Huyền Thiên

Chương 819: Không chết!





- Các ngươi nói cái gì…

Thiếu nữ đang muốn quát lớn hai tiểu sư đệ sư muội không lớn không nhỏ, nhưng vừa mới nói được phân nửa, thần tình bỗng nhiên thay đổi, giống như nhìn thấy một chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi.

Trong nháy mắt hoàn toàn thiêu đốt, triệt để băng diệt, Dương Thiên Lôi không vui không buồn, chỉ có một tia cô đơn nhàn nhạt và một đoạn hồi ức ngắn ngủi suốt đời.

Vốn tưởng rằng hình ảnh chúng nữ sẽ trở thành một tia ký ức cuối cùng của hắn, thế nhưng khi vũ trụ chi tâm và chính mình hoàn toàn băng diệt, để hắn kinh ngạc không gì sánh được chính là, ý thức của hắn vẫn tiếp tục tồn tại như trước.

Hắn lấy được một tia quang mang.

Quang mang chói sáng lấp lánh vô cùng.

Phảng phất như đạo quang mang thứ nhất, quang mình thứ nhất trong nháy mắt hỗn độn sơ khai.

Không có thân thể, không có nguyên thân, không có pháp lực, hắn chỉ là một tia ý niệm tinh thuần nhất, tắm rửa trogn đoàn quang mang ánh sáng ngọc kia, hắn cảm rõ ràng cảm thụ được vô số quang điểm tồn tại.

Những đám quang điểm kia, tuy rằng không hề có bất cứ khí tức sinh mệnh nào, càng không hề có chút ba động ý thức, nhưng lại khiến Dương Thiên Lôi trong nháy mắt này khiếp sợ không cách nào hình dung.

Phù…

Quang điểm gần hắn nhất, ba mươi lăm quang điểm, dĩ nhiên chậm rãi xoay tròn xung quanh hắn, là phù Dương Thiên Lôi vô cùng quen thuộc.

Kia không phải là phù vũ trụ chi tâm thật lớn thì là cái gì? Bên ngoài có ba mươi lăm quang điểm, không phải là phương vị của ba mươi bốn người Trương Tử Hàm trước kia dung nhập vào phù sao? Một quang điểm còn lại không phải là do Lăng Hi nhưng tụ hình thành?

- Đây là chuyện gì? Lẽ nào ta… Còn chưa chết hay sao? Những quang điểm này chẳng lẽ là đám người Lăng Hi, Tử Hàm… Còn có mấy thẫn sao?

Dương Thiên Lôi quả thực không thể tin được, rõ ràng than thể, nguyên thần, lạc ấn sinh mệnh của hắn đều đã thiêu đốt, băng diệt toàn bộ, thế nhưng vì sao lúc này vẫn còn ý thức? Vì sao lại gặp phải tràng cảnh kỳ dị như thế này?

- Sư tỷ, đây là cái gì?

Ngay tại thời khắc Dương Thiên Lôi tràn ngập khiếp sợ, một thanh âm thiếu niên bỗng nhiên truyền vào trong ý niệm của hắn, giờ khắc này, tuy rằng Dương Thiên Lôi không có thân thể, không thể nói chuyện, càng không có một chút tu vi, thế nhưng lại vô cùng rõ ràng nghe được thanh âm này.

Chỉ bất quá Dương Thiên Lôi không biết người nói chuyện là ai…

- Không biết… Hắn và vũ trụ chi tâm đã băng diệt, vốn nên hóa thành hư vô, vì sao còn có thể lưu lại thứ gì đó?

- Là nàng?

Thời điểm nghe được thanh âm này, Dương Thiên Lôi nhất thời biết rõ là người nào, không phải Hạ Quân Trúc còn có thể là ai?

- Thần niệm của ta dĩ nhiên không thể tra xét… A?

