Huyền Thiên

Chương 176: Trùng phùng





Dương Thiên Lôi tằng hắn để lấy giọng, rồi kể cho Trương Tử Hàm nghe bộ tiểu thuyết mà hắn thích nhất, và cũng làm cho hắn oán hận nhất, "Thần Điêu Hiệp Lữ".

Hắn không biết Kim đại sư lúc đó có mục đích gì, lại để cho Tiểu Long Nữ bị làm nhục, nhưng hắn biết tình tiết này tuyệt đối đã khiến hàng vạn hàng nghìn người đọc phải oán hận sâu sắc, vô cùng thương cảm. Đáng hận hơn là, Kim đại sư dường như bị những tư tưởng rác rưởi như môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc bó buộc, để tạo sự cân bằng, lại cứng nhắc chặt đứt một cánh tay của Dương Quá.

Sao có thể làm như vậy được chứ? Sao có thể làm như vậy được chứ?

Đương nhiên, oán hận thì oán hận, nhưng nếu bỏ ra hai tình tiết này thì bộ tiểu thuyết vẫn là bộ truyện mà Dương Thiên Lôi thích nhất.

Dương Thiên Lôi chậm rãi kể lại đầu đuôi cố sự trong "Thần Điêu Hiệp Lữ". Trương Tử Hàm tập trung tinh thần lắng nghe, rất nhanh sau đó liền chìm đắm vào trong câu chuyện, tâm tình nàng cũng bắt đầu chìm nổi theo mạch truyện.

Chỉ là Dương Thiên Lôi đương nhiên sẽ không ngốc mà kể ra hai tình tiết nữ vai chính bị làm nhục và nam vai chính bị cụt hai cánh tay.

Hai canh giờ sau, cuối cùng cũng thấy được ngọn Thiên Tịch Phong nguy nga, câu chuyện "Thần Điêu Hiệp Lữ" cũng đi vào hồi kết.

Dương Thiên Lôi nhìn lên bầu trời, ánh mắt tràn đầy mong ước, âm thanh nhẹ nhàng nói:

- Đây là khung cảnh mà ta mong ước nhất, cùng người con gái ta yêu thương cưỡi trên lưng thần điêu, bay lượn trên chín tầng trời.

Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói:

- Ta... Ta cũng thích... Truyện Sắc Hiệp

Hiển nhiên nàng đã bị câu chuyện của Dương Thiên Lôi tác động sâu sắc.

Nhất là, câu chuyện tình yêu đến chết cũng không rời của chàng Dương Quá si tình và nàng Tiểu Long Nữ băng thanh ngọc khiết, câu chuyện này đã thật sự tác động sâu sắc đến nàng. Nàng càng ngưỡng mộ hơn khung cảnh hai người Dương Quá và Tiểu Long Nữ giống như đôi thần tiên quyến lữ ẩn cư tại chân núi Chung Nam.

- Ô ô ô…

Đúng lúc này, từ xa bỗng vang lên mấy tiếng kêu của chim cưu.

Dương Thiên Lôi nhìn thấy đằng xa có mấy con lôi cưu đang đang nhanh chóng bay tới, ánh mắt tràn ngập sự hưng phấn, trầm giọng nói:

- Tới rồi, rốt cuộc cũng đã trở về, những người này hẳn là đội tuần tra.

- Uh.

Trương Tử Hàm cũng đồng thời vô cùng hưng phấn.

Trước khi tiến vào Hồng Hoang Sơn Mạch, nàng chỉ là Tinh Giả cấp bảy đỉnh phong mà thôi, còn bây giờ, chỉ trong khoảng hai tháng ngắn ngủi, nàng đã thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên.

Còn Dương Thiên Lôi, tuy không đột phá cảnh giới, nhưng thu hoạch của hắn còn nhiều hơn cả Trương Tử Hàm, một Tinh Giả Hậu Thiên lại có thể nắm giữ cách khống chế sức mạnh của niệm lực.

Tuy hắn không có hoà nhập niệm lực và năng lượng bản thân thành một thể như cao thủ Tiên Thiên, chân chính mở ra não vực, hợp nhất thành một. Nhưng hắn lại có thể dùng mi tâm để kích phát ra niệm lực, nếu nói hắn đã trở thành cao thủ Tiên Thiên thì cũng không quá đáng chút nào.

Hơn nữa, hắn còn chiếm được hai món linh khí trung phẩm, thu hoạch này tuyệt đối khiến cho người khác phải ngưỡng mộ và đố kị.

- Người phương nào đến đây? Đây là lãnh địa của Trảm Không Kiếm Phái chúng ta, người không phận sự thì không được tới gần.

Ở đằng xa có một âm thanh tràn đầy trung khí vang lên, âm thanh này mang đến cho người ta cảm giác lấy uy thế ép người, không ai bì nổi.

