Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1317




- Nếu như không trước bồi phế vật này chơi một chút, các ngươi làm sao sẽ nguyện ý cùng ta đọ sức lâu như vậy, vạn nhất doạ chạy các ngươi, không thể chém giết sạch sẻ, thiếu gia ta chẳng phải là thiệt thòi lớn sao?

Diệp Huyền tựa như cười mà không phải cười nói.

Nếu như hắn vừa lên liền thể hiện ra thực lực nghiền ép, lấy đám người Úy Trì Bất Công giảo hoạt, chỉ cần cảm thấy không ổn, tất nhiên sẽ ngay lập tức thoát đi, thực lực của Diệp Huyền tuy mạnh, nhưng cũng không dám nói có thể chém giết tất cả người của Úy Trì gia tộc.

Nếu để cho người của Úy Trì gia có cơ hội chạy đi, đây là Diệp Huyền tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

- Cho nên nói tầm quan trọng của Úy Trì Kiệt ngươi rất lớn a, chính là bởi vì có ngươi, mới để mấy tên trưởng lão kia thả lỏng cảnh giác, bị ta một đòn trúng đích, chết oan chết uổng.

Diệp Huyền cười nhạt nói.

- Ngươi...

Sắc mặt của Úy Trì Bất Công tái xanh, mà Úy Trì Kiệt càng tức giận đến xì xì phun ra một ngụm máu tươi.

Vừa nãy hắn tự cho là hoàn toàn vượt lên Diệp Huyền, lấy một loại tư thái hí ngược, cùng đối phương giao chiến lâu như vậy, bây giờ hắn mới biết, ở trong mắt Diệp Huyền, mình kỳ thực giống như một thằng hề, hoàn toàn bị tiểu tử này trêu đùa.

- Ngươi cho rằng ngươi đã ổn thắng sao? Chỉ là một Vũ Hoàng nhất trọng, mặc cho ngươi tu vi thông thiên, cũng không thể là đối thủ của gia chủ.

Úy Trì Kiệt phẫn nộ nói, ánh mắt oán độc:

- Gia chủ nhất định sẽ làm cho ngươi thưởng thức đến tư vị sống không bằng chết.

- Ha ha, chỉ bằng hắn?

Diệp Huyền xem thường liếc nhìn Úy Trì Bất Công:

- Người của Úy Trì gia các ngươi, thiếu gia ta đúng là không sợ, nhớ lúc đầu thiếu gia ta vẫn là Vũ Vương nhất trọng, liền chém giết qua Vũ Hoàng nhị trọng của Úy Trì gia ngươi, bây giờ đã là Vũ Hoàng nhất trọng, sao lại sợ Vũ Hoàng tam trọng như Úy Trì Bất Công?

Úy Trì Bất Công cùng Úy Trì Kiệt giật mình, mà Úy Trì Bất Công càng trầm giọng quát lạnh:

- Ngươi đã từng đánh giết Vũ Hoàng nhị trọng của Úy Trì gia ta? Lão phu làm sao không biết?

Diệp Huyền lạnh lùng liếc nhìn Úy Trì Kiệt:

- Cái này ngươi nên hỏi hắn, lúc trước Mạc Thiên Sơn kia hẳn là khách khanh của Úy Trì gia tộc ngươi đi, muốn giết thiếu gia ta, đáng tiếc a, cuối cùng vẫn là chết ở trên tay ta.

- Mạc Thiên Sơn quả nhiên là ngươi giết chết.

Úy Trì Kiệt lấy làm kinh hãi, ánh mắt oán độc nói:

- Nguyên lai lúc trước ẩn giấu ở trong núi rừng chính là người của Huyền Quang Các ngươi, nói như vậy, khí tức Vũ Hoàng lưu lại kia, cũng là Vũ Hoàng của Huyền Quang Các ngươi, nếu như sớm biết là các ngươi, lúc trước thời điểm ở Thiên Đô Phủ, Úy Trì gia ta liền nên diệt trừ Huyền Quang Các của ngươi sạch sẽ, đáng chết a...

Kỳ thực trước đó Úy Trì gia tộc đối với đám người Diệp Huyền cũng có hoài nghi, chỉ là bởi vì thăm dò không gian bí ẩn, lúc này mới để Úy Trì gia tộc không cách nào rảnh tay đối phó Huyền Quang Các.

Ánh mắt của Úy Trì Bất Công lạnh lẽo nói:

- Không sao, lần này chờ chúng ta trở lại Thiên Đô Phủ, chính là ngày Huyền Quang Các của hắn diệt.

