Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1446




- Hắc Dạ Tùy Phong, Sát Nhân Vô Hình!

Coong coong coong coong!

Thanh âm hư không rung động vang vọng, kình khí cuồng bạo bao phủ trên võ đài, không khí bỗng dưng dập dờn ra từng đạo từng đạo gợn sóng vô hình, dưới gợn sóng kinh người kia, một luồng sát cơ làm người ta sợ hãi tràn ngập, mà thiết trảo của Tư Không Thành lúc này đã hoàn toàn biến mất, không thấy hình bóng, căn bản không gặp tung tích.

- Đây là chiêu số gì, căn bản ngay cả công kích cũng không nhìn thấy.

- Quá biến thái, thiết trảo thật giống như hòa vào hư không, căn bản bắt giữ không tới dấu vết.

- Ngay cả công kích cũng không nhìn thấy, thế thì còn đánh như thế nào?

- Diệp Huyền nguy hiểm.

Khán giả toàn trường kinh ngạc thốt lên, vô cùng sốt sắng.

- Tư Không Thành ngay cả chiêu này cũng triển khai ra, xem ra hắn là bị bức ép cuống lên, có điều chiêu này vừa ra, tiểu tử kia phải thua không thể nghi ngờ.

Trong phòng quý khách, Bạch Ngọc công tử Lãnh Tiêu Vân nhấp chén trà nóng, khóe miệng mỉm cười.

- Không nhìn thấy công kích sao? Nếu không nhìn thấy, ta không cần đi phòng?

Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, trên thực tế chỉ cần hắn đồng ý, bất kể là Huyền Thức hay thần thức của hắn đều có thể dễ dàng bắt lấy thiết trảo của Tư Không Thành, nhưng hắn không có làm như thế, thật làm như vậy, hắn cùng ăn gian không có gì khác nhau.

Bạch!

Thân hình như một trận thanh phong, Diệp Huyền trong nháy mắt hòa vào trong gợn sóng, như từng đạo bóng đen mông lung, chạy về phía bốn phương tám hướng.

- Trốn nơi nào.

Tư Không Thành cười gằn, hai tay điều khiển hư không, trong tiếng không khí rung động, vô số trảo ảnh tứ tán nổ tung, bao phủ tất cả phương hướng thoát đi của Diệp Huyền.

Xì xì xì!

Thân hình Diệp Huyền biến thành tàn ảnh trong nháy mắt đều bị oanh thành hư vô.

- Trúng rồi sao?

- Diệp Huyền thất bại?

- Người đâu?

Nhìn thấy tất cả thân ảnh của Diệp Huyền đều bị oanh thành hư vô, trên thính phòng lập tức truyền đến tiếng kinh ngạc thốt lên liên tiếp.

Nhưng sau một khắc, vẻ mặt của bọn họ đều đọng lại, tương tự đọng lại còn có Tư Không Thành khóe miệng hiện ra cười gằn.

Chỉ thấy trung ương của các bóng người tản ra, thân hình Diệp Huyền lặng yên hiển hiện, khóe miệng ngậm lấy nụ cười trào phúng.

- Mẹ kiếp, tản ra tất cả đều là Huyền Nguyên tàn ảnh, chân thân của Diệp Huyền kia vẫn ở tại chỗ động cũng không động.

- Như vậy cũng được?

- Quá biến thái, Diệp Huyền đây là đùa Tư Không Thành như hầu tử a, mình một chút cũng không nhúc nhích, chỉ bắn ra Huyền Nguyên tàn ảnh, liền lừa gạt Tư Không Thành xoay quanh.

- Chiêu này tuyệt.

Trên thính phòng kinh ngạc thốt lên tiếng, để sắc mặt của Tư Không Thành càng thêm tối tăm, tái nhợt.

- Đây chính là tuyệt chiêu của ngươi, chỉ đến như thế.

Diệp Huyền xì cười một tiếng, vẻ mặt trào phúng.

Lúc trước Diệp Huyền nhìn như nhanh chóng tránh né, kì thực chân thân vẫn đứng tại chỗ, nổ ra ngoài vẻn vẹn là Huyền Nguyên tàn ảnh của hắn, mà Tư Không Thành vội vàng trong lúc đó căn bản không có cách nhận biết, tiến hành đánh túi bụi hết thảy phương vị, nhưng vừa vặn rơi vào trong bẫy rập của Diệp Huyền.

- Khốn nạn.

- Lần này xem ngươi còn trốn thế nào.

