Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 505: Nhân tộc tiến công (1)




- Tiểu gia hỏa này thật tham lam.

Diệp Huyền im lặng,hắn cũng biết Thất Thải Hoa Liên hấp dẫn Tiểu Tử Điêu nhưng vào lúc này tầm quan trọng của Thất Thải Hoa Liên trong nội tâm của hắn yếu đi rất nhiều.

- Ai?

Tiểu Tử Điêu hành động rất nhẹ nhưng lập tức kinh động ba con huyền thú ngũ giai bên cạnh hồ dung nham.

Sưu sưu sưu!

Mấy con yêu thú lập tức xông tới, một trảo đánh vào mặt đất vị trí của Diệp Huyền.

- Không tốt, bị phát hiện.

Nội tâm Diệp Huyền trầm xuống.

Một tiếng nổ vang.

Dung nham dưới đất bị tách ra, lộ ra một cái hang động và đá vụn bắn tung tóe.

Con yêu thú kia muốn ra tay...

Xèo...xèo!

Tiểu Tử Điêu vô cùng tức giận, đột nhiên hóa thành một đạo điện quang lao ra va chạm vào bụng của con yêu thú.

Ầm ầm!

Yêu thú cao ba mét bị đụng bay ra xa, toàn thân bị điện quang bao phủ, phần bụng xuất hiện miệng vết thương cháy đen.

Bá!

Tiểu Tử Điêu xuất hiện bên cạnh hồ dung nham, vẻ mặt miệt thị và cao ngạo.

Uy lực thật mạnh.

Diệp Huyền ngạc nhiên khi nhìn thấy năng lực của Tiểu Tử Điêu, hắn vốn cho rằng mình hiểu nó nhưng hiện tại nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại ngạc nhiên không nhỏ.

Lúc trước Tiểu Tử Điêu vừa mới ấp ra khỏi quả trứng nham thạch tuy thập phần k hủng bố nhưng thực lực cũng chỉ sánh ngang Thiên Vũ Sư.

Trong khoảng thời gian này Tiểu Tử Điêu vẫn ăn vụn linh dược và huyền thạch trong nhẫn trữ vật của Diệp Huyền, hơn nữa tiếp nhận tánh mạng vũ hồn của Diệp Huyền thoải mái, thực lực của nó khẳng định có tăng lên.

Tăng lên tới mức độ nào thì Diệp Huyền không biết được.

Không nghĩ tới hiện tại nhìn lại, nhất thời làm hắn có chút ngạc nhiên, bởi vì yêu thú bị Tiểu Tử Điêu tập kích không yếu hơn nham thạch cự lang chút nào.

Lúc này nó bị Tiểu Tử Điêu đánh bay ra xa, bản thân bị trọng thương và mất đi năng lực phản kháng.

Thực lực như têế đã bao trùm trên hàng ngũ yêu thú tứ giai

Trong khoảng thời gian ngắn Tiểu Tử Điêu đã cho Diệp Huyền cảm giác thần bí hơn trước, tốc độ phát triển như thế nhanh không kém gì hắn, căn bản không phải Huyền thú hoặc yêu thú phổ thông có thể so sánh.

Rống rống!

Nhìn thấy hành động của Tiểu Tử Điêu, đám yêu thú chung quanh đã bị chọc giận.

Một đám yêu thú nhìn Tiểu Tử Điêu và điên cuồng gào thét, yêu khí bành trướng, ba con huyền thú ngũ giai cũng muốn ra tay.

Nhưng ba con Huyền thú ngũ giai nhìn thấy Tiểu Tử Điêu thì trong mắt của chúng sinh ra kiêng kị.

Bởi vì chúng cảm ứng được trong cơ thể của đối phương ẩn chứa lực lượng huyết mạch bao phủ tất cả Huyền thú trong phù quang bí cảnh.

Đạo lực lượng này làm ba con Huyền thú sinh ra kiêng kị rất sâu.

Xèo...xèo!

Tiểu Tử Điêu nghênh ngang đi tới biên giới hồ nước, bộ dạng giương oai.

Ba đầu Huyền thú liếc nhau, đôi mắt của chúng b ắn ra hàn quang lạnh giá, cho dù chúng hết sức kiêng kỵ khí tức trên người Tiểu Tử Điêu nhưng khi nhìn thấy đối phương nghênh ngang như vậy, nội tâm ba đầu Huyền thú hoàn toàn không vui.

Đột nhiên Diệp Huyền nghĩ ra một chủ ý, khống chế được xuyên sơn giáp đi vào khu đất trống.

Trong đó một đầu Huyền thú ngũ giai cách nhìn sang, ánh mắt của nó không vui.

