Huyền Thoại Chuông Gió

Chương 38: Chương 38






- Sao ồn thế? Người ta đang ốm mà, đau chết đi được. Huy Linh như đang cố gắng nói cho không khí vui vẻ hơn.

- Đau ở đâu? Huy Linh phải nói ra thì tôi mới biết được chứ. Nắng Hạ tái mặt, cô cuống cuồng.

- Nắng Hạ đó. Làm tôi đau lắm.

Cô ngây thơ không hiểu hàm ý của anh, hơi tái mặt:

- Tôi…tôi…làm Huy Linh đau ư? Ở đâu? Làm sao tôi biết được.

- Ở đây này. Huy Linh cầm đôi bàn tay bé nhỏ của Nắng Hạ dúi nhẹ vào ngực mình.

Nắng Hạ vội rụt tay lại:

- Huy Linh đừng đùa tôi như thế nữa, đừng trêu tôi như thế nữa.

- Không! Tôi nói thật đấy chứ.

Nắng Hạ cúi gằm mặt, bỗng dưng cô thấy trái tim mình như đang có ai bóp nghẹt.

Cầm lấy bàn tau đang e ấp của Nắng Hạ, Huy Linh áp nhẹ vào má mình, đôi má đang lạnh toát mồ hôi.

- Nắng Ha ơi! Tôi đã cố gắng nhưng chẳng thể nào quên được em. Những ngày qua tôi nhớ em đến điên dại cả người. Tôi không tin, và cũng không thể nào chấp nhận được chuyện hai ta đã chia tay. Nắng Hạ, xin em hãy cho chúng ta một cơ hội nữa đi, hãy cho tôi một cơ hội nữa, rồi chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Nắng Hạ nghẹn ngào, nước mắt cô lại rơi chảy dài hai gò má hồng, cô vừa nói vừa nấc lên nghẹn ngào:

- Tôi làm thế cũng là chỉ muốn tốt cho Huy Linh mà thôi. Thà như thế còn hơn là để Huy Linh bị tổn thương về sau. Xin lỗi Huy Linh, nhưng tôi…

- Em còn hận tôi, còn ghét tôi lắm phải không?

Nắng Hạ vội lắc đầu:

- Không phải, sự thật không phải là như thế. Tôi vì Huy Linh, vì cả tôi nữa.

- Ngốc ạ!

Câu nói sao quen thuộc quá. Đã bao lâu rồi cô chưa được nghe câu nói ấy, chẳng ai gọi cô là ngốc với giọng yêu thương đến thế cả.

- Nắng Hạ làm như thế là giết tôi chứ chẳng phải là tốt gì cho tôi đâu. Tôi yêu em, và cũng không thể sống thiếu em được. Đừng rời xa tôi nữa nhé, hãy quay lại cho tôi một cơ hội nữa, rồi chúng mình sẽ bắt đầu lại. Chuyện của chúng mình không thể nào chấm dứt như thế được.

- Nhưng tôi… Nắng Hạ ngập ngừng.

Nghiêng người, Huy Linh kéo cô vào lòng, ôm trọn cô vào lòng mình:
- Nhưng gì? Mặc kệ Nắng Hạ có coi tôi là anh trai hay gì gì đi nữa thì chỉ cần Nắng Hạ ở bên tôi là tôi đã hạnh phúc rồi. Nắng Hạ đồng ý về cùng tôi nhé.


Nắng Hạ khóc nấc lên thành tiếng, cảm xúc của cô giờ đây thật khó có thể diễn tả được bằng lời.

Huy Linh đưa tay lau đi giọt nước mắt trên má cô, nhìn cô trong yêu thương ngập tràn. Anh khẽ mỉm cười.
Hạnh phúc không phải là một điều gì đó xa vời, đôi khi nó đang hiện hữu trước mắt ta, đang sống cùng ta mà ta đã vô tình không nhận rõ.

Đôi bàn tay của Huy Linh trở nên thật ấm áp, ấm áp vì cô cảm nhận được cô đang được chở che, được bao bọc trong trái tim chân thành của anh. Cô đang cảm thấy hạnh phúc.

