Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 367: Mặc ngươi xử trí (2)




Trong mắt của Triệu Kính xuất hiện một tia lãnh khốc:

- Những gì ta làm, không chỉ là vì để tẩy trừ trị an sở và thiết huyết vệ, cũng không phải chỉ vì nể mặt Hoa La Huyên đại sư và Khô Trần đại sư, mà còn vì lôi kéo Diệp Huyền kia, trả cho hắn một cái nhân tình.

- Lôi kéo hắn? Trả cho hắn một cái nhân tình?

Sở Vân Phi đầy vẻ nghi hoặc không hiểu.

- Ngươi có biết trấn linh đan tứ phẩm gần đây áp chế bệnh của trẫm là do ai luyện chế ra hay không?

- Không phải là Hoa La Huyên sao? Bệ hạ ngươi hôm nay không phải còn chuyên môn cử hành yến hội vì chuyện này hay sao.

- Đúng vậy, đúng thật là Hoa La Huyên, bất quá ở sau lưng Hoa La Huyên kỳ thật vẫn còn một người nữa, người nọ, mới thật sự là người nghiên cứu ra trấn linh đan.

- Còn có một người nữa, chẳng lẽ người đó chính là Diệp Huyền kia …. Sao có thể chứ?

Sở Vân Phi nghe ra ý tứ trong lời nói của Triệu Kính, không khỏi mở to hai mắt.

- Kỳ thật trẫm cũng cảm thấy không dám tin, bất quá đây là do Hoa La Huyên chính miệng nói với trẫm, trẫm tin tưởng chuyện này Hoa La Huyên không dám lừa gạt trẫm, hơn nữa ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Không nói tới Khô Trần đại sư và Hoa La Huyên đại sư, chính là bản thân La Chiến và Vân Ngạo Tuyết là ai chứ, tại sao lại có thể không tiếc bất kỳ giá nào để giải cứu một thiếu niên kia chứ? Nếu như không phải vì có nguyên nhân, thì trẫm mới không tin, trẫm có một cảm giác, thiếu niên kia sẽ mang tới kinh hỉ cho trẫm.

- Hóa ra là vậy.

Sở Vân Phi rốt cuộc cũng hiểu rõ dụng ý của Triệu Kính:

- Nếu đã như vậy thì thần lập tức đi làm ngay.

- Ừ, ngoài ra trẫm hy vọng ngươi có thể nhanh chóng khống chế thiết huyết vệ vào trong tay một lần nữa, từ nay về sau, trẫm không hy vọng chuyện hôm nay sẽ xảy ra thêm lần nào nữa.

- Bệ hạ, còn thân tín của đại vương tử ở trong nam vệ…

- Đều dọn sạch hết đi, trẫm để cho bọn họ chưởng quản quyền lực ở các phương diện chỉ là vì để bọn họ lịch luyện, chứ không phải là để bọn họ dùng quyền lực trong tay mình để đối phó với huynh đệ của mình, thật khiến cho trẫm thất vọng quá mức. Còn có Cương Nhi nữa, trẫm nghe nói gần đây hắn đi gây chuyện khắp nơi, phần thế lực mà hắn chưởng quản cũng thu hồi lại cho trẫm, trẫm hy vọng sau chuyện này, hắn có thể an phận một chút.

Triệu Kính thân là quốc quân, tuệ nhãn như đuốc, quyền thế giao phong trong toàn bộ chuyện này, gã đã nhìn ra rõ ràng.

Đại vương tử Triệu Phong chỉ sợ không thể nào ngờ rằng, chỉ vì chuyện của Diệp Huyền mà trực tiếp khiến cho địa vị của gã ở trong lòng Triệu Kính rớt xuống ngàn trượng.

Sau khi Triệu Kính rời khỏi, hai gã cấm vệ quân đột nhiên đi tới bên cạnh Sở Vân Phi, thần sắc kích động nói:

- Đại nhân, Diệp Huyền lúc nãy chính là vị học viên do Vân Ngạo Tuyết mang tới khảo hạch lúc ở Huyền Linh học viện.

Lúc trước quốc quân bệ hạ một mực ở đây, bọn họ không tìm thấy cơ hội nói cho Sở Vân Phi biết, bởi vậy cho nên Triệu Kính vừa đi thì bọn họ lập tức bước lên báo cáo.

- Cái gì? Là hắn sao?

Ánh mắt của Sở Vân Phi ngẩn ra:

- Chẳng là bức vẽ lưu thủy kiếm ý kia là do Diệp Huyền này vẽ ra? Sao có thể?