Hơn nữa rất khó nghe, Dương Thiên Lôi nghe có vẻ quen quen, hắn sao lại xảo hợp thế này?

Thấy Dương Thiên Lôi rõ ràng không muốn trả lời, Trương Tử Hàm vội vàng đáp:

- Ta là đệ tử của Thiên Vân Phong, Trương Tử Hàm.

- Trương... Trương Tử Hàm? Ngươi là Trương Tử Hàm?

Tên dẫn đầu lại chính là Hải Đại Phú, cái tên ngu ngốc đã bị Dương Thiên Lôi đánh sưng thành đầu heo mà còn không biết là ai làm. Hắn nghe người mới đến lại là Trương Tử Hàm, nhất thời thất kinh. Thân là cháu của Hải Vô Lượng, trưởng lão của Địa Hải Phong, hắn đương nhiên biết rõ thông tin Trương Tử Hàm rất có thể đã đi vào di tích. Lúc này lại có thể bình an trở về, điều này có nghĩa là gì?

Trương Tử Hàm nhẹ giọng đáp:

- Đúng vậy.

Trong lúc nói chuyện, Hải Đại Phú đã dẫn theo mọi người đến trước mặt Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm. Khi Hải Đại Phú và mấy tuỳ tùng của hắn nhìn thấy gương mặt của Trương Tử Hàm thì liền bị dung nhan tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm khiến ngơ ngẩn cả người.

- Chúng ta có thể đi được chưa?

Trương Tử Hàm hơi nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nói với bọn họ, quanh thân tự nhiên tỏa khí tức băng hàn.

Dương Thiên Lôi hơi kinh ngạc, hắn căn bản không ngờ Tử Hàm muội muội vốn ôn nhu, khả ái, thiện lương, thuần khiết, thỉnh thoảng có chút hung hãn với hắn lúc này lại toả ra khí tức băng lãnh ngăn cách với người ngoài đến như vậy, toàn thân nàng giống như ngọn núi băng, toả ra ánh sáng thánh khiết nhưng lạnh lẽo, toả ra một áp lực nhàn nhạt một cách vô cùng tự nhiên.

Hải Đại Phú lắp bắp nói:

- Có... có thể...

Lúc này hắn mới hồi phục tinh thần lại, sau đó liền phát hiện ra Dương Thiên Lôi đang ngồi phía sau Trương Tử Hàm.

Sắc mặt của Hải Đại Phú liền biến đổi:

- Dương Thiên Lôi, sao lại là ngươi?

Ngay khi nhìn thấy Dương Thiên Lôi, trong lòng Hải Đại Phú vừa ngưỡng mộ vừa đố kị, vì sao tiểu tử kia lúc nào cũng có mỹ nữ bên cạnh? Sở Hương Hương không cần phải nói, nàng cũng là đệ tử Thiên Đan Phong như hắn, nhưng còn Lục Thanh Âm mà mình yêu thích cũng có quan hệ mờ ám với tên tiểu tử này, bây giờ, Trương Tử Hàm trước mặt khiến mình vừa nhìn thấy cứ ngỡ là thiên nhân này lại ngồi chung một con lôi cưu với hắn, hơn nữa tay của Dương Thiên Lôi, còn đang ôm lấy vòng eo tinh tế động lòng người kia, quan hệ của hai người có thể đơn giản được sao???

Dương Thiên Lôi mỉm cười, khinh thường nhìn thoáng qua Hải Đại Phú rồi nói:

- Kỳ lạ lắm sao? Nếu đã xác định thân phận xong, Hải Đại công tử, thứ cho ta không thể phụng bồi.

Dương Thiên Lôi nói xong, đang định điều khiển lôi cưu rời đi.

- Chờ một chút.

- Hả?

Chân mày Dương Thiên Lôi nhướng lên, không lễ còn muốn ta đánh cho một trận hay sao?

- Ta muốn khiêu chiến. Nếu người là đàn ông thì hãy nghênh chiến, nếu như ngươi thắng, từ nay về sau, ta sẽ không dây dưa với Lục Thanh Âm nữa, nàng sẽ là của ngươi, nếu như ngươi thất bại, nàng sẽ là của ta.

Trên mặt Dương Thiên Lôi tỏ vẻ khinh khỉnh, chẳng thèm quan tâm nói:

- Không có ý nghĩa gì cả, ca ca ta không có hứng thú. Thứ nhất, nghênh chiến hay không thì ca ca ta cũng là đàn ông, chẳng có liên quan gì đến ngươi. Thứ hai, Lục Thanh Âm là người, có sự lựa chọn của mình. Cho dù là theo ngươi hay theo ta thì cũng chẳng có liên quan cái rắm nào. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn thuần túy đánh với ta một trận, cược một ít đan dược hay pháp bảo gì đó, ca ca ta không ý kiến.