Những ngày tháng qua đủ để cho cô nhận ra một điều rằng xa Huy Linh cô cũng nhớ anh vô cùng. Cô đã mơ hồ một sự thật, sự thật rằng cô cũng đã mến Huy Linh biết bao nhiêu. Song hiện thực cô có làm được những điều theo trái tim mình mách bảo, hay với cô, ghánh nặng về một thế giới của riêng cô, ghánh nặng về gia đình, bạn bè không cho phép cô làm như vậy.



****************



Có tiếng bước chân dậm dịch ngoài hành lang, Nắng Hạ vội ngồi dậy và lau đi giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt.

Nghe tin Huy Linh bị bệnh, tất cả mọi người lo lắng chạy đến hỏi thăm. Huy Linh nói khẽ nửa đùa nửa thật đủ để cho Nắng Hạ nghe thấy:

- Họ vào chẳng đúng lúc gì cả.

Ngại ngùng còn nguyên một màu hồng trên má, Nắng Hạ không biết nói gì, cô đứng lên chào mọi người.

Căn phòng nhỏ chỉ có riêng hai người giờ đã đông vui nhộn nhịp hơn hẳn. Tiếng người hỏi han, tiếng trêu đùa đôi uyên ương cứ vang lên đều đều. Có người còn tinh ý nói với Huy Linh:

- Cậu Huy Linh ốm mà Nắng Hạ lo quá, thương cậu khóc đỏ cả con mắt kìa.

Một người khác thêm vào:

- Lần này Nắng Hạ về đây chơi, cậu nhớ cô ấy quá mà sinh ốm. Tội này là do Nắng Hạ mà ra, cậu phải phạt Nắng Hạ thật nặng vào.

Nắng Hạ nhìn nhanh sang Huy Linh, anh mỉm cười đáp trả đầy âu yếm. Mọi người đến làm phá tan đi căng thẳng giữa anh và Nắng Hạ, mối quan hệ của hai người thêm xích lại gần nhau hơn qua những câu đùa đầy ý vị của mọi người.



****************



Vừa nấu cháo cho Huy Linh, vừa phải nghe nhỏ Mai Thúy huyên thuyện bên cạnh mà lòng Nắng Hạ càng thêm nặng trĩu.

- Tội nghiệp anh Huy Linh quá chị Nắng Hạ à. Nhìn anh ấy gầy yếu và xanh xao quá, chị tha thứ cho anh ấy và trở về cùng anh ấy đi mà.
Rốt cục thì mọi người cũng biết anh và cô đang có chuyện. Vừa rồi, khi mọi người đang trong phòng thăm Huy Linh, trong khi đùa, Huy Linh đã nói là vừa qua anh đã có lỗi với Nắng Hạ làm cô giận, cô ở đây chơi mãi mà chẳng chịu về. Rồi tất cả mọi người đều quay sanh Nắng Hạ khuyên bảo cô làm cô chẳng biết nói như thế nào cho phải. Anh thật thông minh.


Đặt bát cháo xuống chiếc bàn bên cạnh, Nắng Hạ vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng. Huy Linh xuống nước giảng hòa:

- Thôi mà, sao cứ giữ mãi bộ mặt đáng sợ ấy thế. Chẳng ai nhìn người yêu mình như vậy cả.

Nắng Hạ khẽ nhăn mặt:

- Chẳng lẽ Huy Linh vẫn không chịu hiểu sao? Chẳng lẽ chuyện của tôi và Huy Linh vẫn chưa chịu nói cho mọi người biết?

Cố giữ bình tĩnh, Huy Linh nửa đùa nửa thật:

- Em nói gì tôi đã quên cả rồi.

- Gì nữa đây? Nắng Hạ tỏ vẻ khó chịu.

Huy Linh cười lém đáp trả:

- Vả lại, cho dù bây giờ em có muốn ở đây thì cũng chẳng ai cho em ở đâu. Người ta sẽ ra sức để em trở về cùng tôi, không ai dám tiếp tay cho em tiếp tục hại tôi nữa đâu.

Nắng Hạ xị mặt nói kiểu trẻ con hờn dỗi:

- Thì người ta về ở với bà cụ xóm chợ.

Huy Linh cười lớn, Nắng Hạ vẫn còn ngây ngô lắm. Anh tiếp tục đùa:

- Bà cụ đã nghèo rồi, làm sao đủ cơm gạo nuôi em, ăn thì khỏe như voi ấy.