Sau một lát, Hạ Quân Trúc một lần nữa nói, thần tình mang theo một tia kinh ngạc nhìn vào viên cầu hình quả trứng tỏa quang mang trong suốt nhàn nhạt, thời điểm nàng và sư đệ sư muội của mình nói chuyện vừa rồi, vẫn chăm chú nhìn vào hình cảnh đại băng diệt kia, khi chân không hoàn toàn biến mất, nàng dĩ nheine nhìn thấy một đạo kim quang ánh sáng ngọc. Thẳng cho tới khi chạy tới phụ cận, đoàn kim quang kia mới tiêu biến toàn bộ, biến thành viên cầu hiện tại.

Để Dương Thiên Lôi kinh ngạc chính là, Hạ Quân Trúc dĩ nhiên kinh hãi kêu lên một tiếng, phảng phất giống như nhìn thấy một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Dương Thiên Lôi ngoại trừ cảm nhận được quang điểm xung quanh, cùng với thanh âm nói chuyện của bọn họ, căn bản không biết chính mình đang trong trạng thái gì, vì sao Hạ Quân Trúc kêu lên sợ hãi.

Thế nhưng, còn chưa đợi được đáp án, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên cảm giác xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, cũng không còn nghe được bất cứ thanh âm nào khác.

- Chạy đi đâu rồi?

Đúng lúc này, người thiếu niên vừa rồi lại kinh ngạc hỏi một lần nữa.

- Vì sao lại biến mất?

Người thiếu nữ cũng kinh ngạc vô cùng hỏi.

Mà trong nháy mắt Hạ Quân Trúc đề cao thần niệm tới cực hạn, thế nhưng rốt cuộc vẫn không thể bắt được một chút khí tức của viên cầu kia, kinh ngạc trong lòng của nàng càng sâu hơn nhiều so với sư đệ sư muội!

Tại thời điểm nàng nỗ lực dùng thần thức tra xét viên cầu, viên cầu đẩy văng thần thức của nàng đi, mặt ngoài dĩ nhiên hiện lên những đạo phù huyền ảo màu vàng, lấy kiến thức của nàng cũng không hề xem hiểu dù chỉ một chút, thế nhưng phù màu vàng này lại khiến tâm thần của nàng run lên kịch liệt.

Nàng xem không hiểu, thế nhưng phân thân nguyên thần Hạ Quân Trúc của nàng đã từng nhìn thấy qua! Đây chẳng phải là phù màu vàng đã từng nhìn thấy trên người Dương Thiên Lôi còn là cái gì?

Càng không nghĩ tới chính là, viên cầu dĩ nhiên biến mất hoàn toàn trong hư không.

- Hắn… Hắn không chết!

Thanh âm của Hạ Quân Trúc dĩ nhiên mang theo một tia kích động nói.

- Ai không chết?

- Dương Thiên Lôi! Hắn không chết! Phù vừa rồi chính là thần thông đặc biệt của Dương Thiên Lôi!

- A? Điều này sao có thể? Rõ ràng pháp tắc thiên đạo đã thiêu đốt rồi…

- Nhất định là như vậy! Có thể lĩnh ngộ được năng lượng bản nguyên, tự động tu thành thần cách, khẳng định có năng lực chúng ta không thể biết! Nhưng vì sao lại hư không biến mất?

Chuyện tình quỷ dị như vậy, Hạ Quân Trúc căn bản không nghĩ ra, điều này tựa hồ đã vượt ra khỏi phạm trù thần thông, để nàng căn bản không thể hiểu được, bởi vì viên cầu biến mất quá mức quỷ dị, căn bản không hề có bất cứ vết tích lưu lại nào.

- Lăng Hi, Lăng Hi… Là nàng sao?

- Tử Hàm, là nàng sao?

- Mẫu thân, là người sao?

Tại viên cầu, không biết qua bao lâu, khi Dương Thiên Lôi không nghe được bất cứ thanh âm nào khác, dần dần bắt đầu cảm ngộ tình huống của chính mình, hắn quay sang đám quang điểm vờn quanh chính mình, không ngừng nỗ lực dung nhập ý chí của chính mình, muốn giao lưu với các nàng, nhưng không hề nhận được bất cứ đáp lại nào.

Chết, hắn vốn cho rằng chính mình sẽ chết, căn bản không hề nghĩ tới chính mình sẽ tiến vào loại trạng thái quỷ dị như thế này.

