Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 865: Một khắc nguy cơ (1)




- Tới đây. Đừng đi chứ.

Lâm Nguyên cầm trường kiếm trong tay, nhẹ giọng nói. Thân hình hắn đột nhiên lập tức biến mất.

Phụt phụt phụt!

Kiếm quang chớp động, giống như là pháo hoa sáng lạn, từ trong không trung phóng ra. Dưới pháo hoa, lại là từng cảnh tượng thê mỹ.

Vài học viên cũ đag truy kích Hầu Phi, ở dưới cầu vồng kiếm mang theo tất cả cuốn tới, tất cả đều vội vàng lui ra ngoài. Mỗi một người điên cuồng phun ra máu tươi.

Tốc độ xuất kiếm của Lâm Nguyên thật sự quá nhanh, nhanh đến mức mấy học viên cũ này muốn liên thủ cũng không thể. Chỉ có mấy hơi thở, tất cả đều bị đánh ra bên ngoài sân, đào thải ra khỏi cuộc chiến.

Một cảnh tượng thảm khốc này, khiến tất cả mọi người hoảng sợ. Bên trong phạm vi mấy chục thước xung quanh Lâm Nguyên, gần như hình thành một dải đất trống.

Trong trận hỗn chiến này, Lâm Nguyên trực tiếp trở thành tồn tại chói mắt nhất.

- Thực lực người này không tầm thường. Tuyệt đối không kém gì một ít Vũ Tôn lục giai đỉnh phong.

Dưới lôi đài, không ít học viên cũ không có tham gia tuyển chọn, mỗi một người đều hưng phấn rống to hơn. Trong con ngươi Diệp Huyền cũng hiện lên một tia tinh quang.

Thực lực của Lâm Nguyên, quả thực khiến cho hắn chấn động kinh ngạc. Gần như không yếu hơn so với La Mẫn phụ thân La Thành, gia chủ thế gia đế quốc.

- Thiên tài như vậy, ở trên trong lần tranh tài những lần trước, không ngờ không thể xông vào nội viện. Nội viện này rốt cuộc sẽ đáng sợ đến mức nào?

Diệp Huyền không nhịn được phát sinh hiếu kỳ nồng đậm đối với nội viện,.

Giờ này phút này, trận chiến đấu tiếp tục.

Ngoại trừ Lâm Nguyên ra, còn có một nữ học viên cũng thể hiện ra thực lực vô cùng cường hãn.

Đó là một người nữ tử mặc đằng giáp, da ngăm đen, bộ dạng đặc biệt bình thường. Dung mạo của nàng, thậm chí có thể dùng từ xấu xí để hình dung. Nhưng mà thực lực của nàng, lại đáng sợ vô cùng.

Làm người ta khiếp sợ nhất là lệ khí của nàng. Lệ khí nồng đậm giống như thực chất. Trong đôi mắt nàng ẩn chứa sự tàn nhẫn, cùng với hành động nàng ra tay sạch sẽ lưu loát, làm cho không người nào có thể liên tưởng được, đây là nữ nhân!

- Vèo vèo!

Trong tay cầm một thanh trường kiếm, Đông Phương Tử Tư ở trong một đám cao thủ tiến hành hỗn chiến.

Luận về tu vi, Đông Phương Tử Tư mới là ngũ giai tam trọng, cũng thuộc về một trong mấy người yếu nhất, nhưng nàng lại quỷ dị vẫn sống sót.

Trong đó có một nguyên nhân, là không ít học viên cũ cũng không muốn động thủ đối với nàng, một trong mười đại mỹ nữ bình nguyên Mộng Cảnh. Nguyên nhân thứ hai, là bởi vì nàng có thân pháp quá mức tinh diệu.

Trong lúc hỗn chiến, thân thể Đông Phương Tử Tư giống như một con hồ điệp nhẹ nhàng, không ngừng tung bay, lặng lẽ tránh né từng công kích. Mỗi lần nàng ra tay động tác đều vô cùng nhỏ. Gần như khiến cho người ta căn bản không cảm giác được sự tồn tại của nàng.

Không thể không nói, đây là một hành động vô cùng khôn khéo. Giấu mình, chỉ có giấu mình, mới có khả năng lưu lại ở trong hỗn chiến như vậy.

Thời gian trôi qua. Số người bị đào thải số không ngừng tăng lên.

Bốn mươi lăm người!

Ba mươi lăm người!

Hai mươi lăm người!

Khoảng cách mục tiêu mười lăm người, càng lúc càng gần.

Bởi vì số lượng người dần dần trở nên ít hơn, người hỗn chiến cũng ít đi. Trên trường đấu võ cũng có chút trống trải.

