tại, cô cố gắng nói cho Huy Linh biết rằng cô không phải là người tốt như Huy Linh nghĩ, cũng không xứng đáng và phù hợp với anh, sẽ còn nhiều người con gái tốt hơn cô nhiều.
- Tôi biết giờ đây với em gia đình là tất cả, tôi cũng biết em không hề để ý đến tôi nhưng tôi biết làm sao được, trái tim tôi vẫn cứ đập loạn nhịp mỗi khi tôi bên cạnh em. Và em cũng không cần phải hạ thấp mình như thế đâu, em phải hiểu rõ rằng tôi đang đi tìm một nửa của cuộc đời tôi chứ không phải là tôi đang đi tìm một người hoàn hảo cho riêng mình. Biết không thể nói lại Huy Linh, Nắng Hạ vội đứng lên:
- Anh ăn đi, từ giờ anh đừng nhắc tới chuyện này nữa, mai tôi ra rồi.
- Em ác quá, sao ác với tôi thế? Huy Linh nói nhỏ vì không muốn Nắng Hạ nghe thấy. Anh mỉm cười: - Nhưng như thế mới là Nắng Hạ của tôi chứ.
Huy Linh nén tiếng thở dài vào trong. Phải chăng anh đang buông xuôi tất cả, bỏ mặc lại tất cả cho duyên phận? Phải chăng anh đã hiểu ra vấn đề và quyết định từ bỏ nó? Anh đâu có ngờ thích một người lại khó khăn đến vậy.
***************
Từ ngoài cửa bếp, cố gắng lấy vẻ tự nhiên, Huy Linh bước vào tươi cười:
- Có phần của tôi không vậy? Con gái gì ăn tham ghê, ăn vụng cả người đang ốm nữa chứ.
Nắng Hạ đang làm món xoài dầm, hai người có chành chọe với nhau vài câu như thường lệ, cuối cùng thì cũng phải để bát xoài dầm ở giữa. Nắng Hạ lầm bầm nhỏ:
- Ốm mà sao ăn khỏe thế?
- Ốm ăn mà.
Nắng Hạ cười quay đi, cô dừng ăn:
- Tôi dành phần cho anh đấy, sau này tôi còn ăn nhiều nữa mà. Món này làm cũng dễ, anh có thể tự làm được hoặc nếu không thì nói người giúp việc làm cho. Tha hồ ăn.
- Ngốc quá! Em làm thì chắc chắn là phải khác họ chứ. Giống nhau làm sao được.
Nắng Hạ quay đi, cô chẳng biết nói thêm gì nữa. Rồi ngập ngừng, cô cất lời hói Huy Linh, giọng nghiêm chỉnh:
- Tôi hỏi Huy Linh, nhưng Huy Linh cũng phải nói thật đấy.

- Ừ! Sao?
- Anh là người thuộc giới quý tộc, có địa vị và tiền bạc, có nhiều thứ nếu cần là có ngay. Với những người con gái, anh không quá chú ý và tương đối khắt khe với họ. Rõ ràng là tôi không xinh đẹp nổi bật, tính cách lại linh tinh vô duyên...Nói chung là tôi chẳng có điểm gì đặc biệt, có rất nhiều tật xấu...thế thì tại sao Huy Linh lại có thể...
- Vì suy nghĩ đó mà em cho rằng chuyện tôi có tình cảm với em là không thể, em cho rằng tôi đang đùa giỡn với em?
Nắng Hạ im lặng, Huy Linh cười:
- Em đáng yêu lắm, lại chân thật nữa.
Nắng Hạ giật mình liếc nhanh sang Huy Linh, anh cũng đang nhìn cô cùng nụ cười:
- Câu nói vừa rồi của em không đủ để thấy rõ sao? Chưa một người con gái nào nói với tôi những điều tương tự như thế.
Nắng Hạ đưa tay lên đỡ trán:
- Chịu anh rồi, tôi nói như thế mà anh cũng cho là...Anh đúng là đồ ngốc thật.
