Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 418: Đánh đâu thắng đó (1)




- Rốt cuộc các ngươi là ai?

Phương Thiên Hồng cũng không kịp nghĩ tới chuyện tiếp tục giải cứu Ngụy Quang nữa, khiếp sợ mở miệng.

Lai lịch của mấy người kia đúng là quá thần bí.

Chẳng những có được đội ngũ cường đại như vậy, có được đại trận do rất nhiều thiên võ sư cùng địa võ sư tạo thành, có thể ngăn được đòn tấn công của võ tông như gã, thậm chí lại còn có cả cường giả cấp bậc võ tông ngũ giai trợ trận, điều này khiến cho gã cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Võ tông ngũ giai ở Lưu Vân Quốc này tuyệt đối là chiến lực cao cấp nhất, đưa tới bất kỳ hành tỉnh nào cũng tuyệt đối là nhân vật thuộc hàng đệ nhất cao thủ, cho dù ở vương thành thì cũng không phải loại người vô danh, chắc chắn có được thân phận cao quý.

Giống như gã vậy, tuy rằng gã làm việc cho tỉnh đốc Ngụy Hoành, nhưng mỗi lần tỉnh đốc Ngụy Hoành nhìn thấy gã thì cũng sẽ không ra vẻ gì hết, công tử Ngụy Quang gặp gã lại càng phải tôn xưng một tiếng tiền bối.

Nhưng so sánh với vị võ tông ngũ giai ở trước mặt kia, chỉ giống như một người hầu đi theo bên cạnh thiếu niên kia, vẻ mặt cung kính, chỉ sợ ngay cả vương tử điện hạ của Lưu Vân Quốc cũng chưa chắc đã có đội hình lớn tới như vậy.

Âu Dương Tiêu Sơn cười lạnh, không hề để ý tới câu hỏi của đối phương, đột nhiên rút chiến đao bên hông ra khỏi vỏ, bổ ra một đao, giống như ánh dương quang buổi sớm xé rách màn đêm tăm tối, nháy mắt đánh tới trước mặt gã, đánh cho Phương Thiên Hồng phải bay ngược ra mấy chục thước nữa, hai chân kéo lê trên mặt đất tạo thành một khe rãnh thật dài.

- Cư nhiên có thể ngăn được một kích của ta, không tệ lắm, thêm lần nữa!

Âu Dương Tiêu Sơn cười lớn thành tiếng, hưng phấn liên tục ra chiêu, chỉ nghe tiếng nổ vang ầm ầm vang lên bên tai không dứt, hai bên đánh tới mức thiên hôn địa ám, cát bay mù mịt, trên đường lớn, vô số đá vụn bắn ra khắp bốn phía.

Luận tu vi thì Phương Thiên Hồng cũng không yếu hơn Âu Dương Tiêu Sơn bao nhiêu, nhưng dù sao thì Phương Thiên Hồng chỉ là đệ nhất cao thủ của một tỉnh, còn Âu Dương Tiêu Sơn lại là cấm vệ quân tới từ vương thành, ở trong cấm vệ quân, gã tiếp xúc với nhiều cao thủ nhiều hơn Phương Thiên Hồng, kinh nghiệm giao thủ và năng lực thực chiến cũng mạnh hơn Phương Thiên Hồng rất nhiều, trong lúc nhất thời, Phương Thiên Hồng bị đánh cho liên tục lùi lại phía sau, bị Âu Dương Tiêu Sơn ép cho không thở nổi.

Tất cả võ giả vây xem xung quanh đều khiếp sợ ngây người, Phương Thiên Hồng thân là đệ nhất cao thủ của Thiên Húc hành tỉnh, là lãnh tụ trong lòng võ giả khắp Thiên Húc hành tỉnh này, nhưng bây giờ, lãnh tụ trong lòng bọn họ cư nhiên bị người ta đuổi đánh chật vật tới mức này, giống như không có khả năng đánh trả nổi, một màn này triệt để đánh vỡ hình tượng của Phương Thiên Hồng trong lòng bọn họ.

Keng!

Dốc hết sức đỡ một kích của Âu Dương Tiêu Sơn, Phương Thiên Hồng phun ra một búng máu tươi, khiếp sợ nói:

- Dừng tay, rốt cuộc các hạ là ai? Lấy thực lực của ngươi, ở Lưu Vân Quốc này tuyệt đối không phải dạng vô danh tiểu tốt, vì sao lại đối nghịch với Thiên Húc hành tỉnh chúng ta, chẳng lẽ ngươi không sợ vương pháp trừng phạt hay sao? Các ngươi dám đả thương công tử của tỉnh đốc đại nhân, tới lúc đó vương quốc nhất định sẽ không bỏ qua cho đám người các ngươi đâu, chi bằng mọi người bình tĩnh ngồi xuống, có gì từ từ nói.

