Huyền Thiên

Chương 897: Một người!





- Trong giang hồ chưa từng thấy qua bao giờ, cũng không có nghe nói qua, tuổi không lớn, hẳn là vào khoảng hai mươi.

Lão Cửu nói.

- Cũng chính bởi vì hắn, chúng ta mới tổn thất thảm trọng như vậy sao?

- Không, không phải hắn! Sau khi lão Lục bị trọng thương thì chỉ có thể chỉ có thể nhận thua, thực lực như vậy, chúng ta... Cũng không dám trêu vào, huống chi đang làm chính sự, chỉ có thể thả cho hắn rời đi… Lão Lục trọng thương quá nặng phải rời đi trước, không bao lâu sau người của Nghĩa Đao bang tới chi viện, chúng ta liền bắt đầu sống mái với nhau, vốn tiến hành rất thuận lợi, bọn hắn vội vàng chuẩn bị, há có thể là đối thủ của chúng ta chứ, chúng ta dựa theo kế hoạch định ra từ trước, tập trung lực lượng thủ tiêu bang chủ Nghĩa Đao bang, nhưng khi tôi đang chuẩn bị uy hiếp đám người Nghĩa Đao bang quần long vô thủ nhập vào Bạch Vân đườngchúng ta thì bỗng nhiên xuất hiện một người...

- Một người? Một người mà có thể thay đổi chiến cuộc sao?

- Thật sự... Chính là như vậy, người nọ quả thực mạnh mẽ đến biến thái...

Lão Cửu này đã lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm, cuộc sống trên lưỡi dao đỉnh sóng còn có cái gì có thể khiến hắn sợ hãi? Nhưng khi lão Cửu nói đến chỗ này, không riêng gì trong mắt hắn toát ra sự sợ hãi cực độ, ngay cả gần trăm người ở đây, đều là sắc mặt trắng bệch. Đến tột cùng là cảnh tượng như thế nào mới có thể khiến cho đám gia hỏa nhiều năm lăn lộn trong hắc đạo không sợ trời không sợ đất phải sợ hãi như thế?

"Đội trưởng!"

Sau khi bang chủ "Đao Mại" của Nghĩa Đao bang bị chém mấy dao trước sau vào cổ, đầu cắm vào trong lồng ngực, tất cả mọi người của Nghĩa Đao bang đều kinh hãi kêu lên thì một tiếng gào to thê lương, phẫn nộ bỗng nhiên từ phía sau đám người Nghĩa Đao bang truyền ra, một đạo thân ảnh, giống như nổi điên,xô đẩy đám người, liều lĩnh vọt lên phía trước, ngã nhào tới bên người Đao Mại, hai chân quỳ xuống đất, thân thể run rẩy, nước mắt chảy ra như suối.

Xưng hô này làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc, nhưng mấy thành viên trung tâm của Nghĩa Đao bang lại biết, xuất thân của Đạo Mại chính là quân nhân giải ngũ.

Mà người hô đội trưởng, từ phía sau lao tới, không riêng gì người của Bạch Vân đường chưa từng gặp qua mà đồng thời ngay cả người của Nghĩa Đao bang cũng không nhận biết.

- Đội trưởng... Anh không thể chết được, không thể chết được. Nhìn A Binh này, A Binh mà anh đã cứu mạng đây... Mạng của A Binh chính là của anh, đội trưởng à!

Người xưng là A Binh vô cùng thống khổ ôm lấy Đao Mại, chẳng qua Đao Mại chảy máu toàn thân chỉ trừng mắt, ánh mắt dần mất đi tiêu cự, không có bất kỳ phản ứng nào.

- A!

Tiếng kêu vừa phát ra, hắn nhìn về phía Bạch Vân đường, nhìn về phía đám người vừa mới chém giết Đao Mại, trong nháy mắt đó, hai tròng mắt hắn long sòng sọc, bắn ra một tia khủng bố giống như dã thú.

- Chúng mày, đều phải - chết!

