Huyền Thiên

Chương 121: Thiên Đan Phong





Từng đợt mùi hương cơ thể xử nữ, còn có hơi thở thơm mát từ miệng Sở Hương Hương thở ra phun vào mặt Dương Thiên Lôi, để Dương Thiên Lôi nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc kia nhịn không được ngẩn ngơ.

Vẻ hèn mọn tiềm tàng trong xương cốt để hắn nghĩ một đằng làm một nẻo nói:

- Ca đương nhiên là vì nàng!

Sở Hương Hương nhất thời không nói được gì, trợn trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, thấp giọng nói:

- Ta sẽ chuyển nguyên văn lời này cho Tử Hàm muội muội.

- A? Nghìn vạn lần không thể, Hương Hương tỷ… Ta chỉ nói đùa với tỷ mà thôi, tỷ phải biết rằng, tình cảm của ta đối với Tử Hàm muội muội thiên địa chứng giám. Kỳ thực… Jyf thực là ta thích đan đạo.

Dương Thiên Lôi nhất thời quá sợ hãi, vội vàng nói.

- Hừ, ít làm trò cho ta. Ngươi có thể lừa đối Tử Hàm muội muội nhưng đừng hòng lừa dối dược ta, nói cho ngươi biết, bộ dáng của ngươi, ngoại trừ người ngây thơ thuần khiết như Tử Hàm muội muội mới để ngươi lừa vào tay, đối với tỷ tỷ không có tác dụng gì.

Sở Hương Hương đắc ý nói:

- Ngươi có thích đan đạo, nhưng ngươi không nghe sư phụ nói cái gì hay sao? Người muốn tìm trợ thủ cho ta, truyền thụ y bát chính là ta, không phải là ngươi!

- Không sao hết, sư phụ truyền y bát cho ngươi, Hương Hương tỷ lại truyền y bát cho ta, không phải thành rồi sao? Tỷ đệ ta không phân biệt ai với ta, hắc hắc…

Vẻ mặt Dương Thiên Lôi tràn đầy vẻ nịnh nọt, không hề cảm thấy một chút vô sỉ nói.

Sở Hương Hương rốt cuộc cũng minh bạch vì sao Tử Hàm muội muội ôn nhu như nước trước mặt Dương Thiên Lôi hầu như lúc nào cũng nổi bão. Người này… Thực sự quá mức vô sỉ rồi.

Hai người tự cho là rất nhỏ tiếng, thế nhưng lỗ tai của lão đầu đi trước lại máy động liên hồi, thu hết toàn bộ lời đối thoại của hai người vào trong tai. Vẻ tươi cười trên mặt lão đầu này càng thêm sáng lạn rồi, giống như đóa hoa cúc vào đúng thời điểm nợ rộ nhất.

"Tiểu gia hỏa này thực đúng khẩu vị của lão phu nha, đúng đúng, rất giống lão phu năm đó. Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu như hắn có hai thuộc tính hỏa mộc thì thành rồi. Nếu hắn đã không có tiền đồ trên con đường đan đạo, lão phu cũng không thể bạc đãi hắn, trợ thủ nhất định phải làm, chỉ cần biểu hiện tốt, trên con đường võ đạo lão phu cũng có thể dốc lòng truyền thụ cho hắn. Chỉ là thể chất của tiểu tử này phi thường đặc thù, tuy rằng lão phu nhìn không thấu, hơn nữa cấp bậc hơi thấp, nhưng có thể dung nạp nhiều linh vật thiên địa như vậy, nghĩ chắc chắn có điểm dị thường, chuyên tâm vào võ đạo, tương lai rất có thể sẽ có thành tựu. Hai đệ tử của lão phu, một đan, một võ, danh chấn tu chân giới, vậy lão phu chẳng phải là..."

Trong lòng Đan Thanh Dương thầm tính toán, vốn là tới vì ngũ hành chi thể của Sở Hương Hương, không nghĩ tới dĩ nhiên nhặt thêm được một khối bảo vật.

Có thể người khác nhìn không ra, nhưng thân là luyện đan sư cấp đại sư lại có thể cảm nhận rất rõ ràng, trong cơ thể Dương Thiên Lôi ẩn chứa khí tức của linh vật thiên địa, điều này rõ ràng là nguyên nhân ăn thực vật của môn phái, nhưng những đệ tử khác so sánh với hắn, khí tức ẩn chứa trên người hắn thực sự quá mức khổng lồ rồi, nếu như chuyển sang người thiếu niên khác, Đan Thanh Dương có thể khẳng định, tuyệt đối là bạo thể mà chết. Thế nhưng Dương Thiên Lôi không hề có bất cứ cảm giác không khỏe nào, thể chất như vậy, không cần nghĩ cũng biết, tuyệt đối là cường hãn siêu cấp.