Tư Không Thành nổi trận lôi đình, gầm lên một tiếng, trong trảo ảnh đầy trời, không khí phá nát, dập dờn ra từng đạo từng đạo sóng gợn nhợt nhạt, đây là trảo ảnh công kích ẩn giấu ở trong vô hình, ngoài ra, ở trên toàn bộ lôi đài còn có lượng lớn trảo ảnh mắt thường có thể thấy rõ che ngợp bầu trời, lập loè hàn mang lạnh lẽo, trong trảo ảnh triều cường, nguyên lực sôi trào, như một dòng sông lớn tuôn trào về phía trước, uy mãnh không thể chống đỡ.

- Gần đủ rồi!

Diệp Huyền đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng.

Cho đến bây giờ, Diệp Huyền vẫn không có phát huy ra một thành sức chiến đấu, dù sao Tư Không Thành này tuy mạnh cũng chỉ là tiếp cận Vũ Hoàng tam trọng, so với trước hắn chém giết Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong còn chênh lệch rất nhiều, sở dĩ chiến đấu lâu như vậy, ngoại trừ là vì ở trong chiến đấu rút lấy kinh nghiệm, cũng là vì không muốn quá mức lộ liễu, ẩn giấu thực lực của mình.

Có điều đến hiện tại, Diệp Huyền đối với phương thức chiến đấu cùng thực lực của Tư Không Thành cũng hiểu rõ gần hết, dây dưa nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian, là thời điểm kết thúc thi đấu.

Bạch!

Thân hình Diệp Huyền loáng một cái, đột nhiên đột tiến vào trong công kích của Tư Không Thành, một kiếm hung hăng chém ra.

Ầm ầm!

Ánh kiếm bao phủ thiên địa, Huyền Nguyên trong cơ thể Diệp Huyền phun trào, Lôi Quang kiếm khí ở thời khắc này phảng phất như hóa thành một lôi trụ, giảo vào trong trảo ảnh của Tư Không Thành, Lôi Quang kiếm khí khủng bố mang theo khí thế không gì địch nổi, bắn về phía trước.

Phích lịch cách cách!

Tư Không Thành đánh ra trảo ảnh trong nháy mắt nổ tung, ở trong chớp mắt chia năm xẻ bảy, yếu đuối không đỡ nổi một đòn.

- Cái gì? Hắn dĩ nhiên một chiêu kiếm liền phá tan tuyệt chiêu của Tư Không Thành?

Trong phòng quý khách, Bạch Ngọc công tử Lãnh Tiêu Vân cả kinh bóp nát chén trà trong tay.

Càng thêm khiếp sợ vẫn là Tư Không Thành.

Xì xì!

Trường bào phá nát, trên lồng ngực của Tư Không Thành xuất hiện một vết kiếm nhợt nhạt, vết kiếm hiện ra màu đen, lưu lại một vết thương, vẫn chưa mang đến cho hắn thương tổn trí mạng.

Mặc dù như thế, giữa hai người cao thấp đã lập phán.

- Không thể.

Tư Không Thành trừng lớn ánh mắt khó có thể tin, khuôn mặt dữ tợn:

- Ta làm sao sẽ thua tiểu tử ngươi, kiếm pháp của ngươi căn bản không có cách nào mang đến vết thương trí mạng cho ta, thắng lợi hẳn là ta.

Không thể nào tiếp thu được kết quả như thế, Tư Không Thành nổi giận gầm lên, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc, lần thứ hai bạo lược, đồng thời bên ngoài thân hiện lên vảy giáp, mang trảo ảnh bao bọc đầy trời, phảng phất như hóa thành một hung thú, chạy chồm về phía trước, không thể chống đối.

Lắc lắc đầu, Diệp Huyền mặt không hề cảm xúc:

- Vừa nãy chỉ là ta lưu thủ mà thôi, đã như vậy, chiêu kiếm này để ngươi lăn xuống đài.

Dứt tiếng, Diệp Huyền hời hợt chém ra một kiếm.

Xì xì!

Trong hư không, tất cả trảo ảnh đều nổ tung, như hoa rơi phiêu linh, kiếm thế ác liệt thế đi không giảm, dễ dàng chém ra Huyền Nguyên hộ thể của Tư Không Thành, tiếp theo chém ở trên vảy giáp phòng ngự.

Ầm!

Vảy giáp phòng ngự ầm ầm nổ tung, Võ Hồn trên đỉnh đầu Tư Không Thành đột nhiên lay động, cấp tốc ảm đạm xuống, thân hình của hắn như một viên thiên thạch vẫn lạc, chật vật bay ngược ra ngoài, ầm một tiếng đập xuống ở trên sàn đấu.

Ở ngực hắn, một vết kiếm dài đến gần thước hiện lên, từ bên trong dâng trào máu tươi, lộ ra xương ngực.