Diệp Huyền cười lạnh:

- Ngươi cho rằng các ngươi có cơ hội trở lại Thiên Đô Phủ sao?

- Chỉ bằng ngươi? Lão phu liền nhìn, ngươi một Vũ Hoàng nhất trọng, đến tột cùng có cái gì có thể nói mạnh miệng như vậy.

Úy Trì Bất Công xì cười một tiếng, chợt cầm búa lớn hung hãn bổ về phía Diệp Huyền.

Lúc ra tay, Úy Trì Bất Công đồng thời quay về Úy Trì Kiệt quát lên:

- Úy Trì Kiệt, ngươi lập tức rời đi nơi này, không nên quay đầu, trực tiếp trở lại Thiên Đô Phủ điều động cường giả của Úy Trì gia ta, giết sạch người của Huyền Quang Các.

- Vâng, gia chủ.

Úy Trì Kiệt cũng biết mình lưu lại nơi này chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn sẽ kéo chân sau của gia chủ, liền hóa thành một vệt sáng bay vút đi.

- Đi được sao?

Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng:

- Tiểu Hắc, Nhị Hắc, giết hắn.

Diệp Huyền ra lệnh, con tê tê cùng Thiềm Thừ hóa thành hai đạo lưu quang, mau chóng đuổi theo Úy Trì Kiệt, mà Diệp Huyền thì vung ra Trấn Nguyên Thạch, chặn lại Úy Trì Bất Công tiến công.

Ầm!

Hai nguồn lực lượng ở trong hang núi bộc phát, chấn động đến mức toàn bộ đường nối rung động ầm ầm.

- Đáng chết, đừng hòng giết tộc nhân của Úy Trì gia ta.

Sắc mặt của Úy Trì Bất Công tái xanh, thân hình hơi động, liền truy kích về phía Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, chiến phủ trong tay xuất hiện phủ ảnh đầy trời, nỗ lực ngăn cản Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, chế tạo cơ hội đào sinh cho Úy Trì Kiệt.

- Cút về.

Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, Trấn Nguyên Thạch như một ngọn núi lớn đập tới Úy Trì Bất Công.

Oanh ầm!

Úy Trì Bất Công sử dụng phủ ảnh đầy trời, điên cuồng đập xuống, ẩn chứa khí thế ác liệt, ngăn cản Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, cho Úy Trì Kiệt thời cơ đào mạng, mà chính hắn là bị kình khí của Trấn Nguyên Thạch bắn trúng, chật vật bay ngược ra ngoài.

- Úy Trì Kiệt, ngươi đi mau.

Úy Trì Bất Công lớn tiếng hét lớn, coi như bị Trấn Nguyên Thạch bắn trúng, hắn vẫn muốn Úy Trì Kiệt sống sót, cố nén chấn động trên thân thể, xoay người tiếp tục nhào tới Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc.

Chỉ cần hắn có thể lại một lần nữa ngăn cản Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, Úy Trì Kiệt sẽ có xác suất rất lớn chạy ra nơi đây.

Vèo!

Diệp Huyền thấy thế vội vàng khống chế Trấn Nguyên Thạch đập tới Úy Trì Bất Công, đồng thời Tài Quyết Chi Kiếm bay múa, một đạo lôi kiếm màu xanh thẳm lướt ra, như kinh hồng xuyên không, lướt về phía Úy Trì Kiệt.

Thấy Diệp Huyền đặt toàn bộ chú ý ở trên người Úy Trì Kiệt, trong con ngươi phẫn nộ của Úy Trì Bất Công đột nhiên lướt qua một tia quỷ dị, ầm một tiếng, hắn thừa dịp Trấn Nguyên Thạch đập tới, dựa vào lực đẩy mạnh mẽ của Trấn Nguyên Thạch, thân hình dĩ nhiên không tiến lại đẩy lùi, vèo một cái liền bay vút đi.

Thân hình nguyên bản nhìn như muốn đi cứu viện Úy Trì Kiệt, giờ khắc này lại lấy tốc độ so với đối phương còn nhanh hơn chạy trốn, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, vốn là sớm có dự mưu.

- Ha ha, tiểu tử, muốn giết ta, chờ kiếp sau đi.

Úy Trì Bất Công dữ tợn cười to, thân hình như điện, tốc độ của Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong thôi thúc đến mức tận cùng, giống như một đạo tàn ảnh, muốn rời khỏi phạm vi công kích của Diệp Huyền.

- Thật không?

Diệp Huyền đang phẫn nộ truy kích Úy Trì Kiệt, giờ khắc này khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười lãnh đạm, trong tiếng nói nhàn nhạt, tay phải đột nhiên vung lên.