Ngoại trừ những quang điểm ngưng tụ thành phù thật lớn chậm rãi quay xung quanh hắn, một mảnh tĩnh lặng, không có thanh âm, càng không có bất cứ khái niệm thời gian gì, cho dù là Dương Thiên Lôi muốn để tư duy của chính mình dừng lại cũng không làm được. Hơn nữa vốn tưởng rằng theo thời gian trôi qua, chính mình sẽ phát sinh thay đổi, thế nhưng Dương Thiên Lôi cảm giác giống như đã trôi qua hàng tỉ năm mà vẫn không hề có động tĩnh như trước, hắn vẫn là quang điểm, vẫn chỉ là một tia ý niệm, quang điểm xung quanh vẫn chậm rãi xoay tròn bất biến mãi mãi.

Ba mươi ba quang điểm ngưng tụ thành phù, cùng với hai quang điểm phảng phất giống như có hàng nghìn hàng vạn tia liên hệ quay xung quanh chính mình, Dương Thiên Lôi hiểu rõ xác thực những quang điểm này vô cùng có khả năng chính là đám người Trương Tử hàm cùng với Lăng Hi và mẫu thân. Điều này khiến Dương Thiên Lôi nghĩ bản thân hẳn phải chết không cần bàn cãi một lần nữa dâng lên ý chí cầu sinh, thế nhưng cảm giác thời gian trôi qua dài như vậy rồi vẫn không hề có một chút biến hóa.

Loại cảm giác này đối với Dương Thiên Lôi mà nói, quả thực là muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Trong không gian hỗn loạn, ba đạo thân ảnh phi hành như thiểm điện.

- Sư phụ còn nói lần này chúng ta mã đáo công thành, có thu hoạch lớn, thực tế không công lãng phí thời gian mấy năm, tay không quay về…

- Đúng vậy, nếu như vương bát đản… Dương Thiên Lôi không biến mất mà nói, chúng ta còn có thể mang về, đối với Nguyên Linh Môn coi như có thu hoạch lớn.

- Được rồi, có thể tận mắt nhìn thấy hình ảnh vũ trụ Thiên Tiên cảnh băng diệt, đối với chúng ta mà nói đã coi như thu hoạch lớn rồi, tương lai chúng ta lĩnh ngộ pháp tắc thiên đạo sẽ có trợ giúp rất lớn… Các ngươi không mệt mỏi sao?

Ba người một mặt phi hành cực nhanh, một mặt tùy ý giao lưu.

Ba người này chính là bản tôn của Hạ Quân Trúc và sư đệ sư muội của nàng. Ba người đến từ Hồng Quân đại thế giới trong Hỗn Độn đại thế giới, một đại thế giới cường đại hơn vô số lần so với Tam Thập Tam Thiên.

Hồng Quân đại thế giới, chỉ cần nghe được cái tên này liền biết được nơi phát nguyên, không sai, Hồng Quân đại thế giới chính là đại thế giới do Hồng Quân lão tổ mở ra. Hồng Quân lão tổ chính là đại tổ sư sáng lập ra Nguyên Linh Môn, có thể nói là nhân vật bài dan thứ hai trong tu luyện giới, so sánh với Tam Thập Tam Thiên, tựa như Nguyên Thủy tinh vực và Vô Cực tinh vực trước kia, căn bản không phải cùng một cấp bậc. Tam Thập Tam Thiên và Hạ Quân Trúc thoạt nhìn bất quá là vũ trụ Thiên Tiên cảnh mà thôi, nhưng Hồng Quân đại thế giới lại là vũ trụ ngưu xoa nhất cấp bậc Đại La Kim Tiên, ẩn chứa cơ duyên cơ hội lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với Tam Thập Tam Thiên.

Mấy trăm năm trước, Hồng Quân đại thế giới sinh ra số lượng cao thủ Chân Tiên cảnh không đếm xuể, đương nhiên, nhưng cao thủ Chân Tiên cảnh này đều là dựa vào thần cách yêu nghiệt phong ấn tại Hồng Quân đại thế giới mà ra.