Thời điểm Đan Thiên Dương dẫn hai người tới cửa lớn Thiên Minh Phong, bỗng nhiên vươn hai ngón tay ra, bày tư thế niệm kiếm quyết, khẽ quát một tiếng, chỉ một thoáng Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương đều cảm thấy một cỗ năng lượng ba động cực kỳ cường đại, ngay sau đó một thanh bảo kiếm toàn thân màu hỏa hồng tản mát ra quang mang cực nóng, rất quỷ dị xuất hiện ngay trong không trung trước mặt hai người.

- Vi sư dẫn hai ngươi trở về phủ!

Đan Thanh Dương vun tay lên, nhất thời hai cỗ lực lượng nhu hòa nâng Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương lên, ba người bay lên trời cao, phi kiếm màu hỏa hồng bỗng nhiên bành trướng, biến thành một thanh bảo kiếm cực kỳ khổng lồ, ba người dĩ nhiên đạp lên trên thân kiếm.

Đan Thanh Dương phía trước, Sở Hương Hương chính giữa, Dương Thiên Lôi cuối cùng. Sở Hương Hương nhịn không được bắt lấy quần áo của Đan Thanh Dương, mà Dương Thiên Lôi thì nhịn không được ôm lấy bờ ao mảnh khảnh nhỏ bé của Sở Hương Hương.

Sở Hương Hương vốn đang khiếp sợ đột nhiên cảm thấy phần eo căng cứng, thấy hai móng vuốt của Dương Thiên Lôi dĩ nhiên chụp chắc vào eo thon của chính mình, nhất thời nổi giận lôi đình, nhịn không được tức giận nói:

- Dương Thiên Lôi, ngươi làm gì vậy? Đại sắc lang, mau buông tay.

- A… Hương Hương tỷ, không thể a, tỷ không thấy sư phụ lão nhân gia người đang dẫn chúng ta ngự kiếm phi hành hay sao? Ngự kiếm phi hành trong truyền thuyết, ta sợ…

Dương Thiên Lôi run run thân thể, hình như rất sợ hãi, chỉ là hai móng vuốt hèn mọn chỉ hơi thả lỏng một chút, không quá mức như lúc ban đầu.

- Thiên Lôi, ngươi hiểu biết không ít? Sư phụ đích xác muốn dẫn theo hai người các ngươi ngự kiếm phi hành, bất quá không cần khẩn trương, làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng, vi sư khởi động.

- A…

Theo thanh âm của Đan Thanh Dương chưa dứt, Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương chỉ cảm thấy sưu một tiếng, ba người giống như thiểm điện bay thẳng lên trời, tốc độ so với lôi cưu ngày đi vạn dặm trước kia nhanh hơn mấy lần, hai người kìm lòng khong được kêu sợ hãi. Tên vô sỉ Dương Thiên Lôi này lại một lần nữa ôm chặt lấy eo thon của Sở Hương Hương, nhãn thần giấu sau lưng ngọc lại tiết lộ vẻ hèn mọn và tà ác không gì sánh được, trong lòng còn có chút đắc ý thầm nghĩ:

"Dám uy hiếp ca? Nhìn ca ăn đậu hũ của ngươi mà không phụ trách như thế nào."



"Ngự kiếm phi hành nha, ngự kiếm phi hành trong truyền thuyết, lúc nào ta mới có thể đạt tới cảnh giới như thế này?"

Hai mắt Dương Thiên Lôi tỏa sáng nhìn bảo kiếm tỏa quang mang sáng rõ dưới chân, trong lòng tràn ngập ước ao và mong chờ. Hắn đã từng chơi khá nhiều game online, đối với ngự kiếm phi hành trong trò chơi vô cùng ước muốn, nhất là sau khi chơi trò Tiên Kiếm, thậm chí nằm mơ cũng thấy mình đạp trên phi kiếm, bay lượn chín tầng trời, để những tên ngốc bức hay khinh thường chính mình phun máu mà chết, để những muội muội chính mình chú ý phải hò hét chói tai, loại cảm giác như thế này rốt cuộc sảng khoái tới mức nào?

Mà hiện tại, chính mình dĩ nhiên có thể thể nghiệm được ngự kiếm phi hành chân chính.

"Tốc độ của lôi cưu đã có thể so sánh được với máy bay, không nghĩ tới Đan Thanh Dương dẫn theo hai người chúng ta ngự kiếm phi hành còn nhanh hơn nhiều so với lôi cưu."

