Huyền Thiên

Chương 574: Chối bỏ, không thừa nhận





Cho nên, dù là thế nào cũng không thể thừa nhận, bời vì lúc này nàng mới bắt đầu tôi luyện cho Dương Thiên Lôi, nếu chỉ ở Tinh Giả cảnh đã bị vạch trần, thì Tiên Thiên cảnh, thần Đạo cảnh, chẳng phải là uổng phí hay sao?

Nguyễn Hi Vũ, đã không phải là Nguyễn Hi Vũ trước đây. Dương Thiên Lôi vẫn không cách nào vạch trần bí mật đang che dấu trên người Nguyễn Hi Vũ, dù không cách nào cởi bỏ, nhưng mà, thời điểm Nguyễn Hi Vũ tấng thăng đến Thần Đạo Lục cấp, chính nàng đã minh bạch rất nhiều. Nàng cũng giống như Nguyễn Hi Vũ, là cao thủ Chân Thần Cảnh bách thế luân hồi!

Nhưng mà, tuy nàng minh bạch, nhưng vẫn chưa hoàn thành bách thế luân hồi, nàng vẫn dừng lại ở cảnh giới hiện tại, nhưng tâm tình, tu vi, thần niệm, của nàng đã tăng lên mức kinh người, sau khi biết được chân tướng, chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi, nàng đã tấn thăng đến Thần Đạo Cửu cấp đỉnh phong, siêu việt bọn người Trương TửHàm. Hơn nữa, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể dẫn phát Đại Thiên Kiếp, nhưng thành công hay không nàng không biết.

Nhưng mà, thông qua phỏng đoán, chỉ cần Nguyễn Hi Vũ dẫn động Đại Thiên Kiếp, dù thất bại. Nàng sẽ hoàn thành bách thế luân hồi, khôi phục tu vi Chân Thần cảnh. Nếu như nàng thành công, nàng sẽ là cương giả Chân Thần cảnh. Hơn nữa nếu tiếp tục bảo trì trạng thái hiện tại, sẽ không thể hoàn thành bách thế luân hồi.

Nguyễn Hi Vũ không có chút do dự, một kiếm đánh về phía Dương Thiên Lôi, thi triển ra Tinh kỹ cường đại!

- Chẳng lẽ là mình đoán sai?

Dương Thiên Lôi cũng bắt đầu hoài nghi, nếu như đây là Nguyễn Hi Vũ và lão nương, mình đã nói đến nước này, chẳng lẽ còn không thừa nhận.

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể nghênh chiến!

Bởi vì, Dương Thiên Lôi cảm giác thực lực của người bịt mặt. Dù người bịt mặt chỉ có thực lực Tinh Giả Cửu cấp đỉnh phong, nhưng vẫn giống lần đầu tiên, Dương Thiên Lôi cảm thấy một cổ nguy hiểm cực độ.

- Bang bang...

Âm thanh bảo kiếm va vào nhau, khi Dương Thiên Lôi và người bịt mặt đại chiến, hai người nhảy lên không trung vài chục trượng, trong nháy mắt ở trên không trung đã đánh ra mấy trăm kiếm, kiếm khí nhanh chóng đánh xuống cửa thành. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tuyết rơi tán loạn nếu như là lông ngỗng, thì dưới công kích khủng bố của hai người, bị năng lượng kiếm khí cường đại chấn nát không còn gì, nhưng khi kiếm quang đâm xuyên qua hoa tuyết thì nó tiêu tán một cách quye dị.

Mà người thi triển kiếm kỹ, không có gì khác nhau, không ai làm gì được, không có ai công kích được ai, chỉ có tiếng kiếm va chạm nhau, Tinh Thần Chi Lực của mỗi người dung nhập làm một với thiên địa. Trừ mỗi lần phát ra công kích, không có chút năng lượng thừa và lãng phí mảy may.

Trong khoảng thời gian ngắn, không ai làm gì được ai!

Người bịt mặt, Nguyễn Hi Vũ, có được tâm tính của Chân Thần cảnh, ngộ tính và kiến thức, thi triển ra Tinh Kỹ, khi nàng tấn thăng đến Thần Đạo Lục cấp, biết rõ thân thể của mình là bách thế luân hồi, đạt được kiếm kỹ truyền thừa, đều phát huy ra kiếm kỹ đến mức tận cùng.

Dùng cảnh giới Tinh Giả khiêu chiến vượt cấp rất dễ dàng, khiêu chiến đồng cấp, cơ bàn là vô địch!

Nhưng mà, khi Dương Thiên Lôi lĩnh ngộ loại chân lý kiếm kỹ này, đã không rơi vào thế hạ phong chút nào!

