Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 895: Mỗi người đi một ngả (1)




Khi đi tới hang động, huyền thức tứ phẩm của nàng ngay lập tức kéo dài và tiến vào bên trong. Thế nhưng bởi vì yêu khí của Giác Lân Mãng cho nên làm cho huyền thức của nàng, căn bản không thể thăm dò được món đồ gì.

Đông Phương Tử Ti lập tức cảnh giác, ngưng thần nhìn phía trong huyệt động.

Nếu là những người khác, có lẽ nàng sẽ cho rằng, đối phương đang khoác lác a.

Ở trong ánh mắt của Đông Phương Tử Ti, một lát sau, có vài đạo bóng người hưng phấn từ trong hang động chậm rãi đi ra.

- Các ngươi...

Bốn người mang theo vẻ mặt hưng phấn trong nháy mắt dại ra.

- Giao ra tinh thạch các ngươi đạt được a.

Ở miệng huyệt động, Diệp Huyền từ tốn nói.

- Tinh thạch gì? Chúng ta không biết?

Trên mặt bốn người tràn ngập vẻ cảnh giác.

Dứt lời, bốn người xoay người định rời đi.

Phanh!

Thân thể Diệp Huyền hơi động, ngăn ở trước mặt bốn người:

- Giao ra tinh thạch, các ngươi sẽ được đi, bằng không, ta sẽ tự mình động thủ.

- Huyền Diệp, ngươi không nên khinh người quá đáng.

Trong bốn người, thanh niên đầu lĩnh bốn người phẫn nộ nói.

Nếu như là học viên mới bình thường, bốn người bọn họ đã sớm không khách khí động thủ rồi.

Nhưng đối mặt với Diệp Huyền ở trong cuộc thi vòng loại dễ dàng đào thải Trữ Kiếm và Phùng Quang, trong lòng bốn người vẫn thấp thỏm không ngớt.

- Nhìn dáng dấp của các ngươi là không muốn nộp?

Diệp Huyền lắc đầu một cái.

Hắn cũng không muốn phí lời, trọng kiếm ở bên hông đột nhiên ra khỏi vỏ.

Phanh!

Độc Tài Chi Kiếm khủng bố ở trong hư không vẽ ra một đạo kiếm ảnh sáng như tuyết, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt thanh niên đầu lĩnh.

- Quá làm càn.

- Huyền Diệp, ngươi cho là bốn người chúng ta sợ ngươi sao.

- Lưu ca, chúng ta liều mạng.

- Ta không tin, bốn người chúng ta còn không đối phó được với một mình ngươi.

Bốn tên thanh niên giận tím mặt, theo tiếng rống giận dữ vang lên, từng người đều hung hãn ra tay.

Đông Phương Tử Ti ở bên cạnh cũng bận bịu xuất ra vũ khí, tiến lên hỗ trợ.

Ầm!

Tiếng nổ kịch liệt vang rền, bốn đạo kiếm ảnh mông lung đột nhiên sáng lên, lại trong nháy mắt biến mất.

Sưu sưu!

Đối diện, bốn tên tân sinh liên tục thổ huyết, sắc mặt tái nhợt lùi về phía sau.

Một chiêu!

Bốn người tấn công vẫn còn chưa tới được trước mặt Diệp Huyền thì đã bị đánh bại.

- Các ngươi ngoan ngoãn giao ra tinh thạch, như vậy sẽ có thể rời đi. Bằng không, ta không ngại để cho các ngươi mất đi tư cách tiếp tục sát hạch.

Diệp Huyền tra trọng kiếm vào vỏ, sắc mặt lãnh đạm nói.

Hắn không muốn ở lãng phí thời gian trên thân bốn người này mà trực tiếp sử dụng thực lực cường hãn của bản thân.

Mặc dù hôm nay hắn mới chỉ ngũ cấp tam trọng, thế nhưng bất kể là Huyền lực hay là công pháp các loại võ thuật đều vượt xa bốn tên tân sinh lục giai nhất trọng này.

Thậm chí nếu như hắn đồng ý, đủ để khiến cho bốn người trong nháy mắt ngã xuống.

- Chuyện này...

- Không thể.

Vẻ mặt bốn người dại ra, sắc mặt chấn động, khóe miệng có chút khổ sở.

Bọn họ không nghĩ tới, mình dĩ nhiên lại bị bại nhanh như vậy. Ở trước mặt Huyền Diệp kia, ngay cả cơ hội ra tay cũng không kịp mà đã thua trận.

Tuy rằng ở trên cuộc thi vòng loại đã từng nhìn thấy điểm đáng sợ của Diệp Huyền. Thế nhưng khi chân chính giao thủ, bọn họ mới thực sự hiểu rõ chênh lệch giữa mình và đối phương.