Lão Đại của Nghĩa Đao bang đã chết, dưới tình huống bình thường, chỉ cần lão Đại bỏ mình thì ý nghĩa rằng bang phái sẽ bị thâu tóm, nếu muốn tiếp tục chém giết thì những người không đầu hàng sẽ bị giết sạch, cho nên, cũng chính vì cái chết của Đao Mại mà người của hai bên mới tạm thời ngưng chiến, đứng ở hai bên. Lão Cửu của Bạch Vân đường vào lúc này cũng đang muốn đe dọa uy hiếp bang chúng của Nghĩa Đao bang đầu hàng quy thuận, nhưng lại không ngờ rằng bỗng nhiên từ đâu lại có một người có tình cảm sâu đậm với Đao Mại xông ra.. Chữ chết cơ hồ từ trong kẽ răng rít ra khiến cho lão Cửu cảm thấy một tia rét lạnh.

Thế nhưng, bọn hắn mắt thấy thắng lợi đã trong tầm tay, há có thể vì người như vậy mà sợ hãi?

- Muốn chết! Chém chết nó cho tao!

Lão Cửu vô cùng âm lãnh hạ lệnh, trong phút chốc bốn năm người liền xông tới người xưng là A Binh kia.

Người này không phải là ai khác, A Binh, chính là thối vương Trần Hồng Binh đã từng giao thủ với Dương Thiên Lôi ở căn cứ đặc huấn.

Bang chủ Đao Mại của Nghĩa Đao bang hoàn toàn không phải là đội trưởng gì của hắn. Hắn làm như vậy, đơn giản là đã điều tra qua toàn bộ kinh lịch của Đao Mại, cho mình một thân phận thích hợp mà thôi. Mà mười người đặc công chỉ có hắn một mình xuất tràng, chín người khác thì đều ẩn nấp ở bốn phía, không đến lúc cần thiết tuyệt đối sẽ không đi ra hỗ trợ. Bởi vì mệnh lệnh của Dương Thiên Lôi đưa xuống đó là Trần Hồng Binh tiếp nhận Nghĩa Đao bang, bọn hắn chỉ có thể âm thầm giúp đỡ, không thể làm bại lộ Trần Hồng Binh.

Nhất chiến thành danh, mới có thể phục chúng!

"Rống!"

Trần Hồng Binh đối mặt với bốn năm người xông tới, bất thình lình phát ra một tiếng gầm lên giận dữ giống như dã thú, hai tay trần nghênh đón, cả người lăng không nhảy lên, chỉ đơn giản bằng hai chân cùng lực lượng cuồng bạo khủng bố, "oành" một tiếng đá vào trên đầu hai người xông đến gần nhất, tức thì hai gia hỏa hét lên một tiếng đau đớn, trong miệng thổ huyết, bị đạp bay giống như cái bao cát, té trên mặt đất biến thành lợn chết, còn hai tay của Trần Hồng Binh rất nhanh túm lấy con dao của hai người khác.

"Phốc phốc phốc..."

Hai thanh dao giống như hóa thành cái liềm thu gặt sinh mệnh, một đao một người, ba đao liền giải quyết hết năm người xông đến. Nói thì dài dòng, nhưng Trần Hồng Binh giết chết năm người chỉ chưa đến mấy giây đồng hồ mà thôi, vừa xuất thủ đã làm cho hết thảy mọi người ở đây cảm thấy kinh sợ, vô luận địch ta, đều hít một hơi khí lạnh, khi lão Cửu của Bạch Vân đường còn chưa kịp hạ mệnh lệnh thì Trần Hồng Binh tựa như dã thú phát điên, xông về phía bọn hắn.

Tim, cổ!

Rất nhiều người cảm thấy cổ mình lạnh ngắt, một luồng máu tươi liền phun mạnh ra, tiếp theo trước mắt bỗng tối sầm, rất nhiều người nhìn thấy rõ trái tim mình lộ ra, rồi hoảng sợ mở lớn mắt, đổ xuống trong vũng máu.

Sinh mạng đối mặt với song đao sắc bén vô cùng và hai chân có vẻ như nhỏ bé kia, quả thật là yếu ớt.