Nhớ tới thái độ của Vân Ngạo Tuyết đối với Diệp Huyền, trong lòng Sở Vân Phi liền chấn động, tuy rằng gã còn chưa chứng thực qua, nhưng không biết tại sao, trong lòng của gã đã tin Diệp Huyền chính là học viên kia.

- Vẽ ra được lưu thủy kiếm ý, giúp bệ hạ nghiên cứu chế tạo ra trấn linh đan, Diệp Huyền này rốt cuộc là người phương nào, đúng thật là không thể tin nổi.

Trong lòng vị đệ nhất cao thủ của Lưu Vân Quốc này liền cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.

Trải qua một phen lăn qua lộn lại, chuyện cua Diệp Huyền rốt cuộc cũng xong.

Trong đại lao thiết huyết vệ dần dần khôi phục yên lặng.

Nhưng trường sóng gió này cũng không vì vậy mà yên tĩnh lại.

Những người có tư cách tham gia yến hội kia, tối hôm đó tất cả đều kiễng chân chờ đợi, sau khi nghe thấy kết quả của chuyện này, rất nhiều người đều mất ngủ cả đêm.

Nhưng trong vương cung cũng không truyền ra nửa điểm tin tức.

Đợi tới sáng sớm hôm sau, tin tức cả nhà Thiên Khải hầu gia, Trấn Quân hầu gia, Hứa thống lĩnh, Long thống lĩnh trị an sở, đã bị tịch biên tài sản, trưa hôm nay sẽ xử trảm cả nhà truyền ra thì cả vương thành đều oanh động.

Trong lúc nhất thời, cả vương thành giống như sôi trào, triệt để điên cuồng.

- Ngươi có nghe gì chưa, đêm ngày hôm qua hai đại hầu gia là Thiên Khải hầu gia và Trấn Quân hầu gia, cùng với Hứa thống lĩnh, Long thống lĩnh trị an sở ý đồ mưu phản, kết quả bị phát hiện, tổng quản cấm vệ quân Sở Vân Phi đại nhân suất lĩnh mười vạn cấm vệ quân, trảm sát rất nhiều thành vệ quân, bắt hết tất cả phản tặc lại, trưa hôm nay sẽ xử trảm.

- Ai nói vậy, ta nghe nói là hai đại hầu gia ý đồ mưu sát một vị vương tử, cho nên mới bị bắt.

- Thúi lắm, hai đại hầu gia một người ở quân giới, một người ở chính giới, mưu sát vương tử thì có lợi ích gì đối với họ chứ.

- Cái này ngươi không biết đâu, kỳ thật hai vị hầu gia đã đầu phục một vị vương tử, vì có hắn bày mưu tính kế, cho nên mới nổi lên lên lòng muốn mưu hại vương tử khác.

- Sao ta lại nghe nói là đại vương tử cấu kết với hai vị hầu gia kia cùng với thành vệ quân và thiết huyết vệ, ý đồ muốn đăng cơ, ép đương kim bệ hạ thoái vị, giết vào hoàng cung, kết quả bị Sở Vân Phi đại nhân ngăn chặn, dùng sức một người ngăn cản hơn vạn binh sĩ thành vệ quân, thành công tróc nã nghịch tặc.

Phố lớn ngõ nhỏ, lưu truyền đủ loại tin đồn, lòng người bàng hoàng, tất cả mọi người đều đang nghe ngóng xem rốt cuộc là tại sao mà vương quốc lại xử trảm những nhân vật cao tầng bậc này.

Đây chính là hai đại hầu gia đó, trong lịch sử vương quốc, đã bao nhiêu năm rồi chưa từng xảy ra chuyện lớn cỡ này.

Bất quá, dù sao yến hội hôm qua cũng có không ít đại thần tham dự, rất nhanh, chân tướng mọi việc liền truyền ra trong dân chúng.

- Cái gì? Cư nhiên là bởi vì một thiếu niên?

- Diệp Huyền này rốt cuộc là nhân vật cỡ nào, lại có thể khiến cho bệ hạ tức giận tới như vậy, vì hắn không tiếc xử trảm hai vị đại hầu gia chứ?

- Nghe nói người này là học viên của Huyền Linh học viện, giao hảo với bát vương tử điện hạ, vừa mới nhập học liền đắc tội với Thái Tử Minh do đại vương tử thành lập, căn bản không hề sợ đại vương tử.