Dương Thiên Lôi nhìn quần sơn bên dưới lướt qua going như thiểm điện, trong lòng nhịn không được cảm khái không ngớt.

"Nghĩ lão hân này hẳn là đang thi triển một trong hai đại tuyệt học Ngự Kiếm Phi Tiên mà Lăng Hi đã nói."

Dương Thiên Lôi âm thầm suy đoán.

Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, ba người đã bay tới trước một ngọn núi vô cùng to lớn.

- Đây chính là Thiên Đan Phong, nằm ở phía tây Trảm Không Kiếm Phái, tiếp tục tiến về phía tây năm trăm dặm chính là một trong năm đạ hiểm điện của đại lục Huyền Thiên --- Hồng Hoang Sơn Mạch.

- Một trong năm đại hiểm địa Hồng Hoang Sơn Mạch?

Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương đều lộ vẻ nghi hoặc là kỳ quái. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

- Uhm. Cũng là nơi tu luyện của các ngươi sau này.

- Không phải chứ? Chúng ta không phải tu luyện trong môn phái hay sao?

Dương Thiên Lôi nghi hoặc hỏi.

- Đương nhiên phải tu luyện trong môn phái, bất quá tu luyện chân chính không đơn giản giống như ngươi tưởng tượng, nhất là khi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, mỗi một lần tấn cấp đều cần phải có cơ duyên vô cùng to lớn. Mà cơ duyen này không phải khổ luyện có thể thu được. Điều này cũng là nguyên nhân vì sao một số người khi tu luyện tới cảnh giới nhất định sẽ rời khỏi môn phái lịch lãm, tìm kiếm cơ duyên đột phá tới cảnh giới càng cao hơn. Mà cảnh giới Tinh giả trước Tiên Thiên trọng điểm tu luyện không ngừng nghỉ và tôi luyện tâm tính, ngộ tính của bản thân mình trong chiến đấu, rèn gân cốt, thân thể, đột phá cực hạn của chính mình, chỉ có như vậy mới làm căn cơ thêm kiên cố, sáng tạo điều kiện có lợi nhất tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.

Đan Thanh Dương một mặt giải thích với hai người, một mặt chậm rãi hạ xuống bên dưới, chỉ trong chốc lát đã đứng trên Thiên Đan Phong.

Bất quá, để Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương không thể giải thích được chính là, Thiên Đan Phong cũng là một trong tám chủ phong của Trảm Không Kiếm Phái, dĩ nhiên vô cùng tiêu điều hoang vắng, so với Thiên Minh Phong khí thế tràn đầy căn bản không thể đánh đồng, vô luận là phi hành trên cao hay là hiện tại, đập vào mắt chính là một mảnh hoang vu, phảng phất giống như tiến vào một hoang sơn dã lĩnh, không nhìn thấy bất luận kiến trúc cung điện nào, linh khí thiên địa cũng rất loãng.

- Đây là Thiên Đan Phong?

Dương Thiên Lôi nhịn không được hỏi.

- Uhm, rất kỳ quái đúng không? Đợi lát nữa các ngươi sẽ hiểu rõ!

Đan Thanh Dương tựa hồ biết tâm tình vô cùng kinh ngạc của Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương, mỉm cười nói, đồng thời vung tay lên, một hạt châu màu vàng lớn cỡ nắm tay đột nhiên quỷ dị xuất hiện ngay giữa bầu trời, trước mặt ba người.

Đúng lúc này, hai tay Đan Thanh Dương kết xuất một đám pháp ấn kỳ dị, mỗi một pháp ấn kết thành liền có một đạo năng lượng hỏa hồng xoay quanh bắn ra, dọc theo kỹ tích vô cùng kỳ quái, quay xung quanh hạt châu màu hồng, đồng thời hạt châu cũng xoay theo, tốc độ nhanh dần.

Chỉ chốc lát đã đạt được ba mươi sáu đạo, đúng lúc này, ba mươi sáu đạo năng lượng màu hỏa hồng xoay xung quanh hạt châu kia bỗng nhiên giống như linh xà, chia làm ba mươi sáu phương hướng, không tiếp tục xoay xung quanh hạt châu.

- Mở!

Đúng lúc này, Đan Thanh Dương hét lớn một tiếng, hạt châu màu vàng giống như thiểm điện lao vào trong hoang sơn dã lĩnh trước mắt.

Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương nhất thời kinh ngạc há to miệng, nơi hoang sơn dã lĩnh trước mắt dĩ nhiên biến thành "trăng trong nước", quỷ dị lay động không ngừng, sau đó biến mất giống như kỳ tích.