Hắn giống như hổ lạc vào bầy dê, thế công không thể đỡ nổi, chỉ cần tay hạ xuống liền sẽ có một luồng máu tươi bắn ra.

Trên người của hắn cũng bị chém trúng mấy dao, chẳng qua bằng vào thân thủ cường hãn mà tránh thoát khỏi mấy phương vị yếu hại, tuy rằng máu tươi chảy ra, nhưng hắn không bị ảnh hưởng chút nào, như là bất tử chiến thần!

- Phế vật! Phế vật! Lão đại của bọn mày đã chết, thế mà bọn mày chỉ biết nhìn thôi sao?

Trần Hồng Binh giống như sát thần vừa điên cuồng liệp sát, vừa tức giận hét lớn. Tiếng quát này tức thì làm cho mọi người của Nghĩa Đao bang còn đang kinh ngạc đến ngây người nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nhiệt huyết bắt đầu thiêu đốt, cả đám nổi sung lên, rống giận xông tới người của Bạch Vân đường.

Nghĩa Đao bang, chỉ là một tiểu bang phái, tổng nhân số bất quá khoảng ba trăm người, nhưng có thể sinh tồn giữa hàng chục bang phái khác, tự nhiên có đạo lý của nó, đó là chữ nghĩa làm đầu. Mặc dù bang chủ Đao Mại không thể nói là nghĩa khí ngút trời, nhưng cũng vô cùng có nghĩa khí. Cùng huynh đệ có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng. Cũng chính bởi vì như thế, bang chúng của Nghĩa Đao bang đối với Đao Mại rất là kính trọng, cho nên một tiếng hét lớn này của Trần Hồng Binh không thể nghi ngờ làm cho tuyệt đại đa số người nổi lên lòng liều mạng.

Sự gia nhập của Nghĩa Đao bang, làm cho Trần Hồng Binh như cá gặp nước, vô cùng nhuần nhuyễn phát huy hết khả năng của một đặc công tinh anh, một kích tất chết, song đao trong tay hắn, hai chân, cùng với mỗi một bộ phận của cơ thể, mỗi một vật thể trong quán bar, đều trở thành hung khí giết người của hắn.

Lấy lực lượng một người cải biến cả chiến cuộc!

- Gần hai trăm huynh đệ không thể còn sống trở về của chúng ta, ít nhất... Chí ít có đến bảy tám mươi ngươi là trực tiếp chết trong tay tên đó, còn những người khác thì một nửa gián tiếp chết trong tay hắn, bởi vì bị khí thế của hắn dọa sợ, dưới tình huống bị bang chúng của Nghĩa Đao bang vây công giết chết. Trăm người về tới đây, nếu không phải nhìn thấy tình thế không ổn liền chạy nhanh, thì e rằng... Không một ai có thể còn sống trở về. Đọc Truyện Online

Lão Lục của Bạch Vân đường vẻ mặt sợ hãi nói ra tình hình chiến đấu vừa rồi, không khuếch đại, không có giấu diếm, trong lòng có chỉ có sự kinh hãi, thậm chí đau đớn của vết thương trên tay do dao chém cũng quên đi.

"Oành! Rầm..."

Long Thập Tam nện một quyền lên trên bàn, mặt bàn cứng rắn không ngờ bị một quyền của hắn xuyên thủng, chén rượu trên bàn bay lên, rơi vỡ đầy đất.

Một cỗ chiến ý cùng lửa giận ngất trời từ trên người hắn toát ra.

Cao thủ!

Long Thập Tam là cao thủ, hắn cũng rõ ràng, lão Cửu lần này thất bại căn bản chẳng thế trách hắn, dựa theo miêu tả của lão Cửu, người như vậy tuyệt đối là cao thủ, căn bản không phải đám đầu gấu bình thường có thể chống cự.

