Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 447: Lai lịch bất minh (2)




Chẳng lẽ mấy người này là thiên tài đỉnh tiêm của đệ nhất cường quốc Thiên Kim Quốc này? Nghe nói trong Thiên Kim Quốc này còn có cường giả lục giai tôn cấp, mấy người kia chính là nhân vật do bọn họ bồi dưỡng ra?

- Hảo tiểu tử.

Trong lúc Diệp Huyền đang dò xét mấy người kia, tên thanh niên mũi ưng nọ nghe Diệp Huyền nói vậy thì trong mắt lập tức sinh ra một tia sát khí, rõ ràng trong lòng của gã đã động sát ý với Diệp Huyền, chỉ thấy trong mắt gã lóe lên tinh quang, giống như đang muốn động thủ, nhưng bị thanh niên mặc áo bào trắng bên cạnh ngăn lại, ghé vào tai gã thì thầm vài câu.

Nói xong thì tên thanh niên áo trắng cùng với hai gã thanh niên khác đều nhìn Diệp Huyền chòng chọc một cái, sau đó xoay người rời đi, hiện trường chỉ còn lại một mình tên thanh niên mũi ưng.

Đợi mấy người kia đi rồi, ánh mắt của tên thanh niên mũi ưng đột nhiên trở nên dữ tợn

- Tiểu tử, ta hỏi lại một lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi có bán hay không?

- Cút!

Diệp Huyền không muốn nhiều lời với đối phương, hừ lạnh một tiếng.

- Ha ha, tiểu tử, tin ta đi, ngươi sẽ hối hận nhanh thôi.

Tên thanh niên mũi ưng cười lạnh.

Diệp Huyền mặc kệ, không để ý tới đối phương nữa, xoay người rời đi, đột nhiên, một đạo hồn lực ba động vô hình chợt xuất hiện ở sau đầu hắn, một cỗ hồn lực cường đại cư nhiên hóa thành một hình chóp nhọn vô hình hung hăng đâm về phía sau ót của hắn.

Trong lòng Diệp Huyền nổi giận, khi mua được Huyền Minh Thạch, tâm trạng của hắn vốn đang rất tốt, cư nhiên lại bị mấy tên thanh niên này nhào tới quấy rồi, hắn cũng lười chẳng muốn so đo làm gì, nhưng thật không thể ngờ, tên thanh niên mũi ưng này ép bán không được thì cư nhiên lại muốn đánh lén sau lưng, chẳng lẽ thật sự cho rằng hắn dễ bắt nạt hay sao?

Cuối cùng Diệp Huyền không nén lửa giận trong lòng nữa, cứng rắn đón lấy một đòn hồn lực trùng kích của đối phương, sau khi hồn lực trùng kích kia tiến vào trong cơ thể đối phương thì giống như hòn đá bị ném vào trong biển rộng, nháy mắt liền biến mất, ngay sau đó liền có một cỗ hồn lực trùng kích cường đại hơn so với cỗ hồn lực trùng kích khi nãy rất nhiều lướt đi từ não hải của Diệp Huyền, nhắm ngay tên thanh niên mũi ưng kia đâm tới.

Tên thanh niên mũi ưng kia đột nhiên bất ngờ phun ra một búng máu, thân thể lảo đảo muốn ngã, lúc nhìn về phía Diệp Huyền thì sắc mặt kinh hoàng tái mét.

Sau một lúc lâu, gã giơ tay chỉ vào Diệp Huyền, vẻ mặt tức giận nói:

- Ngươi, ngươi cư nhiên dám đả thương ta!

Trong lòng của gã vô cùng chấn động, không rõ vì sao sau khi hồn lực trùng kích của mình tiến vào trong cơ thể của Diệp Huyền rồi, mà đối phương lại không hề hấn gì hết.

- Động thủ rồi, hai người kia cư nhiên động thủ rồi.

- Trong cửa hàng của Mai Lý Thành chúng ta cấm động thủ.

- Ai đi thông báo cho chấp pháp đội đi.

Đám người ồ lên bàn tán, quả nhiên, chỉ một lát sau liền có một chấp pháp đội mặc khôi giáp vội vàng chạy tới cửa hàng này.

- Là ai động thủ ở trong cửa hàng của Mai Lý Thành chúng ta?

Đội trưởng chấp pháp đội kia lạnh lùng liếc nhìn lão bản, mở miệng hỏi.

- Là hắn, vừa rồi chính hắn đả thương ta.

