Một chưởng thôi liền đánh bay một cường giả địa võ sư tam trọng, khí thế ngạo nghễ cuồng phách khiến tất cả mọi người ở đây khiếp sợ biến sắc.
- Ngươi…
Trung niên nam tử rốt cuộc biến sắc, trong đội ngũ của đối phương cư nhiên lại có một vị thiên võ sư tứ giai sao?
Cường giả cỡ này, cho dù là ở phủ Hoà Thân Vương cũng có thể xưng là cao thủ, gặp được cũng phải nể mặt.
Nhưng hôm nay, người này cư nhiên lặng im đứng trong đội ngũ, đợi tới thời khắc mấu chốt mới bộc lộ ra.
Trung niên nam tử dám cam đoan, nếu như không phải ba người bên mình xuất hiện thì vị thiên võ sư tứ giai này căn bản sẽ không ra mặt.
Lại cẩn thận dò xét đội ngũ kia thêm lần nữa, vẻ nghiêm túc trong mắt của trung niên nam tử kia càng nặng thêm.
Đội ngũ của đối phương cũng không nhiều người, chỉ có sáu người, trong đó có bốn người là thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi, đều là võ sĩ nhất giai.
Còn hai người khác, một người là địa võ sư tam trọng, một người khác là thiên võ sư.
Thoạt nhìn, hai người này giống như chuyên môn bảo hộ bốn thiếu niên thiếu nữ kia, chẳng lẽ là viện trưởng của một học viện nhỏ nào đó đưa theo đệ tử thiên tài tới Huyền Linh học viện báo danh sao?
Khả năng này xẹt qua trong đầu của trung niên nam tử, đây cũng là một khả năng chuẩn xác nhất, nhưng sau một khắc thì lại bị gã bác bỏ.
Bởi vì gã phát hiện, bất kể là vị địa võ sư tam trọng sát khí rất nặng này, hay là vị thiên võ sư thân phận cao quý kia, thần thái đều có vẻ khá cung kính trước vị thiếu niên đã đánh quận chúa kia.
Đây tuyệt đối không giống thái độ của một viện trưởng nên có đối với học viên, ngay cả nô bộc và thiếu gia trong nhà cũng không có cảm giác được thế này.
Trong lúc nhất thời, trong lòng trung niên nam tử dậy sóng liên hồi, trong nháy mắt liền vô cùng kiêng kị với mấy người Diệp Huyền.
- Huyền thiếu, chúng ta đi thôi.
Hoa La Huyên đưa mắt nhìn mấy người trung niên nam tử, khinh thường cười một cái, xoay người rời đi.
Đoàn người chậm rãi dời chân.
Thần sắc của trung niên nam tử hơi sa sầm, gã cố tình ra tay nhưng lại không thể ngăn được. Bá, đột nhiên gã bước ra, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mấy người Hoa La Huyên.
- Ta chính là Mông Nghị của phủ Hoà Thân Vương, rốt cuộc các hạ là ai? Thiên võ sư tứ giai chắc chắn cũng không phải người bình thường, mặc kệ thế nào đi nữa, chuyện này quyết không thể bỏ qua như vậy được!
Trung niên nam tử trầm mặt, lạnh lùng mở miệng.
Gã biết mình không ngăn được đối phương, nhưng quyết không thể để cho đối phương đi dễ dàng như vậy được, quận chúa bị đánh, chuyện này cũng không phải bản thân gã có thể làm chủ được, phải hỏi cho được lai lịch của đối phương.
- Các ngươi còn muốn chơi tiếp sao? Được rồi, ta tiếp!
Hoa La Huyên cười lạnh, lấy một miếng huy chương ra.
- Ta chính là luyện dược sư cung đình của vương quốc Hoa La Huyên, nếu như các ngươi không phục thì có thể tới hiệp hội luyện dược sư vương quốc hoặc là hiệp hội luyện dược sư cung đình tìm ta, ta xin đợi đại giá.
Luyện dược sư cung đình?
Ầm!
Một tảng đá gây nên ngàn cơn sóng.
Lời nói của Hoa La Huyên giống như quăng một tảng đá lớn vào giữa mặt hồ yên tĩnh, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ biến sắc.