- Ngươi thắng.

Thanh niên đầu lĩnh kia cay đắng nở nụ cười, ném ra một khối tinh thạch rồi có chút cô đơn rời đi.

- Chuyện này...

Vừa nãy Đông Phương Tử Ti muốn giúp đỡ, thế nhưng vừa mới xuất ra vũ khí thì đã bất đắc dĩ nở nụ cười, đem vũ khí thu về.

- Không sai.

Diệp Huyền thưởng thức tinh thạch trong tay, gật gù.

Khối tinh thạch hình vuông này, chính là khối tinh thạch mà Lỗ Tuấn đạo sư nói, trong đó có một đạo phù văn cổ điển, không ngừng lập lòe.

Hai mắt Diệp Huyền bắn ra điện mang, thần thức tràn ngập vào bên trong tinh thạch.

- Ồ, bùa chú này lại có hiệu quả che đậy khí tức.

Diệp Huyền quan sát kỹ tinh thạch, khẽ cau mày, chợt hắn nở nụ cười nói:

- Có điều những chuyện này đối với ta mà nói, tất cả đều là vô dụng.

Hắn đem ngón trỏ điểm lên trên tinh thạch kia, trong nháy mắt đã có từng đạo từng đạo quang mang ngang dọc xuất hiện. Các loại quang mang lập lòe, cấm chế trong đó hiện ra, có một loại cảm giác hoa cả mắt.

Phanh!

Cuối cùng, Diệp Huyền đưa tay thu hồi lại.

Đông Phương Tử Ti ở bên cạnh từ lâu đã trợn mắt há hốc mồm.

- Khí tức của Tinh thạch này ta đã nắm giữ, chỉ là loại khí tức này bị phong ấn ở bên trong cương tinh, bằng vào hồn thức, vẫn rất khó có thể tìm đến a.

Diệp Huyền lẩm bẩm nói nhỏ.

Lúc trước hắn hành động, kỳ thực chính là đem tinh thạch này phân giải ra, thông qua khí tức của tinh thạch mà chậm rãi đi tìm.

Chỉ tiếc, trải qua quan sát thì Diệp Huyền mới phát hiện ra, khí tức mà tinh thạch này tản mát ra vô cùng yếu ớt, cho dù là hồn thức của hắn nhất định phải ở khoảng cách vô cùng gần thì mới có thể nhận biết được.

- Đúng rồi, có biện pháp.

Đột nhiên, ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời, duỗi tay một cái.

Chít chít!

Tiểu Tử Điêu bị hắn kéo lỗ tai ra ngoài, bộ dáng phẫn nộ, phẫn uất.

Hóa ra vừa nãy Tiểu Tử Điêu đang ở bên trong linh sủng nang nghỉ ngơi, lại bị Diệp Huyền lập tức ôm ra, khiến cho nó rất là phẫn nộ.

Thế nhưng chờ nó quan sát được hoàn cảnh chung quanh, trên mặt Tiểu Tử Điêu lại lộ ra một tia nghi hoặc, bắt đầu đánh giá bốn phía.

- Ngươi nói nơi này, có một loại cảm giác khiến cho ngươi vô cùng thoải mái sao?

Diệp Huyền từ trên người Tiểu Tử Điêu cảm nhận được một loại tâm tình như vậy.

Hắn không khỏi đăm chiêu.

Vô Tận sơn mạch là đại bản doanh của các yêu thú, cho nên có lẽ thực sự có chỗ độc đáo của nó.

Có thể ở bên trong núi rừng này có một loại khí tức nào đó có thể làm các yêu thú hoặc là huyền thú vô cùng thân cận.

Chỉ có điều hắn lôi Tiểu Tử Điêu ra ngoài ucnxg không phải là để nó cảm ứng luồng khí tức này.

Chít chít!

Diệp Huyền kéo Tiểu Tử Điêu đến trước mặt tinh thạch, để cho nó cảm thụ khí tức ở trên bề mặt.

Đối với bảo vật Tiểu Tử Điêu có một loại phương pháp phân biệt đặc biệt, có thể ở một nơi tương đối xa cảm nhận được khí tức của nó.

Vừa mới bắt đầu Tiểu Tử Điêu còn không muốn, nhưng ở dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của Diệp Huyền, cuối cùng nó vẫn phải ngoan ngoãn khuất phục.

Đứng ở trên bả vai của Diệp Huyền, Tiểu Tử Điêu ngửi ngửi một hồi. Một lát sau nó ra vẻ như ông cụ nót, móng vuốt nhỏ chỉ xéo về phía trước, hiển nhiên đã có phát hiện gì đó.