Xuyên sơn giáp này từng bị nó khống chế, về sau bị Diệp Huyền túm lấy, hiện tại nhìn thấy Tiểu Tử Điêu, tự nhiên cho rằng lúc trước là Tiểu Tử Điêu cướp lấy xuyên sơn giáp, nó càng sinh ra kiêng kị không nhỏ.

Có thể cướp lấy xuyên sơn giáp trong tay của nó, chẳng phải hồn lực của đối phương còn hơn cả nó sao?

Ba con Huyền thú chuẩn bị phát động tiến công, hiện tại chúng dừng lại và dùng hồn lực trao đổi với nhau.

- Xích Viêm, con chồn màu tím kia có lai lịch thần bí, ngươi nói như thế nào? Nếu như ta không nhìn lầm, xuyên sơn giáp trước kia là thủ hạ dưới tay của ngươi, hôm nay bị nó cướp đi, chẳng lẻ không đoạt trở lại sao?

Một con Huyền thú bộ dạng giống như con soi nói với môt con Huyền thú có hình thể khổng lồ, đó là Huyền thú da lông có hỏa diễm bốc cháy.

Con Huyền thú màu đỏ kia hừ lạnh.

- Hắc Minh, ta còn không biết ngươi đánh cái gì chủ ý sao, ngươi muốn ta dò xét thực lực của tiểu gia hỏa này, muốn động thủ thì ngươi lên đi, hay là ngươi sợ nó?

Huyền thú màu đen thản nhiên nói:

- Xích Viêm, ngươi nghĩ nhiều, nếu như thủ hạ của ta bị tiểu tử này cướp đi, Hắc Minh ta tuyệt đối không nuốt trôi cục tức này, Hắc Minh ta không làm được chuyện nhu nhược như thế.

- Ngươi cũng đừng có dùng phép khích tướng, Xích Viêm ta là ai, chỉ là một con xuyên sơn giáp tứ giai cũng lọt vào mắt ta? Bị hắn đoạt đi thì đoạt đi.

Xích Viêm căn bản không mắc mưu.

Luận kiêng kị, thủ hạ dưới tay bị cướp đi càng làm nó kiêng kỵ Tử Điện Điêu.

- Bạch Tượng, ngươi nói như thế nào?

Thấy Xích Viêm căn bản không mắc mưu, con sói Hắc Minh nhìn sang con Huyền thú bên cạnh.

Co Huyền thú này nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu hồi lâu, cuối cùng lắc đầu:

- Thất Thải Hoa Liên sắp thành thục, trước khi nó thành thục ta không muốn có chuyện khác xảy ra, vừa rồi Thất Thải Hoa Liên gây ra động tĩnh lớn như thế, ai biết có bao nhiêu võ giả Nhân tộc chạy tới đây, ta cảm thấy chúng ta nên liên hợp với nhau trước đã.

- Bạch Tượng nói không sai, còn nữa, khí tức trên người tiểu gia hỏa kia, các ngươi có cảm ứng được hay không? Nói không chừng chính là hậu duệ đại năng trong tộc chúng ta, hiện tạu chúng ta động thủ với nó, có thể sẽ trưởng bối của nó tới, chẳng phải chúng ta tự tìm đường chết.

Xích Viêm lúc này truyền âm nói chuyện.

Trải qua một phen thảo luận, cuối cùng ba Huyền thú cùng nhất trí, cũng dễ dàng tha thứ thái độ của Tử Đêện Điêu.

- Tiểu huynh đệ, không biết ngươi là tộc quần nào? Theo ta được biết, trong phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh dãy núi này không có chồn loại nhất tộc nào cả.

Hắc Minh giống như sói cũng giống như chồn, nó lên tiếng hỏi Tiểu Tử Điêu.

Tiểu Tử Điêu rầm rì hai tiếng, cũng không để ý tới nó, ngay sau đó nó ngồi trên đầu xuyên sơn giáp, hai mắt tỏa ánh sáng canh giữ bên cạnh hồ dung nham vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không quan tâm Hắc Minh nói gì.

Thái độ coi rẻ như thế chẳng khác gì hoàng đế nhìn nông dân, căn bản khinh thường chú ý..

Hắc minh vô cùng giận dữ, trong mắt hiện b ắn ra hàn ý nhưng nó nhanh chóng thu liễm như cũ.

Nhìn thấy Tiểu Tử Điêu bình yên vô sự, Diệp Huyền yên lòng, hắn dọc theo thông đạo đi ra ngoài.

Bên ngoài huyệt động.

Một tên cường giả Nhân loại lúc này đứng bên cạnh hang động.

- Thiệt nhiều yêu thú.

Nhìn thấy đại lượng yêu thú, không ít võ giả Nhân loại đều chùn bước.