Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 536: Bắc Đẩu Thất Tinh trận pháp (1)




Hắn và Khô Trần liếc nhau, trong nội tâm nghi hoặc không thôi, tuy Diệp Huyền đã cứu Hạ Thất Tịch nhưng Chúc Thiên Lam dầu gì cũng là đệ nhất luyện hồn sư của Thiên Kim quốc, sao lại có bộ dạng này?

Hắn hứa hẹn như thế cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể nhận được.

Chúc Thiên Lam trừng mắt:

- Đông Phương Ngôn Ngữ, ta là người như thế sao?

Trừ Chúc Thiên Lam ra, tất cả mọi người không biết, sở dĩ Chúc Thiên Lam có thể trở thành đệ nhất luyện hồn sư liên minh mười ba nước hoàn toàn là nhờ một cường giả của Hạ gia ẩn cư dạy bảo, chẳng những Chúc Thiên Lam, sở dĩ đệ nhất cao thủ Thiên Kim quốc Tề Hiền có thể đột phá đến lục giai Vũ Tôn là vì được cường giả của Hạ gia dạy bảo mà ra.

Cho nên người không biết đều cho rằng Thiên Kim quốc sở dĩ có thể trở thành đê nhất vương quốc trong liên minh mười ba nước hoàn toàn là vì Chúc Thiên Lam và Tề Hiền, chỉ có chính bọn họ mới biết rõ tất cả là nhờ vào Hạ gia.

Tên trưởng lão kia còn muốn quát lớn, sau khi nhìn thấy Chúc Thiên Lam hội trưởng và Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng có bộ dạng như vậy, những lời mắng chửi định nói cũng nuốt trở về.

Hắn không nói lời nào không có nghĩa không người nào dám nói chuyện, một giọng nói lạnh lùng từ đằng xa truyền tới.

- Chúc Thiên Lam hội trưởng, hiện tại chúng ta đang ở thời khắc mấu chốt phá giải trân pháp, những đệ tử kia tiến vào nơi này có phải quá phận hay không?

- Không phải bảo đám đệ tử các ngươi chờ ở bên ngoài hay sao? Ai cho phép các ngươi vào nơi này, lui ra ngoài cho ta.

Hai giọng nói một trước một sau từ trong hạp cốc truyền ra ngoài.

Đám người Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn sang, hai người nói chuyện chính là Đông Thăng quốc Tả Nhất Minh hội trưởng và Hỏa Ô quốc Hứa Tín Hoa hội trưởng.

Trước kia bọn họ tranh đoạt Thất Thải Hoa Liên nhưng không đạt được cái gì, trong nội tâm tự nhiên nghẹn một bụng lửa giận.

Đông Phương Ngôn Ngữ cau mày:

- Hai vị nói lời này là quá mức rồi, những đệ tử nàyđều là tương lao của liên minh mười ba nước chúng ta, ở lại chỗ này quan sát một chút sẽ có ít cho bọn họ phát triển trong tương lai sau này.

Tính tình của Khô Trần lại càng thối, trực tiếp cười lạnh nói:

- Muốn đi ra ngoài phải là dệ tử Đông Thăng quốc và Hỏa Ô quốc đi ra ngoài, đệ tử Lưu Vân quốc chúng ta ở lại đây.

Hiện tại Diệp Huyền đã đến, Khô Trần sẽ không đuổi Diệp Huyền ra ngoài.

Chúc Thiên Lam cũng không có khả năng nhìn Hạ Thất Tịch thoát khỏi ánh mắt của mình, hắn nói:

- Nếu các đệ tử đã tới thì lưu lại đi.

Một ít hội trưởng các tiểu vương quốc cũng lên tiếng.

Thấy thế Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa chỉ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt tái nhợt.

Rất nhanh, đám người Chúc Thiên Lam lại đi lên tế đàn và tiếp tục nghiên cứu trận pháp.

Thời điểm bọn họ nghiên cứu trận pháp, Diệp Huyền cũng cẩn thận đánh giá toàn bộ hạp cốc.

Diệp Huyền có nhãn lực cỡ nào, hắn cẩn thận quan sát cấm chế trong hạp cốc và nhìn rõ ràng tất cả.