- Chưa một người con gái nào dám mắng tôi như thế cả, chỉ có em là duy nhất đấy.
Nắng Hạ gần như phẫn nộ, cô mở to mắt:
- Anh đừng đem tôi ra so sánh với những người con gái khác được không? Chẳng lẽ chỉ vì tôi là người duy nhất dám mắng anh, dám nói xấu chính mình trước mặt anh mà anh quý tôi sao? - Không hẳn. Tôi chỉ đang phân tích cho emm hiểu rằng em đặc biệt như thế nào, trong mắt tôi thì em dễ thương lắm.
- Trời ơi! Anh có làm sao không vậy? Dễ thương ư? Tôi hay cáu gắt, hay bắt nạt, hay giận linh tinh, hay trở tính thất thường...thế mà...Anh đúng là bị làm sao thật rồi, tôi không phải người như anh nghĩ đâu, anh đang lầm tưởng đấy.
- Này! Từ nãy tới giờ em đang nói linh tinh gì vậy? Em đang cố gắng nói xấu mình hết mức để tôi không thích em nữa phải không? Sao em ngốc thế? Điều đó có cần thiết không? Huy Linh cười: - Mà càng nghe em nói từ nãy tới giờ tôi càng nhận thấy em đáng yêu hơn đấy.
Nắng Hạ bật dậy, cô trố mắt to, há hốc mồm nhìn Huy Linh như một sinh vật lạ vừa rơi từ trên trời xuống vậy. Cô vung tay loạn xị:
- Hết thuốc chữa với anh rồi, hết thuốc chữa, không còn gì có thể nói được nữa. Anh đúng là một tên ngốc, ngốc nhất trong tất cả những tên ngốc tôi đã từng gặp.
Nhìn điệu bộ ấy của Nắng Hạ, Huy Linh càng thấy buồn cười hơn, anh nhìn Nắng Hạ đang loạn xị trước mặt mà cứ cười hoài. Có thể lúc này đây, tất cả những gì Nắng Hạ làm đều trở nên đẹp trong mắt anh. Có lẽ là do tâm trạng người đang yêu đây chăng?
Huy Linh muốn cho Nắng Hạ biết rõ hơn về tình hình của ngày mai, khi đến phòng họp chung của gia đình cùng anh cô phải làm gì? Cô phải mặc bộ váy đen lễ phục truyền thống, phải đi đứng cho ra dáng là một người quyền quý cao sang, lịch sự, nhã nhặn, ăn nói lễ phép có chừng mực...Phòng họp ngày mai sẽ có rất nhiều người, nguyên là bậc cha chú trong gia đình, ai cũng có địa vị cao trong vương quốc. Cô không được quát tháo ầm ĩ như với anh trong những ngày vừa rồi, không được ăn nói tự do, không được làm theo ý mình...Nói tóm lại thì cô không được phép làm gì chỉ trừ việc phải ngồi im lặng lắng nghe mọi người nói chuyện.
Huy Linh đã 22 tuổi, một cái tuổi không còn là trẻ con bồng bột ở nơi này nữa, vậy mà anh chưa để ý đến một người con gái nào. Bốn lần làm quen trước anh đều thẳng thừng từ chối, cho nên việc anh và Nắng Hạ làm quen nhau được mọi người quan tâm chú ý rất lớn.

- Bốn lần trước thất bại chắc làm mọi người thất vọng lắm nhỉ? Nắng Hạ lên tiếng: - Hừm!! Thế là họ lại xắp thất vọng thêm lần nữa rồi, tôi và Huy Linh lại chẳng đi đến đâu cả.
- Đã biết ý kiến của tôi như thế nào chưa màm em đã vội khẳng định như thế? Em quên mất rằng tôi rất mến em à. Và cả một điều nữa, chỉ cần tôi gật đầu thì em sẽ chẳng bao giờ rời xa nơi này để đi đâu cả.