- Này, anh cứ liệu đấy. Ăn nhanh đi kẻo nguội. Chẳng thèm nói chuyện với anh nữa.

Nắng Hạ với lấy bát cháo dúi vào tay Huy Linh. Anh cầm lên chê bai:

- Cháo toàn màu trắng là màu trắng. Không ăn đâu, không ăn đâu.

Huy Linh cố gắng diễn lại cảnh Nắng Hạ ốm lần trước và anh cũng vào bếp nấu cháo cho cô ăn khiến Nắng Hạ phải mấm môi giấu đi nụ cười. Kỉ niệm hôm nào lại tràn về khiến cô cảm thấy vui lạ kì. Huy Linh hạnh phúc:

- Thế là cuối cùng em cũng cười rồi. Nắng Hạ phải cười lên thì mới đáng yêu chứ. Sẽ không phải là Nắng Hạ nữa nếu em không cười.

- Có ăn nhanh lên không thì bảo? Nắng Hạ quát lớn chuyển chủ đề.

- Trời! Giật bắn cả mình. Chăm người ốm mà lại như thế này hả?

- Ừ! Thế đấy! Nếu không thích thì để tôi gọi nhỏ Mai Thúy vào thay cho.


- Ấy! Thôi mà. Thà chịu khổ một tý như thế này còn hơn. Anh cúi xuống vừa thổi cháo vừa lầm bầm nhỏ: - Vẫn dữ như xưa, chẳng có gì thay đổi cả.

- Nói cái gì đấy?

- Không! Hihi. Huy Linh cười khúc khích, có vẻ như tình hình đã bớt căng thẳng hơn lúc trước rồi thì phải. Rồi sắp tới, nói chuyện thêm vài câu nữa, thể nào Nắng Hạ chẳng nổi đóa lên ỏm củ tỏi với anh. Rốt cuộc thì Nắng Hạ vẫn là Nắng Hạ, không thể lẫn đi đâu cả.
Gặp Quốc Nam đang ngồi trầm tư sau nhà, Nắng Hạ chẳng ngần ngại tiến đến ngồi cùng. Quốc Nam là người lên tiếng trước:

- Nắng Hạ đã quyết định chưa? Sắp tới khi Huy Linh khỏe lại, Nắng Hạ sẽ ở lại đây hay là trở về cùng Huy Linh?

Nắng Hạ ngập ngừng:

- Tôi…tôi…

- Có phải là … Nắng Hạ đã thích Huy Linh rồi phải không?

- Ơ…Tôi…tôi…đâu có.

- Nắng Hạ đang dối lòng mình phải không? Nắng Hạ cố tình lảng tránh tình cảm của tôi, cả tình cảm của Huy Linh nữa, Nắng Hạ muốn rời khỏi đây mà không có điều gì làm Nắng Hạ phải phiền lòng. Nắng Hạ thật ích kỷ, cả với Huy Linh và với tôi.

- Tôi…xin lỗi, nhưng tôi chẳng biết làm gì khác.

- Nắng Hạ…hãy sống thật với lòng mình, và đừng làm Huy Linh đau khổ hơn nữa. Huy Linh…có lẽ…cậu ta yêu Nắng Hạ nhiều lắm. Chuyện cũ bỏ qua đi. Những ngày qua Nắng Hạ cũng đau khổ đâu ít, sao cứ phải cố gắng né tránh đi sự thật vậy?

Nắng Hạ chỉ biết im lặng.

Cuối cùng, Quốc Nam đã nói :

- Sắp tới…Nắng Hạ về cùng Huy Linh đi, hai người sinh ra là để dành cho nhau mà.



*****************



Đêm nay trăng sáng quá, thế là Huy Linh đã đến đây được gần một tuần, sức khỏe cũng đã ổn định hơn. Nội đã nhắn cho Huy Linh và Nắng Hạ về ngay nhưng Nắng Hạ thì mãi vẫn chưa chịu quyết định dứt khoát.

Nằm mãi trên giường mà không thể nào ngủ được, Nắng Hạ bước ra cửa sau ngồi suy tư một mình. Lần này không có Quốc Nam, cô cũng không thấy sợ gì cả. Bao bộn bề trong lòng mà không thể nào giải quyết ổn thỏa, cô thấy mình bất lực.