Mà môn chủ Nguyên Linh Môn của ba người chính là một trong những cao thủ sớm tấn chức tới cảnh giới Chân Tiên nhất tại Hồng Quân đại thế giới.

- Sư tỷ, tỷ lại mệt mỏi sao?

Nghe được sư tỷ nói, hai người một lần nữa sửng sốt, ba người tại lúc viên cầu biến mất một cách quỷ dị, sau khi biết được không thể nào tìm kiếm được, liền bắt đầu trở lại Hồng Quân đại thế giới, lúc này đã phi hành được tròn nửa năm trong không gian hỗn loạn, trong thời gian nửa năm này tổng cộng phải nghỉ ngơi sáu lần, bình quân mỗi một tháng đều phải dừng lại tu luyện, nguyên bản loại tình huống này không có gì là kỳ quái, nhưng kỳ quái chính là, mỗi một lần nghỉ ngơi đều là sư tỷ tu vi cao nhất, mà không phải là hai người sư đệ sư muội tu vi thấp hơn.

Lông mày Quân Trúc hơi nhíu, gật đầu. Nàng cũng không rõ ràng lắm đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, lần đầu tiên nàng tiêu hao nghiêm trọng hơn so với sư đệ sư muội đưa ra đề nghị nghỉ ngơi, nàng đã cảm giác được không thích hợp, nhưng sau khi tỉ mỉ tra xét thân thể lại không hề cảm nhận được bất cứ dị dạng nào, pháp lực, thần niệm, cảnh giới tu vi vẫn trong trạng thái no đủ, căn bản không hề khác biệt so với trước kia, thế nhưng chỉ cần nàng vận chuyển thần niệm và pháp lực, mặc kệ là phi hành hay thi triển pháp tắc thần thông, năng lượng tiêu hao so với trước kia nhiều hơn mấy lần.

- Đây rốt cuộc là vì sao? Sư tỷ, tỷ thực sự không thành vấn đề?

- Thực sự không thành vấn đề… Hay là… Có lẽ bị phân thân nguyên thần của Hạ Quân Trúc ảnh hưởng chăng?

Hạ Quân Trúc nhíu mày nói.

Tên chân chính của nàng chính là Mộc Thanh Vũ. Sư đệ của nàng gọi là Ngưu Phấn, sư muội gọi là Lý Uyển Nhi. Mộc Thanh Vũ nói như vậy là bởi vì cho tới tận bây giờ, trong lòng của nàng vẫn thường xuyên dung nhập vào kinh lịch của phân thân nguyên thần của Hạ Quân Trúc khi còn sống. Điều này đối với nàng mà nói là chuyện rất không bình thường. Phân thân nguyên thần nàng phân ra tổng cộng có tám mươi mốt đạo, thu hồi cũng đã có hơn mười đạo rồi, nhưng mỗi khi thu hồi một đạo đều không tạo thành bất cứ ảnh hưởng mặt trái nào đối với nàng, trên cơ bản trong nháy mắt thu hồi liền lập tức chặt đứt bất cứ tạp niệm nào bên ngoài lĩnh ngộ tâm linh, một ít ký ức vụn vặt càng trực tiếp bị hủy diệt.

Thế nhưng lúc này đây, Hạ Quân Trúc, không, phải là nói ký ức của Hạ Quân Trúc đối với Dương Thiên Lôi lại để nàng không đành lòng chặt đứt. Không phải là Hạ Quân Trúc dung tình quá sau, mà là kinh lịch và thiên phú cường hãn của Dương Thiên Lôi để nàng không đành lòng quên đi. Nhất là thấy viên cầu kia, minh bạch Dương Thiên Lôi dĩ nhiên không chết, nàng thậm chí nghĩ, thủy chung có một ngày sẽ gặp lại Dương Thiên Lôi một lần nữa.

- Không đúng nha, sư tỷ, tuy phân thân nguyên thần này của tỷ có tu vi rất thấp, không thể tăng thêm tu vi, nhưng không nên vì như vậy mà sinh ra ảnh hưởng mặt trái tới chân thân?

- Có lẽ là do ảnh hưởng của tâm cảnh, ta cũng không hủy diệt ký ức này.