Ở vương thành này, cao quý nhất không phải quan lại quyền quý, cũng không phải quý tộc hiển hách, mà là đám người biến thái luyện hồn sư và luyện dược sư cung đình, mặc kệ bọn họ đi tới đâu, đều được người khác vô cùng tôn kính, đặc biệt là luyện hồn sư và luyện dược sư thủ tịch của vương quốc, dù là quốc vương bệ hạ nhìn thấy cũng phải cung kính gọi một tiếng đại sư.
Hơn nữa đám người kia đều quen biết với nhau, đắc tội bọn họ, còn đáng sợ hơn rất nhiều so với đắc tội bất kỳ kẻ nào khác.
Chờ bọn họ khôi phục lại tinh thần thì mấy người Hoa La Huyên đã ra khỏi tửu lâu, không thấy bóng dáng đâu.
- Mông thúc, sao ngươi không cản bọn họ lại, bọn họ đánh ta, lẽ nào bỏ qua như vậy sao.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Mông Nghị, kêu la òm sòm.
- Tiểu thư, người này là luyện dược sư cung đình, việc này chúng ta phải báo lại cho thân vương đại nhân làm chủ mới được.
- Hừ, một lũ phế vật, không làm nên trò trống gì, nuôi các ngươi để làm gì chứ.
Ánh mắt của thiếu nữ trở nên ngoan độc, nghiến răng nói:
- Ta nhất định phải để phụ thân giết chết bọn chúng.
Tuy rằng nàng gọi Mông Nghị một tiếng Mông thúc, chẳng qua là vì đối phương chăm sóc nàng từ nhỏ tới lớn mà thôi, thực ra thì Mông Nghị cũng chỉ là một hạ nhân trong phủ của nàng, hôm nay thấy gã không thể giúp nàng trút giận thì lập tức đánh mắng.
- Còn hai tên các ngươi nữa, không cần phải đi theo ta nữa, trở lại học viện đi, kẻ nào cũng là phế vật, ta không muốn nhìn thấy các ngươi nữa.
Thiếu nữ kiêu ngạo quay sang hai tên thiếu niên đi theo nàng lạnh giọng nói.
Hai tên thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều cười khổ.
- Chết tiệt! Phế vật, đều là phế vật!
Trước khi đi, thiếu nữ còn hung hăng đá vào tên đội trưởng thành vệ quân đứng trước mặt mình một cái, lúc này mới nghênh ngang rời đi.
Một tràng hài kịch cứ thế kết thúc.
- Đội trưởng.
Đám thành vệ quân bị La Chiến đánh ngã lúc này, nhăn nhó đau đớn đi tới.
- Chuyện này có cần phải bấm báo lên không?
- Báo cái đầu ngươi chứ báo!
Tên tiểu đội trưởng thành vệ quân trừng mắt tức giận mắng một tiếng, đụng tới vết thương trên ngực khiến gã đau tới mức nhe răng trợn mắt:
- Chuyện này chúng ta đừng xen vào, một bên là Hoà Thân Vương một bên là luyện dược sư cung đình, chúng ta xen vào chẳng được ích lợi gì.
Gã vốn vì muốn nịnh nọt Hoà Thân Vương cho nên mới đứng về phía thiếu nữ kiêu ngạo kia, nhưng không ngờ tới, thiếu nữ kiêu ngạo kia chẳng những không cảm kích mà còn đi trách tội gã, càng hỏng bét hơn chính là gã còn vì chuyện này mà đắc tội một luyện dược sư cung đình, khiến cho trong lòng gã bực bội không thôi.
Theo như gã biết thì để trở thành luyện dược sư cung đình, ít nhất cũng phải là luyện dược sư tam phẩm trở lên, nhân vật như vậy, căn bản không phải một tiểu đội trưởng như gã có thể đắc tội được, nếu như đối phương không tìm gã kiếm chuyện thì phải nên cảm tạ trời đất rồi.
Trên đường phố vương thành, mấy người Diệp Huyền tìm được lữ điếm để ở lại rồi.
Ba ngày sau mới tới ngày chiêu sinh của Huyền Linh học viện, trong khoảng thời gian này, bọn họ phải tìm một chỗ để nghỉ chân.
- Hoa La Huyên, chuyện vừa rồi không ảnh hưởng gì tới ngươi chứ?
Diệp Huyền thản nhiên hỏi:
- Nếu như có phiền toái thì ngươi cứ nói.