Đây là...

Diệp Huyền lập tức phát hiện cấm chế trong hạp cốc rất giống cấm chế phong ấn thiên hỏa, là trận pháp xuất xứ từ một lưu phái.

Làm cho hắn giật mình là, trình độ phức tạp của cấm chế còn mạnh hơn cấm chế vô tận dung hỏa rất nhiều, căn bản không phải cùng cấp bậc.

Chẳng lẽ là cùng một người lưu lại? Trong đầu hắn nhớ tới cấm chế trong hang đá, vì phong ấn thiên hỏa nên lưu lại cấm chế, có phải nơi này người đó muốn phong ấn cái gì đó, mà thứ hắn phong ấn là cái gì?

Trong nội tâm Diệp Huyền xuất hiện nhiều ý niệm trong đầu, lúc này hắn quan sát cẩn thận và phát hiện một việc cực kỳ đáng sợ.

Ngay từ đầu hắn cho rằng sở dĩ cấm chế trong hạp cốc bị phá nhất định là bởi vì trải qua năm tháng ăn mòn, cấm chế dần dần mất đi lực lượng, ai biết nhìn kỹ căn bản không phải như thế.

Sở dĩ cấm chế bị phá căn bản là có ngoại lực bộc phát từ bên trong, trực tiếp phá vỡ cấm chế tại nơi này, cho nên phong cấm mới bị hủy diệt..

Rốt cuộc là thứ gì lao ra khỏi cấm chế? Chẳng lẽ cũng là đồ vật cùng loại với thiên hỏa?

Trong đầu Diệp Huyền xuất hiện đầy nghi vấn.

- Ha ha, vất vả lâu như vậy rốt cuộc cũng phá được trận pháp.

Đúng lúc này ở trung ương tế đàn có tiếng cười to vang lên, ngay sau đó hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Chỉ thấy trên tế đàn phía trước xuất hiện bảy đạo hào quang chói mắt, bảy đạo hào quang liên kết với nhau và tỏa ra khí tức nồng đậm tới cực điểm.

Thì ra là Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp, Diệp Huyền xem xét hào quang bảy màu và xác định đây là Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp, Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp là một loại truyền tống trận cao cấp, nó có thể định vị cực kỳ chính xác.

Nhưng là đồng dạng, Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp thiết trí độ khó cũng thập phần độ cao, nói như vậy, chỉ có bát giai đã ngoài trận pháp đại sư mới có thể thiết trí, coi như là tại đại lục chí cao Huyền Vực bên trong, có thể thiết trí Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp trận pháp đại sư cũng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đương nhiên thiết trí nhớ cũng cực khó, cũng không có nghĩa khởi động khó khăn, biện pháp khởi động Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp rất đơn giản, chỉ cần đưa huyền lực vào trong là có thể khởi động.

Cường độ của huyền lực thường thường căn cứ vào khoảng cách truyền tống mà quyết định, loại này xuất hiện trong bí cảnh, nói như vậy truyền tống không quá xa.

Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp còn có một hạn chế cực lớn, đó là trong mỗi cột sáng truyền tống không vượt qua ba người, bảy đạo hào quang chỉ có thể truyền tống hai mươi mốt người.

Bởi vì Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp có đặc tính lớn nhất là định vị chính xác, một khi vượt qua số người hạn chế sẽ có khả năng định vị thất bại, cả trận pháp không thể khởi động.

Quả nhiên, sau khi dò xét hào quang bảy màu một lúc, một gã trưởng lão tinh thông trận pháp lên tiếng:

- Trận pháp này hẳn là Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp trong truyền thuyết, cần bảy tên cường giả cùng nhau rót huyền lực vào mới có thể khơi động, hơn nữa mỗi một cột sáng truyền tống không thể vượt qua ba người, bởi như vậy bảy cột sáng có thể truyền tống hai mươi mốt người.

Nói đến đây trưởng lão lại nhìn sang người trên tế đàn.

Ở nơi này cường giả cấp bậc trưởng lão tới ba mươi người, nếu như tăng thêm đệ tử, như vậy chí ít có hơn trăm người, số lượng như thế quá lớn, hiển nhiên căn bản không đủ truyền tống.

- Hai mươi mốt người sao?