Trong lòng Phương Thiên Hồng vô cùng hoảng sợ, vội vàng dừng tay muốn nói chuyện.

- Muốn nói chuyện à? Không thành vấn đề.

Âu Dương Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng, thu tay mà đứng, trong tay đột nhiên xuất hiện một khối lệnh bài, lạnh lùng nói:

- Ngươi hỏi chúng ta là ai à? Ta chính là thống lĩnh cấm vệ quân của vương thành, phụng lệnh của bệ hạ, đặc biệt tới Thiên Húc hành tỉnh tuyên chỉ, Diệp gia của Lam Nguyệt thành chính là gia tộc của Diệp Vương vừa được bệ hạ sắc phong, từ nay về sau, Thiên Húc hành tỉnh này chính lã lãnh địa của Diệp gia, đám các ngươi nhìn thấy Diệp Vương đại nhân còn không mau mau quỳ xuống, chờ đợi xử lý!

- Cái gì? Diệp Vương?

- Vương gia khác họ mà bệ hạ vừa sắc phong?

- Từ nay về sau Thiên Húc hành tỉnh chính là lãnh địa của Diệp gia? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế này?

- Thiên Húc hành tỉnh chúng ta khi nào thì thành lãnh địa của Diệp gia rồi? Tới giờ ta chưa hề nghe nói qua nha.

Tất cả võ giả có mặt ở đây đều ngây ra như phỗng, sau đó ồ lên bàn tán xôn xao, giống như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Chẳng những bọn họ, ngay cả mấy người trong Diệp gia và Diệp Phách Thiên lúc này cũng cảm thấy đầu óc trống rỗng, đám người Phương Thiên Hồng và Ngụy Quang thì trong lòng đột nhiên trầm xuống.

So với những võ giả ngu ngơ không biết gì hết kia, bọn họ cũng đã nghe chút phong thanh, Thiên Húc hành tỉnh đã bị bệ hạ sắc phong cho một gia tộc nào đó làm lãnh địa, không lâu sau lãnh chúa mới sẽ tới đây lĩnh chức.

Cho nên lúc này đương kim tỉnh đốc là Ngụy Hoành mới có thể trắng trợn cướp đoạt tài phú trong hành tỉnh như vậy, chỉ là bọn họ thật sự không thể ngờ, Diệp Vương vừa được sắc phong này lại tới nhanh như vậy, hơn nữa lại còn tới bằng cách này nữa chứ.

Càng khiến cho bọn họ không thể ngờ nhất chính là gia tộc mà bệ hạ sắc phong cư nhiên lại là Diệp gia của Lam Nguyệt thành, vừa rồi Ngụy gia bọn họ còn chuẩn bị bắt giam toàn bộ Diệp gia xét nhà, không chừa lại một ai, sau lưng Ngụy Quang đột nhiên ướt đẫm mồ hôi lạnh.

- Chúng ta chính là cấm vệ quân của vương thành phụng lệnh của bệ hạ, tới Thiên Húc hành tỉnh tuyên chỉ, các ngươi còn không mau dừng tay chờ xử lý!

Rất nhiều cấm vệ quân cũng lên tiếng, thanh âm ù ù khiến cho cả mặt đất cũng rung chuyển.

Toàn bộ tướng sĩ do Phương Thiên Hồng dẫn tới đều ngây ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi, sau đó đều nhìn về phía thủ lĩnh của bọn họ.

- Phương Thiên Hồng, còn không mau quỳ xuống.

Âu Dương Tiêu Sơn lạnh lùng quát.

Trên mặt Phương Thiên Hồng lộ ra vẻ do dự giãy giụa.

- Phương Thiên Hồng tiền bối, đám người này dám giả mạo đặc sứ của bệ hạ, còn tự xưng là cấm vệ quân của vương thành, quả thực là tội ác tày trời, đây là tội mưu nghịch, bản công tử chưa hề nghe qua cái gì mà lãnh địa hết, còn không mau bắt tất cả bọn họ lại cho ta, giết không cần hỏi.

Ngụy Quang vùng vẫy nửa ngày, rốt cuộc cũng phun được chiếc tất thối kia ra, khàn giọng rống lên.