Có lẽ Huy Linh đã muốn về nhà từ lâu song anh đang chờ câu trả lời của Nắng Hạ. Anh không muốn tạo áp lực cho cô nên ít khi nhắc tới chuyện. Nắng Hạ đã ở đây một thời gian, cô cũng đã gắn bó với nơi đây nhiều. Xa nơi đây cô cũng nhớ lắm. Cô phải làm sao bây giờ? Đứng lên cho đỡ mỏi gối, cô lặng ngắm ánh trăng trong đêm. Bỗng một bàn tay ai đó vòng nhẹ ôm gọn cô vào lòng. Giật mình vì quá bất ngờ, Nắng Hạ toan hét toáng lên thì tiếng của Huy Linh vang lên trấn an cô:
-Sợ đêm mà còn dám ra đây một mình sao? Bé ngốc!

Lấy tay gỡ tay Huy Linh mãi mà không được, Nắng Hạ đành lên tiếng:

- Bỏ tôi ra đi.

-…

Nắng Hạ gằn nhẹ:


- Có bỏ ra không thì bảo

- Không. Huy Linh áp sát đầu vào vai Nắng Hạ:

- Đã bao lâu rồi tôi chưa được ôm em vào lòng như thế này nhỉ?

- Đồ xấu xa, tôi hét lên cho cả nhà dậy bây giờ.

- Em cứ làm vậy đi.

- Huy Linh xấu xa, Huy Linh đáng ghét, tôi ghét Huy Linh.

Huy Linh cười nhẹ, ôm chặt Nắng Hạ hơn, anh đùa:

- Giận dai thế? Mà cô Lan cho em ăn gì, người gầy nhom vậy nhỉ? May mà tôi tới kịp, chứ không… xấu đi nữa là chết tôi.

- Thế ở nhà nội cho anh ăn cái gì mà cũng gầy nhom vậy? Có hơn người khác được gì đâu mà chưa gì đã chê bai người ta. Nắng Hạ vặn lại Huy Linh chỉ cười nhẹ, ngập ngừng thật lâu, anh mới dám cất lời:

- Có lẽ trưa mai tôi sẽ trở về nhà, Nắng Hạ về cùng tôi nhé.

- …

- Nắng Hạ em nói gì đi chứ?

- Huy Linh muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ Huy Linh đấy.

Huy Linh vui vẻ:

- Vậy là đồng ý rồi đó nha. Không được nuốt lời đâu đấy.

Nắng Hạ im lặng, chỉ nói đúng một từ: - Ngốc!

Hình ảnh Ánh Tuyết và Huy Linh trong ngày định mệnh đó lại thấp thoáng hiện về trong tiềm thức của Nắng Hạ. Cô sững người trong giây lát rồi thoát khỏi vòng tay Huy Linh, đối diện thẳng với anh, cô hỏi:

- Còn Ánh Tuyết thì sao?

Huy Linh quá bất ngờ, anh rối rít thanh minh:

- Sự thật tôi và cô ta không có gì cả, chỉ là quan hệ giữa anh trai và em gái mà thôi. Mà có lẽ, từ giờ cô ta sẽ chẳng còn liên quan gì đến tôi cả. Cô ta xuất hiện làm tôi và em khổ sở như thế này đã là quá lắm rồi. Nắng Hạ, em phải tin tôi, đừng nghĩ oan cho tôi nữa. Nắng Hạ mấm môi nhịn cười. Bộ dạng này của Huy Linh thật là tội nghiệp. Cô nói với Huy Linh đầy thân mật như xưa:

- Huy Linh… chỉ giỏi làm tổn thương con gái thôi.

Kéo Nắng Hạ vào lòng, Huy Linh đùa cợt.

- Ai bảo tôi đẹp trai, phong độ, tài giỏi như thế này. Đến Nắng Hạ còn phải chịu thua nữa là…

- Ai bảo thế? Nắng Hạ ương bướng.

- Tôi bảo. Huy Linh nói.

Ánh trăng như tạc nên bức tượng đài bất tử cho đôi uyên ương. Trong đêm hai người cứ mãi bên nhau như thế, nói với nhau những câu mà không ai chịu kém cạnh ai cả. Thế là mọi chuyện đã trở lại như xưa, sau cơn mưa trời lại sáng, và sẽ chẳng có cơn mưa nào là kéo dài mãi mãi cả.