Hơn nữa, chiến đấu diễn ra, tốc độ xuất kiếm của hai người càng lúc càng nhanh, nhanh đến trình độ không thể tưởng tượng nổi, càng kinh người hơn là, hai người xuất kiếmđược một nửa, liền nhanh chóng đôl̉i chiêu, giống như biết trước được, dù có thi triển kiếm chiêu ra. Cũng không thể làm gì được đối phương, cho nên, bọn họ không thểkhông biến chiêu!

- Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ so đấu chính là thể lực và Tinh Thần Chi Lực!

Dương Thiên Lôi và Nguyễn Hi Vũ đều tinh tường, nhưng cả hai người lúc này, không ai dám cải biến phương án tác chiến, bởi vì một khi dừng lại một chút, sẽ phải đối phóvới công kích liên miên không dứt của đối phương, sẽ tạo cơ hội cho đối phương!

Một giờ!

Hai người chiến đấu suốt một giờ, đột nhiên thân hình Dương Thiên Lôi đình trệ một chút, nhưng sơ hở này lập tức bị Nguyễn Hi Vũ nắm bắt, bỗng nhiên hai người nổ ra haiđạo tinh quang, rốt cuộc nàng cũng thi triển ra một chiêu cường hãn nhất của kiếm kỹ.

Lần này không giống lần trước, cùng một chiêu, nhưng lại ẩn chứa khí lực và lực lượng, cường đại hơn lần trước gấp cả trăm lần, khi bảo kiếm rời tay, trong nháy mắt này, bộc phát ra hào quang chói mắt, thời gian như dừng lại, nó trở thành trung tâm, tác động tới vô số ngôi sao, giống như quần tinh ủng nguyệt, vờn quanh cổ Dương Thiên Lôi.

Nhưng mà, trong nháy mắt này, nhìn thì giống như không thể tránh né, Dương Thiên Lôi sắp thua trong tay Nguyễn Hi Vũ, hắn liền huy động bảo kiếm trên tay. Nhìn thì giống như rất chậm chạp, nhưng thực tế lại nhanh đến kinh người. Bắt đầu xoay tròn, kiếm dừng ở trước mặt, mũi kiếm hướng xuống, dùng thân là trục, không ngờ lại có thể ngăn cản kiếm quang của Nguyễn Hi Vũ.

- Cái gì?

Một tiếng kinh hô, kiếm trong tay Dương Thiên Lôi, giống như có keo dính, nó đang xoay tròn với kiếm của Nguyễn Hi Vũ, càng kinh người là, đúng vào đó, đột nhiên Dương Thiên Lôi thúc dục Tinh Thần Chi Lực, huy kiếm, quấn quanh, tá lực đả lực, đánh văng bảo kiếm của Nguyễn Hi Vũ ra. Đánh về phía Nguyễn Huy Vũ, phát ra công kích!

Một kích nhanh như thiểm điện!

Trong lòng Nguyễn Hi Vũ khiếp sợ, mà người ẩn núp ở gần đó cũng vậy, cũng bị chấn động. Tuy biết rõ Dương Thiên Lôi học trộm tuyệt chiêu của Nguyễn Hi Vũ, nhưng không nghĩ tới Dương Thiên Lôi lại luyện đến cảnh giới không kém hơn Nguyễn Hi Vũ chút nào, hơn nữa, thời điểm này, hai người cũng đã hiểu, lúc Dương Thiên Lôi dừng lại một chút kia, vốn không phải là sơ hở, mà là đào một cái hôé, chờ Nguyễn Hi Vũ nhảy vào!

Hắn đã nghĩ ra cách phá giải, nhưng không nhìn ra cách phá giải như thế nào!

Phải biết rằng, một chiêu này không chỉ đơn thuần là nắm bắt thời cơ bảo kiếm xoay tròn, mà trong đó có ẩn chứa trận pháp rất phức tạp, dù đối thủ muốn ngăn cản cũng không cách nào nắm được quỹ tích của nó, thời điểm ngăn cản, phải hoàn toàn không chế trận pháp lưu chuyển, không sai số một chút nào, mới có thể ngăn cản được!

Hơn nữa các loại biến hóa ẩn chứa trong đó, hoàn toàn là tùy tâm của người phát chiêu. Tuy cũng là một chiếu giống nhau, nhưng lần này Nguyễn Hi Vũ thi triển ra trận pháp hoàn toàn khác trước, cao hơn sâu hơn và phức tạp hơn vô số lần, nhưng vẫn bị Dương Thiên Lôi ngăn cản.

Điều này cũng có ý nghĩa, Dương Thiên Lôi đã nắm được trận pháp, trong nháy mắt đã khống chế được trận pháp lưu chuyển , hơn nữa còn không xuất hiện chút sai lầm nào!

Càng khủng bố hơn là, Dương Thiên Lôi còn lợi dụng một chiêu này, không để bảo kiếm của mình rời tay, mượn nhờ bảo kiếm của Nguyễn Hi Vũ, thi triển một chiêu thức giống như trước!