- Ngươi... Được, ta đồng ý với ngươi, ba ngày sau, ta sẽ đưa chiến thư đến Thiên Đan Phong. Ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ cho Lục Thanh Âm biết, ai mới là cường giả chân chính.

- Ngu ngốc.

Nhìn gương mặt tự tin và cuồng ngạo của Hải Đại Phú, Dương Thiên Lôi nhịn không được phun ra hai chữ, sau đó liền trực tiếp điều khiển lôi cưu rời đi.

Hải Đại Phú tức giận muốn bốc khói, tuy rất muốn chặn hai người lại, nhưng lúc này, trong tình trạng căng thẳng của Trảm Không Kiếm Phái, hiển nhiên không phải là lúc để gây sự, nên chỉ đành cho qua.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào lưng Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, Hải Đại Phú nghiến răng nghiến lợi nói:

- Dương Thiên Lôi, ta sẽ cho ngươi biết, đoạt nữ nhân của ta sẽ có hậu quả thế nào, chờ đến ngày quyết chiến, ta muốn cho ngươi biết ai mới thực sự là ngu ngốc.



- Thiên Lôi, sao ngươi quen biết hắn? Ta thấy hắn tựa hồ rất căm thù đối với ngươi, Lục Thanh Âm là nữ tử che mặt của đế quốc Cát Ương chúng ta phải không?

Sau khi hai người rời khỏi, Trương Tử Hàm bỗng nhiên hỏi hắn.

Dương Thiên Lôi nói:

- Cái tên ngốc này cùng với Lôi Hoành đều bọn háo sắc. Bất quá, đối tượng đổi thành Lục Thanh Âm. Uh, Lục Thanh Âm chính là người của đế quốc Cát Ương chúng ta.

- Sao lại có liên quan tới ngươi?

- Là như vầy....

Dương Thiên Lôi kể lại tình huống lúc đang tu luyện gặp phải Lục Thanh Âm, Trương Tử Hàm mới hiểu được chuyện gì xảy ra.

Chỉ là, tuy biết Dương Thiên Lôi làm như vậy là đúng, nhưng trong lòng Trương Tử Hàm lại có chút khó chịu. Nhất là khi nghe những kinh lịch của ba người Dương Thiên Lôi, Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm trong Hồng Hoang Sơn Mạch thì lại càng khó chịu.

Tuy Dương Thiên Lôi chỉ nói ngắn gọn mấy câu khái quát, nhưng nàng có cảm giác, dường như có chút gì đó thuộc về mình, lại bị người khác chiếm mất, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.



Dương Thiên Lôi chỉ huy lôi cưu đến bên ngoài Thiên Đan Phong, nhìn thấy dãy đất hoang vu quen thuộc kia, trong lòng hắn bỗng cảm thấy ấm áp, nghĩ tới Sở Hương Hương, Đan Thanh Dương và mười cao thủ Tiên Thiên đối với mình cũng không tệ lắm, còn có Ngụy tổng quản chuyên phụ trách ăn uống ngủ nghỉ cho mình.

Lấy ra Thông Linh Kính, Dương Thiên Lôi nôn nóng rót tinh thần lực vào trong đó, một tia sáng loé lên, hình ảnh trong Thông Linh Kính nhất thời chuyển tới Vạn Đan Các.

Dương Thiên Lôi hưng phấn gào lên:

- Sư phụ, con đã trở về.

- Thiên Lôi?

Trong Thông Linh Kính bỗng nhiên truyền ra giọng nói vừa kích động vừa run rẩy của Đan Thanh Dương, thân ảnh của lão đồng thời cũng xuất hiện bên trong kính.

- Ý, sư phụ, sao người tiều tụy như vậy? Không phải nhớ đồ nhi quá thành ra như vậy chứ?

Thấy Đan Thanh Dương trong kính, trong lòng Dương Thiên Lôi thất kinh, không ngờ gần hai tháng không gặp, Đan Thanh Dương lại giống như biến thành một người khác vậy, dường như thoáng chốc đã già nua hơn rất nhiều.

- Con chờ chút.

Trong mắt Đan Thanh Dương lóe lên sự hưng phấn, trầm giọng nói với hắn, dường như chưa không tắt đi Thông Linh Kính, liền hô to:

- Hương Hương, nhanh lên, Thiên Lôi đã trở về rồi.

Dương Thiên Lôi có chút ngạc nhiên, cũng có chút cảm động. Mục đích ban đầu của hắn khi muốn trở thành đệ tử của Đan Thanh Dương chỉ là vì lười biếng. Nhưng không ngờ, Đan Thanh Dương lại coi trọng mình như vậy. Hơn nữa còn không chút dấu diếm sự quan tâm này.

