Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 413: Diệp Huyền tới rồi (2)




Chỉ là nam tử mặc ngân giáp này đều không nhìn tới đám người Ngụy Quang một cái, ánh mắt nhìn về phía mấy người Diệp Triển Hùng đang bị trói, nhanh chóng đi tới trước mặt mấy người kia, cao giọng nói:

- Các ngươi chính là tộc nhân của Diệp gia?

- Đúng là chúng ta, các hạ là ai?

Trên mặt mấy người Diệp Phách Thiên lộ ra vẻ nghi hoặc.

Ba!

Trong tay nam tử ngân giáp đột nhiên lóe ánh đao, xiềng xích trên người mấy người Diệp Phách Thiên nháy mắt liền vỡ vụn, chỉ thấy nam tử mặc ngân giáp kia quỳ một gối xuống, nói:

- Thuộc hạ Âu Dương Tiêu Sơn, tham kiến các vị đại nhân.

Một màn này, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây sợ ngây người.

Ngay cả mấy người Diệp Phách Thiên cũng cảm thấy không hiểu gì hết, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.

- Các hạ, ngươi….

Diệp Phách Thiên lắp bắp mở miệng.

Lão liếc mắt một cái liền nhìn ra, người trước mặt ít nhất cũng là cường giả cấp bậc thiên võ sư, Diệp gia bọn họ từ khi nào thì lại có cao thủ cỡ này.

- Phụ thân, gia gia, đại bá!

Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai của mấy người Diệp Phách Thiên, bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Diệp Huyền đang bước vội tới.

- Huyền nhi, sao ngươi lại tới đây?

Mấy người Diệp Phách Thiên gần như không dám tin vào hai mắt của mình.

Diệp Huyền không phải đang học tập ở Huyền Linh học viện ở vương thành hay sao? Sao lại xuất hiện ở tỉnh thành của Thiên Húc hành tỉnh được?

- Phụ thân, gia gia, các ngươi…

Nhìn thấy bộ dạng chật vật, thương thế đầy mình, máu tươi tuôn trào trên người của bọn họ, trong lòng Diệp Huyền đột nhiên trầm xuống, sau đó liền bốc lên một ngọn lửa giận hừng hực không thể nào dập tắt được, hắn lấy đan dược ra cho mấy người ăn vào, ánh mắt lạnh như băng nháy mắt liền quét về phía đám người Ngụy Quang.

- Huyền thiếu, lúc ta tới thì đã hơi muộn một chút, các vị đại nhân đã bị đả thương và bắt trói lại, thuộc hạ làm việc không tốt, kính xin Huyền thiếu trách phạt.

Âu Dương Tiêu Sơn nói với vẻ tự trách.

Sau khi biết được người của Diệp gia bị vây bắt, Diệp Huyền sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên để Âu Dương Tiêu Sơn đi trước một bước, lúc này mới có một màn khi nãy.

- Ta còn đang nói là ai, hóa ra là dư nghiệt của Diệp gia.

Sau khi nhìn thấy người vừa tới cũng là người của Diệp gia, vẻ cảnh giác trong mắt Ngụy Quang lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ dữ tợn:

- Thật đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào, nếu như ngươi đã tới đây rồi thì cũng lưu lại đi.

- Tất cả mọi người nghe lệnh, bao vây bọn họ lại cho ta, nếu như dám phản khoáng, ngoại trừ vài tên cao tầng của Diệp gia cần phải giữ lại một hơi thở thì những người còn lại, giết không cần hỏi.

- Dạ!

Một đám thành vệ quân không ngừng ùa tới, khoảng chừng mấy trăm người bao vây mấy người Diệp Huyền kín không một kẽ hở.

Lần này Ngụy Quang tới niêm phong tiệm thuốc của Diệp gia, mang theo mấy trăm tên thành vệ quân, chính là vì không muốn để cho bất kỳ người nào của Diệp gia chạy thoát.

Thấy tràng cảnh như vậy, khóe miệng Ngụy Quang lộ ra một nụ cười lạnh, thực lực của tên nam tử mặc ngân giáp kia mạnh thật đấy, nhưng ở Thiên Húc hành tỉnh này, mỗi người bên phe mình phun một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết gã, cũng dám tới nơi này làm càn, đúng là không biết sống chết.

