Huyền Thiên

Chương 291: Rung động (hạ)





Thân hình Dương Thiên Lôi không hề dừng lại, lần này sau khi tản mát ra năng lượng, trực tiếp tiến tới gần Trương Tử Hàm. Quả nhiên, khi hắn cởi toàn bộ y phục trên người, liền không gặp phải bất kỳ sự ngăn trở nào, trực tiếp bước vào trong phạm vi năng lượng của Thủy Nguyên Châu, đi tới trước mặt Trương Tử Hàm.

Kỳ thực Dương Thiên Lôi không cần cởi hết toàn bộ, chỉ cần cởi quang minh nhuyễn giáp, thân thể không hề chứa đựng năng lượng nào ngoài năng lượng đồng nguyên của thế giới băng tuyết, thân thể sẽ không bị Thủy Nguyên Châu xa lánh. Chỉ bất quá, trong lúc khẩn trương như vậy, Dương Thiên Lôi không suy nghĩ quá nhiều tới chi tiết. Hơn nữa bản thân hắn cũng quen cởi hết quần áo, đương nhiên một khi đã cởi thì cởi tới cùng.

Sau khi Dương Thiên Lôi đi tới bên cạnh Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng vươn hai tay, trực tiếp cầm lấy cánh tay non mềm nhỏ bé của Trương Tử Hàm.

Khi thân thể hai người vừa tiếp, Dương Thiên Lôi chậm rãi nhắm hai mắt lại, tâm thần và năng lượng toàn thân liền hợp lại làm một với Trương Tử Hàm.

Tất nhiên cũng trực tiếp tiến vào trong ảo cảnh của Trương Tử Hàm!

Bất quá Dương Thiên Lôi lại lặng yên không một tiếng động chạm vào kinh mạch đang rối loạn của Trương Tử Hàm, nhưng không quấy rầy tâm thần của Trương Tử Hàm, mà là dường như chỉ nhìn vào bên trong ảo cảnh của Trương Tử Hàm trong sự giãy dụa, đột phá, mà cảm thụ được sự thay đổi của tâm tình Trương Tử Hàm, cảm thụ được vui buồn, yêu, giận của nàng

Sau một lát, Vân Dao vẫn đang đỏ mặt, đã thấy được biểu tình của Trương Tử Hàm dần dần nhu hòa, thân thể đang run rẩy cũng dần dần biến mất. Trong lòng rốt cục cũng thở phào một cái. Nàng biết, Dương Thiên Lôi đã giải cứu Trương Tử Hàm thành công. Tâm tình khẩn trương đến cực độ rốt cục cũng thả lỏng xuống. Nhưng lúc này nàng lại thấy xấu hổ và một cảm giác quá khích mà nàng chưa từng thể nghiệm qua. Nhất là nhìn thấy hai thân thể trần truồng của Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, càng khiến trong lòng nàng truyền đến từng trận rung động.

Nàng vốn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác nào như vậy.

Nhưng hiện tại nàng đã biết, tâm trạng bình tĩnh như mặt hồ mà nàng đã duy trì hơn hai trăm năm qua, lại bị một viên đá là Dương Thiên Lôi ném vào tạo nên từng đợt rung động. Mà hình ảnh Dương Thiên Lôi thân mật tiếp xúc đối mặt với Trương Tử Hàm lại càng biến sự rung động này hóa thành những cơn sóng, từng đợt từng đợt truyền lại, khiến nàng cũng không còn có thể bình tĩnh được nữa.

Bất tri bất giác, khuôn mặt kiều diễm của nàng đã lại ửng hồng. Tuy rằng biết rõ nàng không nên tiếp tục nhìn, nhưng con mắt của nàng, vẫn không nhúc nhích cứ nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Không biết đã qua bao lâu, nàng mới mạnh mẽ nhắm hai mắt lại, tiến nhập vào trạng thái tu luyện, chậm rãi, bài trừ từng tạp niệm trong đầu.

Trong nháy mắt, cả ba đều ở lại trong phòng tu luyện dành cho khách quý tròn ba tháng.

Trong thời gian ba tháng này, Vân Dao đã phải điều chỉnh tâm tình của chính mình trở về trạng thái không hề bận tâm. Nàng đã rèn luyện xong âm sát khí trong thân thể từ lâu, nhưng nàng cũng không dám mở mắt, rất sợ lại một lần nữa nhìn thấy bộ dạng của Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm.