Chỉ trong giọng nói của Đan Thanh Dương, Dương Thiên Lôi liền hiểu rõ, trong khoảng thời gian mình thất tung, lão đã lo lắng biết bao, sốt ruột biết bao. Nói không chừng, thực sự như câu nói đùa của hắn vừa nãy, Đan Thanh Dương bởi vì mình mà trở nên tiều tụy như vậy.

Một tia năng lượng nhu hòa bỗng nhiên xuất hiện, diện mạo thực sự của Thiên Đan Phong xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm.

- Thiên Lôi.

- Đồ nhi bảo bối.

- Hảo tiểu tử, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi.

Từng gương mặt quen thuộc, từng tiếng gọi tràn đầy hưng phấn và thân thiết, trong phút chốc khiến cho trong lòng Dương Thiên Lôi như tuôn tràn một dòng nước ấm áp, đó là sự cảm động mà cả đời hắn chưa từng có cơ hội thể nghiệm.

Ánh mắt Sở Hương Hương trong sáng và kích động, không chút nào che giấu cảm tình đó của mình.

Có lẽ, nếu lần này không có tình huống Dương Thiên Lôi mất tích thì Sở Hương Hương còn chưa thực sự hiểu rõ lòng mình. Nhưng trải qua lần này, nàng rất rõ ràng nhận thức được rằng, Dương Thiên Lôi bất tri bất giác đã trở thành người quan trọng nhất trong lòng nàng.

Nàng không quên được, khi nhìn thấy trời đất bị biến, cứ ngỡ rằng Dương Thiên Lôi đã chết trong đó, sự đau đớn và hụt hẫng đó xuất phát từ tận trong đáy lòng nàng.

Không quên được, khoảng thời gian kia, nàng chỉ có dựa vào sự săn giết ma thú điên cuồng, tự huỷ hoại mình, khiến mình như cái xác không hồn, thì mới có thể tạm thời kiềm chế được sự nhớ nhung trong lòng đối với hắn và nỗi đau khổ mất đi hắn.

Không quên được, khi biết hắn còn có hi vọng sống sót, tâm tình của mình là kích động thế nào.

Nàng cành không quên được, trong bảy ngày ngoài thực tại, cũng chính là tròn bảy năm trong Huyền Hoàng Kỳ, người duy nhất khiến nàng còn bận lòng.

Trong thời gian tròn bảy năm đó, cái gì nên quên đi thì cũng đã quên đi từ lâu, còn những gì không thể quên được lại càng rõ ràng hơn.

Trong thời gian bảy năm, trong lúc tu luyện cô độc, tịch mịch và khô khan, chỉ có thân ảnh của hắn không lúc nào không xuất hiện trong đầu nàng, chỉ có những hình ảnh của hắn hiện rõ mồn một mới trở thành nơi ký thác duy nhất cho tâm linh của nàng.

Vào giờ khắc này, biết Dương Thiên Lôi trở về, nàng cũng không còn che dấu tình cảm của nữa, nàng vốn định không màng tất cả mà lao đến ôm chầm lấy Dương Thiên Lôi.

Thế nhưng, khi nàng nhìn thấy Trương Tử Hàm đang đứng chung và nắm tay Dương Thiên Lôi còn mỉm cười nhẹ nhàng, thánh khiết như một vị thiên sứ, nàng cố nén lòng ngừng bước, ngây ngốc nhìn hai con người sớm đã thật sự yêu thương nhau kia.



Dương Thiên Lôi dùng sức nắm tay Trương Tử Hàm một cái, sau đó buông tay Trương Tử Hàm ra, trực tiếp đi tới trước mặt Sở Hương Hương, nở nụ cười dung tục chiêu bài của hắn, đưa bày tay lên nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt long lanh trên mặt Sở Hương Hương, nói rằng:

- Hương Hương tỷ, ta đã trở về, tỷ phải vui vẻ mới đúng chứ, đến đây đi, ôm một cái...

Dương Thiên Lôi nói xong liền giang hai tay ra, muốn ôm Sở Hương Hương một cái.

Nhưng Sở Hương Hương lại đẩy Dương Thiên Lôi ra, hạt nước mắt mỉm cười:

- Cái tên đại háo sắc nhà ngươi, nghĩ thật đẹp.

Sở Hương Hương nói xong, liền đi tới trước mặt Trương Tử Hàm đang mỉm cười nhìn mọi người:

- Tử Hàm muội muội, muội cuối cùng cũng đã trở về. Tỷ tỷ nhớ muội muốn chết.

Vừa nói, Sở Hương Hương vừa ôm chầm lấy Trương Tử Hàm.

Dương Thiên Lôi bĩu môi, nhớ ca thì nói nhớ ca, mượn cớ gì chứ?