- Anh...Nắng Hạ giật mình, cô hơi tái mặt :
- Nếu anh làm thế, anh biết rõ rằng tôi và cả anh sẽ như thế nào mà. - Tôi biết. Cho nên tôi không thể giữ em ở lại nếu em không muốn.
- Cảm ơn. Anh cũng biết điều đấy chứ, không uổng công tôi cố gắng đối xử tốt với anh. Nắng Hạ nói mà không suy nghĩ, cô không biết được những lời mình vừa nói làm cho Huy Linh buồn:
- Em đừng nói gì nữa. Em nói như đâm kim sát muối vào lòng tôi vậy. Tôi biết em là người thông minh, em thừa hiểu tất cả nhừng gì mà tôi muốn nói. Nhưng sao em cứ giả bộ ngu ngơ không hiểu gì để cho tôi càng đau khổ hơn vậy. Tôi luôn phải giấu giếm đi tình cảm của mình, che giấu đi sự hụt hẫng buồn khổ của mình. Tôi luôn cố gắng kìm nén tất cả để khi xuất hiện trước mắt em tôi luôn vui vẻ tươi cười và cũng ngây thơ không kém. Vậy mà em chẳng có chút động lòng gì cả. Huy Linh thở dài buồn bã : - Buồn nhỉ?
- Tôi xin lỗi. Nắng Hạ chỉ biết nói như thế, rồi trớ lại vẻ hồn nhiên, vui tươi thường ngày, cô nhìn Huy Linh:
- Đi ra vườn hoa cùng với tôi đi. Tôi muốn nhìn thấy luống hoa anh trồng, bữa nọ tôi đã kịp ngắm gì đâu.
Huy Linh có chút bất ngờ:
- Hơ hơ...Lạ quá!
- Lạ gì?
- Thì từ trước tới giờ chỉ có tôi là mời em ra đó thôi, bây giờ...
Huy Linh lung túng ra mặt, Nắng Hạ nghiêng nghiêng đôi mắt nhìn và cười lém, nụ cười luôn làm cho Huy Linh xao xuyến :
- Thế à? Vậy mà tôi cũng không biết. Tệ nhỉ?
Thật nhẹ nhàng, Nắng Hạ khẽ lách mình qua cánh cửa, để lại Huy Linh sau lưng cứ đi từ hết ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác. Lặng lẽ theo sau Nắng Hạ, Huy Linh thấy lồng ngực mình cứ đập lên rộn ràng, anh thấy hồi hộp tuy anh biết sẽ chẳng có điều gì khác đi là mấy so với với thường ngày.

*************
Đứng trước luống hoa nhỏ tím biếc đang bắt nhịp hòa cùng với cuộc sống với bao loài hoa khác, Nắng Hạ thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Bữa nay bầu trời không còn cái nắng gắt của mùa hè mà thay vào đó là không khí trong lành, mát mẻ. Có lẽ sau trận mưa đêm qua, cái chói chang của một mùa nóng bỏng đã dịu đi. Những cơn gió thổi mang theo hơi nước khiến tóc cô khẽ cựa mình. Mùi của gió, của hoa, của hơi nước tinh khiết và của mái tóc cô như hòa quyện lại, đan xen nhau tạo nên một thứ hương thơm dịu nhẹ khiến Huy Linh đứng bên cạnh đang chất ngất.
Cảnh vật thì rất trữ tình, lãng mạn, thanh bình và hai con người đang đứng đó im lặng cảm thấy ngượng ngùng gò bó không chút thoải mái. Nắng Hạ mời Huy Linh ra đây nhưng cô lại không biết nói gì, không biết bắt đầu từ đâu và quan trọng hơn cả, cô biết nói gì với anh đây khi trong đầu cô đang trống rỗng. Huy Linh đứng bên, anh cũng cảm nhận được điều đó. Nếu như mọi lần, anh đã lên tiếng từ lâu rồi.