Nàng vốn định rời đi, trước, miễn cho đến lúc đó lại xấu hổ, nhưng không thể. Bởi vì Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đều khỏa thân. Nếu nàng rời đi, vậy kết giới sương mù mà nàng bày ra tự nhiên sẽ tiêu tan.

Mà nơi này là phòng tu luyện dành cho khách quý của thương hội Tinh Diệu. Nàng biết rất rõ, chỉ cần người của thương hội Tinh Diệu muốn, có thể dễ dàng kiểm tra được tình hình trong phòng tu luyện. Nếu không có kết giới sương mù do mình tạo ra, không nói tới Dương Thiên Lô, bị nhìn thì cũng không sao. Nhưng Trương Tử Hàm lại kiên quyết không thể.

Cho nên, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại, chậm rãi điều tức, đợi Trương Tử Hàm rèn luyện xong. Nhưng nàng lại đảo lộn phương hướng. Hiện tại biến thành đưa lưng về phía Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm.

Tròn ba tháng, dưới sự trợ giúp của Dương Thiên Lôi, cuối cùng Trương Tử Hàm đã rèn luyện xong, phá được ảo cảnh, mà ra ngoài. Khi nàng chậm rãi mở mắt, Dương Thiên Lôi cũng khẽ mỉm cười, mở mắt.

- Thiên Lôi? Ngươi... A!

Nhất thời, Trương Tử Hàm sợ hãi kêu lên. Khi thấy mặt Dương Thiên Lôi, phản ứng đầu tiên của nàng là hưng phấn, thế nhưng thấy thân thể của Dương Thiên Lôi và của chính mình, phản ứng thứ hai là e thẹn. Nhưng thấy sư phụ Vân Dao đang ngồi xếp bằng phía sau Dương Thiên Lôi, phản ứng thứ ba là thét chói tai. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên đỏ bừng.

- Ngươi... Sao ngươi vào được?

Trương Tử Hàm hoảng loạn nói. Đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất để ăn mặc y phục. Nhưng Dương Thiên Lôi lại mê đắm nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mại của Trương Tử Hàm, càng vô sỉ chính là, còn muốn vươn bàn tay hèn mọn, sờ soạng lên kiều đồn và meo meo của Trương Tử Hàm. Làm hại Trương Tử Hàm gọi lại không dám gọi, chỉ có thể trừng con mắt hung hăng nhìn Dương Thiên Lôi, cũng không dám kinh động tới sự phụ đang ngồi ở phía sau hắn.

Nhưng Dương Thiên Lôi vô sỉ lại truyền âm nói:

- Không có việc gì không có việc gì, cái gì sư phụ nên nhìn đều nhìn được, hiện tại sư phụ cũng không nhìn. Ha ha ha.

Tuy rằng Dương Thiên Lôi ngoài miệng thì cứng rắn như vậy, nhưng sau khi sờ soạng hai thanh xong, dù không vui cũng mặc y phục và nhuyễn giáp vào.

- Khụ khụ...

Vân Dao ho nhẹ hai tiếng.

- Sư phụ, chúng ta đã tốt rồi. Tử Hàm bình an hoàn thành rèn luyện.

Dương Thiên Lôi vội vàng nói.

- Sư phụ.

Trương Tử Hàm xấu hổ kêu một tiếng khiếp sợ. Khuôn mặt nhỏ nhắn con mắt, mũi, miệng đều có vệt máu như vậy, thoạt nhìn muốn nhiều khả ái thì có bao nhiêu khả ái. Căn bản nàng không rõ vì sao Dương Thiên Lôi lại chạy tiến đến. Nàng càng không rõ, tên vô sỉ này, vì sao lại trần truồng ngồi ở trước mặt mình, mà trọng yếu hơn nữa là, còn làm trò trước mặt Vân Dao. Đọc Truyện Online

Nàng sao có thể kham nổi điều này?

- Sư phụ, không có việc gì, chúng ta mặc y phục rồi.

Dương Thiên Lôi thấy Vân Dao vẫn không dám xoay người, liền không có chút xấu hổ nói. Đồng thời, trực tiếp kéo Trương Tử Hàm lại, lấy khăn ướt từ trong bình ngọc lưu ly thanh tĩnh, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Trương Tử Hàm.