Long Thập Tam thân làm đường chủ của Bạch Vân đường trong Thanh Long hội, tự nhiên không phải người thường. Cũng phải bằng vào thể lực, lực lượng cùng sự tàn nhẫn mới lăn lộn đến được vị trí như hôm nay. Nhưng lần khinh địch này lại tổn thất thảm trọng đến như vậy, cho dù làhắn cũng không cách nào ăn nói với các đại lão của Thanh Long hội. Hắn biết, hắn nhất định phải bằng vào lực lượng của chính mình suất lĩnh thành viên của Bạch Vân đường lấy lại danh dự, hắn mới có thể có chỗ đặt chân yên ổn.

- Lão Nhị, thông tri toàn bộ chủ quán các bãi, lập tức tới nơi này tập hợp, lão Lục, các người đi băng bó vết thương đi.

- Vâng!

- Huynh đệ, dù gì lão đại cũng đã ra đi... Hãy nén bi thương đi!

Khi đường chủ Bạch Vân đường Long Thập Tam triệu tập chủ quãn ở các bãi thì trong quán bar Lam Mị là một đống hỗn độn, thi thể cùng máu tươi hòa lẫn vào nhau, Trần Hồng Binh đang quỳ gối bên cạnh thi thể Đao Mại, không nói một lời, quần áo của hắn sớm đã bị chém rách nát vô số chỗ, miệng vết thương hoặc lớn hoặc nhỏ nhìn thấy ghê người, khắp người đều là máu, bang chúng Nghĩa Đao bang ở đây trông thấy mà tâm thần run rẩy, nhất là khi nghĩ đến Trần Hồng Binh vừa rồi còn giống như sát thần thu gặt sinh mệnh, khiến cho từ sâu trong tận đáy lòng của mỗi người đều sinh ra sợ hãi cùng sùng bái.

Đây là một hán tử sắt đá!

Tuy nhiên, giờ phút này Trần Hồng Binh quỳ gối bên cạnh thi thể của Đao Mại, lại lặng lẽ chảy nước mắt, thân thể run rẩy.

Nam nhân đổ máu không đổ lệ, nhất là đối với những người lăn lộn trong hắc đạo mà nói, nước mắt quả thật là một chuyện xa xỉ đến dọa người, nhưng vào giờ phút này, không ai cảm thấy Trần Hồng Binh rơi lệ có là có điều gì không ổn, ngược lại, cả đám đều là nước mắt lưng tròng.

Không có ai biết, bằng vào công phu ẩn nấp siêu cường, chín đạo thân ảnh ẩn nấp ở phụ cận, đều đang gật đầu tán thưởng, nhưng cũng lắc đầu khinh bỉ, không có biện pháp, khi bọn họ đứng xem thân thủ của Trần Hồng Binh thì không có biểu hiện gì, bởi vì so với bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là tám lạng nửa cân, nhưng kỹ xảo biểu diễn của Trần Hồng Binh hiện giờ quả thất rất xuất thần nhập hóa. Vẻ mặt, bộ dáng, lệ rơi đầy mặt kia, thật sự là mê hoặc nhân tâm, ngay cả bọn họ biết rõ Trần Hồng Binh đang diễn trò nhưng cũng không khỏi có một chút cảm động.

Càng không nói đến bang chúng Nghĩa Đao bang không biết chân tướng!

- Bọn họ là ai?

Trần Hồng Binh run rẩy lên tiếng hỏi.

- Thanh Long hội, Bạch Vân, Ma Đô... Đệ nhất đại bang...

- Đệ nhất đại bang sao?

Trong thanh âm Trần Hồng Binh đã tràn ngập khinh thường cùng cuồng ngạo, thì thào nói, sau khi dừng lại một chút, hắn quỳ trên mặt đất, nhìn chăm chú khuôn mặt còn chưa nhắm mắt của Đao Mại, thanh âm lại run rẩy nhưng kiên định nói:

- Đội trưởng, anh yên tâm, mạng của A Binh là của anh, chỉ cần A Binh không chết, sẽ bắt bọn chúng trả một cái giá không thể thừa nhận nổi! Em muốn cho bọn chúng phải bồi hoàn bằng vô số máu tươi.