Tên thanh niên mũi ưng kia không đợi lão bản kịp mở miệng liền lớn giọng la lên.

- Ngươi từ đâu tới? Cư nhiên dám động thủ ở nơi này.

Sau khi đội trưởng chấp pháp đội nghe thanh niên mũi ưng kia nói xong thì thanh âm lập tức lạnh như băng, mấy tên đội viên chấp pháp đội nháy mắt liền bao vây Diệp Huyền:

- Hiện tại là lúc chuẩn bị diễn ra Phù Quang Đại Hội, trong Mai Lý Thành chúng ta nghiêm cấm động thủ, ngươi coi quy định của Mai Lý Thành chúng ta thành gió thoảng bên tai đúng không.

Nghe nói có người động thủ thì càng ngày càng có thêm nhiều người bu lại xem.

Diệp Huyền nheo mắt nhìn tên đội trưởng chấp pháp đội kia, thản nhiên nói:

- Ta không hề động thủ, vừa rồi tự bản thân tên tiểu tử này phun ra một ngụm máu, không liên quan gì tới ta hết!

- Nói bậy, rõ ràng là do ngươi động thủ!

Tên thanh niên mũi ưng kia lạnh lùng nói.

- Nực cười, ở đây có nhiều người như vậy, có ai nhìn thấy ta động thủ hay không? Ta căn bản không động tới một ngón tay, sao có thể động thủ được chứ?

Lập tức có đội viên chấp pháp đội đi ra ngoài hỏi thăm, một lát sau liền trở lại, lắc đầu nói:

- Đội trưởng, vừa rồi đúng là người này không có động thủ.

- Tên này là dùng hồn lực trùng kích đả thương ta, những người khác làm sao mà nhìn thấy được.

Tên thanh niên mũi ưng kia lập tức mở miệng nói.

- Ha ha ha.

Diệp Huyền nhịn không được bèn cười phá lên:

- Xem đồ ngươi mặc thì chắc cũng là một luyện hồn sư, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, ở đây cũng có rất nhiều luyện hồn sư, thử hỏi một tiếng xem, ngươi cảm thấy ta có thể dùng hồn lực trùng kích đả thương ngươi mà không để cho người khác phát giác ra được hay sao?

Nghe nói hai người đều là luyện hồn sư, sắc mặt của mấy đội viên chấp pháp đội đều biến đổi, hiện tại chính là thời điểm chuẩn bị diễn ra Phù Quang Đại Hội, có rất nhiều luyện hồn sư trong liên minh thập tam quốc đều tụ tập ở nơi này, chức trách của chấp pháp đội bọn họ chính là tránh cho giữa các luyện hồn sư xảy ra xung đột, ảnh hưởng tới danh dự của Thiên Kim Quốc.

Hai người đối diện này đều là luyện hồn sư, hơn nữa đều còn trẻ tuổi như vậy, rất có thể chính là đệ tử thiên tài của vương quốc nào đó, khiến cho trong lòng của đội trưởng chấp pháp đội lập tức cảm thấy rối rắm.

- Nhưng rõ ràng là chính ngươi đã hạ thủ, các vị, còn không mau bắt hắn lại cho ta, chẳng lẽ chấp pháp đội các ngươi làm việc kiểu như vậy?

Tên thanh niên mũi ưng tức giận nói.

Đội trưởng chấp pháp đội lạnh lùng nhìn gã một cái, lạnh giọng nói:

- Ngươi có chứng cứ gì không? Chỉ cần ngươi có chứng cứ chứng minh hắn dùng hồn lực trùng kích đả thương ngươi thì chúng ta lập tức dẫn hắn đi ngay, nếu như không có chứng cứ thì chúng ta cũng không thể tin lời nói một phía của ngươi được.

- Ngươi…

Sắc mặt của tên thanh niên mũi ưng trở nên lạnh lẽo, gã biết rõ, lúc nãy chính là do Diệp Huyền động thủ, nhưng gã lại không thể đưa ra được chứng cứ nào hết.

Gã cũng biết rõ, đội trưởng chấp pháp đội này cũng tin lời gã nói, chỉ là gã không đưa ra được chứng cứ cho nên bọn họ cũng không thể làm gì được.

- Hảo tiểu tử, ngươi chờ đó.

Tên thanh niên mũi ưng lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền tràn đầy vẻ oán độc.

- Được rồi, không có việc gì rồi thì giải tán đi, mọi người đừng có tụ tập ở đây nữa.

Đội trưởng chấp pháp đội kia xua tay nói.