Cuối giờ chiều: "Về thôi. Nản quá."
Cả lũ đang đi bộ dưới sân trường. Có 1 chàng trai cao khoảng mét tám đi đến trước mặt bọn nó, cực đẹp trai.
"Gì đây" Sari nói 1 cách đầy khó chịu.
"Đừng bảo là trùng hợp nhé" Karin gằn giọng.
"Yuka đi thôi.' Mizin nhắc nhở
"Gì vậy. Phản ứng thế là sao" bọn hắn ngô nghê không hiểu gì
"Ah. Ai đây. Hội trưởng hội học sinh à. Chào" Kan
"Các cô quen anh ta ak?' Kin hỏi như đã hiểu ra vấn đề.
''Không. Quen biết gì anh ta" ba nàng chối
Trong khi nó cứ im lặng , nhìn chàng trai đó bằng ánh mắt buồn. (lẽ thường là vô hồn)
"Chào cậu Yuka đã lâu không gặp. Tớ nhớ cậu lắm " cậu nhóc đó cười buồn
"Đừng làm ra vẻ quen biết" Sari nhíu mày.
"Đi thôi Yuka mặc kệ hắn" Karin kéo tay nó đi. Mizin nhìn cậu ta thăm dò. Lúc đi nó lướt qua cậu nhóc thì bị giữ tay lại bởi 1 bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay nó.
"Đừng" hắn hét lớn lên
"sao vậy" Kai ngây ngô hỏi
"Ghen à." Kan cười ranh mãnh
"Bọn mày không nhớ à. Động vào nhỏ là chịu tử hình đó" Kin như nhớ ra
Nó nhìn chàng trai, đôi mắt buồn không để lộ 1 chút suy nghĩ gì... và
"Buông" Giọng nói nhẹ và trong, như cuốn người ta vào thiên đường. Nhẹ nhàng như gió thổi qua tai. Trong lặng như sương mai. Nó đã định không nói nhưng hình như nó vùa nói thì phải.
Sau 1 hồi im lặng Kin chợt lên tiếng, hỏi nghi hoặc như không tin vào tai của mình "Cô ấy....vừa mới nói hả"
"ừ. Nó vừa mới nói đó'' Karin nhăn mặt, lo lắng
"Cô ta thậm chí không đánh...mà còn nói sao". Ai đó tim nhói lên. Đau, đau lắm. Chẳng hiểu tại sao. Trước giờ hắn có coi con gái ra gì đâu.
"Đừng như vậy mà. Tớ đã luôn tìm kiếm cậu. Rất lâu" cậu ta bất lực, giọng trùng xuống, nhỏ dần. Rồi quay mặt đi chỗ khác. Hắn thấy không ổn. Sấn tới kéo tay nó kéo đi. Nó chẳng còn bận tâm đến ai đang kéo nó đi nữa, Trong lòng nó giờ chỉ nghĩ về người con trai kia thôi.
Về tới nhà nó ngồi lì trong phòng cả buổi tối.
"cậu ta có quan hệ gì với Yuka?" hắn hỏi mà chẳng biết mình vừa nói gì và không hiểu sao mình lại nói thế.
"Chuyện dài lắm. Kể cho qua thì bắt đầu từ 7 năm về trước. Bạn tôi đang đi quanh nhà thì gặp 1 cậu nhóc. Cậu ta ngày qua ngày cứ quanh quẩn bên Yuka..." Mizin hừ hững kể. "Ban đầu nó làm lơ rồi dần dần cũng quen sau đó trở nên thân thiết. cho đến 1 ngày pa pa nó phát hiện ba của thằng nhóc đó làm việc phạm pháp, định lợi dụng quan hệ giữa 2 đứa trẻ để làm hại nhà nó....." Karin tiếp. "Nên đã chia rẽ 2 đứa nó. Nó đã tự nhốt mình trong phòng 1 tuàn , noài anh trai ra nó không gặp ai cả. Vào thời gian đó nó bị trầm cảm., từ sáng đến tối chỉ học võ, đánh nhau. Không chịu nói chuyện với ai hết"
Ken khó chịu xô ghế ra. Bước thẳng đến phòng nó.
Cốc cốc. Cậu gõ cửa phòng. Không ai trả lời. Hắn mở của ra ánh sang lờ mờ phát ra từ Laptop và ánh trăng rọi vào. Trong phòng, 1 người con gái ngồi trên bậu của. Tóc xõa phất phơ. Tai đeo heat phone, mắt nhắm nghiền. Ken cúi đầu thấp, nói theo bản năng "Tôi nhất định sẽ không thua thằng nhóc đó. Tôi sẽ dành lại những thứ gì thuộc về mình và em là 1 trong số đó. Vậy nên quên cái tên Tề Thiên Long đó đi' dứt câu hắn bỏ đi.
Cánh cửa vừ đóng lại Yuka mở mắt ra. Không phải nó không nghe thấy , mà là nó không muốn nghe. Nhưng cái gì ấy nhỉ??? Tề Thiên Long? Phải rồi, là tên của Jinha mà. Cáo tên mà nó hay gọi... của 7 năm trước.
Nó rút điện thoại ra gọi cho tên Leo "Tự sử lí đi. chị mệt" nó nói nhỏ
"..." đầu dây bên kia trả lời rồi đợi nó tắt máy trước.