Trước mặt hai người dĩ nhiên xuất hiện một cánh cửa lớn giống như tại Thiên Minh Phong, bên trên cánh cửa lớn có ba chữ lớn Thiên Đan Phong màu vàng, nét chữ cứng cáp tràn đầy lực lượng.

Cảnh tượng bốn phía cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, từng đóa từng đóa hoa mây phiêu đãng trong không gian, linh khí thiên địa nồng hậu mang theo mùi dược liệu thơm nồng thẫm đẫm ruột gan, phía sau cánh cửa lớn là vô số linh vật tiên thảo, kỳ hoa dị quả trải rộng khắp nơi, mặc dù không to lớn bàng bạc giống như Thiên Minh Phong, nhưng lại rất có ý nhị tiên gia, giống như tiến vào trong tiên cảnh nhân gian.

- Thế nào?

Đan Thanh Dương nhìn Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương với vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, hơi đắc ý nói:

- Đệ nhất trọng địa của phái ta chính là Thiên Tịch Phong chưởng môn trấn thủ, đệ nhị trọng địa chính là Thiên Đan Phong chúng ta, Thiên Đan Phong dựng dục vô số linh vật thiên địa, kỳ hoa dị thảo của rất nhiều đời tiền bối sưu tầm trăm nghìn năm qua, đồng thời còn có Tàng Đan Các của bản phái, so với bảy chủ phong khác, lực phòng ngự của Thiên Đan Phong chính là mạnh nhất.

Đan Thanh Dương chậm rãi giải thích với hai người:

- Toàn bộ Thiên Đan Phong đều được tiền bối cao nhân phái ta bày đại trận tầng tầng lớp lớp, nếu như không có Mỹ Kim Châu trong tay vi sư kích hoạt trận nhãn, mở ra trận môn, cho dù là cường giả Thần Đạo cũng mơ tưởng xông vào. Đi thôi, chúng ta tiến vào!

Đan Thanh Dương vừa nói vừa bước về phía trước, Dương Thiên Lôi và Sở Hương Hương theo sát phía sau. Trên đường vô cùng thanh u, dĩ nhiên không có một bóng người. Tựa hồ toàn bộ Thiên Đan Phong, ngoại trừ ba người không còn bất cứ kẻ nào khác. Đan Thanh Dương thỉnh thoảng dừng lại, cẩn thận từng chút chỉnh sửa những linh dược trên đường, cũng giới thiệu đơn giả thuộc tính linh được, còn có công năng và các loại đan dược có thể luyện chế.

Hai người đều là lần đầu tiên tiếp xúc với linh được, tuy rằng nghe không khác gì thiên thư, nhưng đều dụng tâm ghi nhớ, dù là Dương Thiên Lôi cũng không ngoại lệ. Hắn tới nơi này với mục đích là thu được thời gian tự do càng nhiều hơn, nhưng nếu có thể học được thứ gì đó hắn đương nhiên không thể bỏ qua.

Tiên đan, pháp bảo, những thứ trong truyền thuyết này đối với bất cứ kẻ nào mà nói đều có mê hoặc trí mạng.

Đan Thanh Dương vừa đi vừa giảng, lộ trình hơn mười phút, ba người đi đủ một canh giờ mới tới vị trí hạch tâm của Thiên Đan Phong.

Từng tòa từng tòa cung điện xuất hiện ngay trước mặt ba người, bốn phía cung điện còn có một số tiểu viện đơn giản rất khác biệt.

- Thiên Đan Phong ngoại trừ vi sư ra còn có hơn mười cao thủ Tiên Thiên cấp bảy trấn thủ. Trừ những người này ra còn có một số đệ tử bình thường, những việc tạp vụ hàng ngày đều do bọn hắn tới xử lý. Vì vậy các ngươi chỉ cần theo vi sư chuyên tâm tu luyện và học tập đan đạo là được.

Đan Thanh Dương dẫn hai người tiến vào trong đại điện, trực tiếp nói với hai người.

- Thiên Lôi, thể chất bản thân ngươi không thích hợp với đan đạo, mặc kệ ngươi nỗ lực như thế nào, nhiều nhất chỉ miễn cưỡng trở thành một đan dược sư hợp cách mà thôi. Nguyên ý ban đầu của vi sư là muốn tìm một trợ thủ cho Hương Hương, bất quá vi sư phát hiện thể chất của ngươi tương đối đặc thù, nếu như để ngươi làm trợ thủ thực sự có điểm lãng phí. Nếu như ngươi chuyên tâm võ đạo, nói không chừng còn có thành tựu nhất định. Vì vậy vi sư quyết định, hai người các ngươi, Hương Hương chủ tu đan đạo, mà ngươi chủ tu võ đạo.