- Ừ? Đông Phương Tử Tư!

Nữ học viên bộ dáng tàn nhẫn kia liếc mắt đã nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tử Tư.

Nữ tính đối với nữ tính, vĩnh viễn không hề có cùng cảm quan với nam tính.

- Một Vũ Tông ngũ giai tam trọng như nàng cũng muốn tham gia sát hạch nội viện? Hơn nữa còn lưu lại cho tới bây giờ. Dựa vào cái gì? Lẽ nào chỉ dựa vào danh hiệu một trong mười đại mỹ nữ của nàng thôi sao?

Trong ánh mắt nữ học viên tàn nhẫn này, lập tức lại bạo phát ra một đám lệ khí.

- Ta lưu lại đến bây giờ, đều dựa vào thực lực cường đại. Nhưng còn nàng thì sao? Nàng dựa vào cái gì! Ngoại trừ túi da đẹp mắt một chút, nàng dựa vào cái gì có thể cùng ta đứng trên cùng một xuất phát điểm được?

- Vù!

Nghĩ tới đây, lúc này nữ tử tàn nhẫn này múa loan đao trong tay, đánh về phía sau lưng Đông Phương Tử Tư.

- Không tốt.

Đông Phương Tử Tư biến sắc:

- Trương Nham để mắt tới ta.

Ở trong lúc hỗn chiến, đồng thời nàng đã sớm âm thầm quan sát quyết định.

Trong một tổ này, Trương Nham tuyệt đối là mấy tồn tại xếp hạng đầu. Không nghĩ tới Trương Nham này lại để ý tới mình.

Một khi bị nàng để mắt tới, kết quả tất nhiên sẽ rất nguy hiểm.

Chỉ là, nếu như đối phương đã đánh tới, không có cách nào tránh né, cũng chỉ có thể nghênh chiến.

- Vèo!

Kiếm nhỏ huyễn hóa ra một đóa hoa rực rỡ, hình thành một màn ánh sáng màu tím, ngăn cản ở trước người Đông Phương Tử Tư.

- Muốn ngăn cản sao? Chống đỡ được sao?

Trương Nham cười giễu cợt một tiếng. Hai tròng mắt nàng lộ ra một tia ánh sáng tàn nhẫn. Xung quanh thân thể nàng tràn ngập từng đạo khí lưu màu nâu xám. Trên đỉnh đầu của nàng trên, lực lượng Vũ Hồn màu xám tro mang theo tất cả cuốn ra, quấn ở trên thanh loan đao có tạo hình quỷ dị trong tay nàng.

Trong nháy mắt lực lượng trên thanh loan đao tăng vọt, hung hăng chém ở trên màn ánh sáng, do Đông Phương Tử Tư biến hóa kỳ ảo thành. Chỉ nghe một tiếng động vang lên. Màn ánh sáng chợt nát bấy. Đông Phương Tử Tư kêu lên một tiếng rên rỉ, bay ra ngoài.

Gần như ở sát mép trường đấu võ, thân hình nàng mới dừng lại được.

- Lực lượng thật là cường đại. Ta không thể cùng nàng liều mạng. Chỉ có thể nghĩ biện pháp cùng nàng dây dưa.

Đông Phương Tử Tư cắn răng, trong lòng lặng lẽ thì thầm. Đồng thời thân hình nàng vội vàng rời khỏi sát mép trường đấu võ, ở trên trường đấu võ nhanh chóng di chuyển.

- Ừ? Lại có thể bị nàng ngăn cản được? Chỉ có điều lần sau nàng sẽ không có vận khí tốt như vậy đâu.

Trương Nham cười giễu cợt một tiếng. Nàng nhanh chóng múa nhị đao, điên cuồng đánh về phía Đông Phương Tử Tư đang nhanh chóng di chuyển.

Hai người một đuổi một chạy, lập tức thu hút sự chú ý của vô số các học viên cũ bên dưới trường đấu võ.

- Trương Nham lại có thể đang đuổi giết Đông Phương Tử Tư.

- Có cần phải như vậy không? Lấy thực lực của Đông Phương Tử Tư, cho dù thông qua sát hạch hiệp thứ nhất, cũng không có khả năng thông qua hiệp thứ hai. Trương Nham khó tránh khỏi cũng quá độc ác đi.

- Giữa các nữ nhân với nhau, tất cả mọi người đều hiểu.

- Quả nhiên là kẻ xấu nhiều tác quái.

Đông Phương Tử Tư làm nữ thần của học viện, tất nhiên có một đám người bảo vệ. Nhìn thấy nàng bị đuổi giết, từng tên học viên cũ ở phía dưới, lập tức đều nói những lời khi dễ.