Khoảng chừng mấy trăm tên thành vệ quân cầm vũ khí trong tay, nhào lên, sát khí toàn thân bốc lên ngùn ngụt.

- Huyền nhi, sao ngươi lại tới đây.

Lúc này, mấy người Diệp Phách Thiên cũng đã bất chấp thăm hỏi Diệp Huyền nữa, cắn răng một cái, dặn dò:

- Huyền nhi, lát nữa tới khi đánh nhau thì ngươi lùi lại phía sau, tìm cơ hội rời khỏi nơi này đi, nhớ kỹ, nhất định không thể vì chúng ta mà ở lại đây, có biết hay chưa.

- Gia gia, không cần lo lắng đâu.

Diệp Huyền lắc đầu, nhìn về phía đám thành vệ quân đang bao vây kia, đột nhiên nói:

- Đợi đã!

Ngụy Quang cười lạnh:

- Sao hả, ngươi muốn nói cái gì? Bất quá muốn nói gì thì có thể đợi tới đại lao rồi hãy nói, bản công tử không rảnh mà nghe các ngươi nói nhảm, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau bắt lại cho ta.

Gã vừa mới nói xong thì đám thành vệ quân xung quanh đột nhiên nhào tới chỗ mấy người Diệp Huyền.

Ánh mắt Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo, trong số đám thành vệ quân này, mặc dù không có cao thủ đỉnh tiêm gì, nhưng số lượng rất đông, thiên võ sư cũng có vài tên, Ngụy Quang và tên đứng bên cạnh gã cũng là cao thủ trong thiên võ sư.

Bản thân hắn đương nhiên không sợ, cộng thêm Âu Dương Tiêu Sơn cũng đủ để tiêu diệt toàn bộ bọn họ, nhưng nơi này hỗn loạn như vậy, lỡ để cho phụ thân và mọi người bị thương thì sẽ không tốt.

Ngay tại lúc Diệp Huyền đang nghĩ cách thì bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh âm của Trần Tinh:

- Huyền thiếu, ngươi đang ở bên trong đó à? Mẹ ơi, sao trong này nhiều người vậy, ép chết lão tử rồi!

Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy vui vẻ, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh giọng quát:

- Ta đang ở đây, tất cả mọi người nghe lệnh, giết vào đây cho ta, kẻ nào dám ngăn cản thì giết không cần hỏi.

- Ha ha ha, tiểu tử ngươi đang lên cơn điên đấy à?

Ngụy Quang khẽ giật mình, sau đó chợt bật cười ha hả, chỉ là gã còn chưa kịp cười xong thì đột nhiên bên ngoài lại truyền tới từng đợt ồn ào, ngay sau đó là tiếng chém giết vang lên liên hồi.

- Các ngươi từ đâu tới, chúng ta chính là thành vệ quân của nơi này, mau lùi lại cho ta.

- A!

- Đáng chết, mau dừng tay lại cho ta!

- Phập!

- Chạy mau, chạy mau đi!

- Ngụy Quang công tử, cẩn thận, có cao thủ xông vào.

Bên ngoài phường thị vang lên từng trận tiếng la hét ồn ào, khiến cho tất cả mọi người chấn động, ngẩng đầu nhìn lại liền nhìn thấy một đám võ giả người mặc khôi giáp màu bạc đang điên cuồng giết xông vào, mỗi người đều là cao thủ, nhìn thấy thành vệ quân thì lập tức ra tay.

Ở đây có rất nhiều thành vệ quân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng lọt vào tay của đám người này thì lại giống như đang chặt dưa thái rau vậy, căn bản không đỡ nổi một trận, đều đổ máu tại chỗ, đầu mình cách biệt.

Chỉ mới một chút thôi, mấy trăm nam tử mặc ngân giáp đằng đằng sát khí liền đi tới sau lưng Diệp Huyền.

- Thuộc hạ tham kiến Huyền thiếu.

Một nhóm người này cũng lớn tiếng hô, thanh âm như sấm rền, khiến lỗ tai của võ giả ở đây đều ong ong khó chịu, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

Ánh mắt Ngụy Quang trở nên âm trầm, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Huyền, thậm chí còn cười lạnh nhìn gã thì trong lòng của gã lập tức trầm xuống.