Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1221




Nhưng lập tức, hắn lại ở cách đó không xa nhìn thấy một đóa hoa màu đen, đóa hoa kia như một mặt quỷ, yêu dị cười khẩy.

- Đây là linh dược gì?

Diệp Huyền tâm thần hơi động, trong nháy mắt đi tới trước đóa hoa màu đen, răng rắc một tiếng, lập tức hắn cảm giác mình tựa hồ giẫm đến thứ gì.

Hắn cúi đầu nhìn, nhìn thấy mình lại giẫm ở trên một bộ hài cốt, mà đóa hoa màu đen kia, chính là sinh trưởng ở trên hài cốt.

Diệp Huyền giẫm lên, chính là một hài cốt như cánh tay, hài cốt này ở đây cũng không biết bao nhiêu năm, đã mục đến mức vô cùng yếu đuối, hầu như mục nát cùng bùn đất hợp thành một thể, vì lẽ đó bị Diệp Huyền nhẹ nhàng giẫm liền nát.

Trong lòng Diệp Huyền nhất thời hơi động, hài cốt này hiển nhiên mai táng ở đây rất lâu, nói không chắc ở trên người hắn, liền có một ít đồ vật có thể phân biệt ra vị trí nơi đây.

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền lập tức thả ra Huyền Thức của mình.

Mục đích của hắn, chỉ là muốn tra nhìn trên người hài cốt có món đồ gì hay không, nhưng chờ Huyền Thức của hắn triệt để đảo qua hài cốt, trên mặt Diệp Huyền nhất thời lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.

Bộ hài cốt kia cực kỳ cự lớn, dĩ nhiên cao tới bảy tám mét, căn bản không giống như hài cốt nhân loại, Diệp Huyền trước cho rằng giẫm trúng chính là cánh tay của đối phương, kỳ thực chỉ là xương ngón tay.

Hắn nhất thời sợ hết hồn, này đến tột cùng là quái vật gì? Nếu như nói là Yêu thú, nhưng hình thể hài cốt này giống nhân loại như đúc, nếu như nói là nhân loại, Diệp Huyền vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy nhân loại cao tới bảy, tám mét.

Hơn nữa trong hài cốt, ẩn chứa một loại khí tức hết sức kỳ lạ, cũng không giống Huyền Nguyên của nhân loại, trái lại có chút tương tự khí thế trên người con tê tê.

- Nghe nói thời điểm viễn cổ, trên Thiên Huyền đại lục có rất nhiều chủng tộc, lẽ nào hài cốt này là những chủng tộc khác để lại?

Diệp Huyền thầm nghĩ đến một khả năng, thời đại viễn cổ, trên Thiên Huyền đại lục quần tộc trải rộng, có cái gì Cự Nhân Tộc, Cao Sơn tộc,… nói không chắc hài cốt này chính là cường giả của những chủng tộc kia.

Đối phương là chủng tộc gì, Diệp Huyền cũng không muốn hiểu rõ, hắn chỉ muốn biết, bên người hài cốt này có đồ vật gì có thể nói ra nơi này là nơi nào hay không, tiếc nuối chính là, hắn tìm tòi rất lâu, nhưng bên người hài cốt này chỉ có bùn đất đen thui, không có bất kỳ vật gì.

- Quên đi, trước nhận lấy đóa hoa màu đen này đã.

Diệp Huyền thở dài, liền muốn hái đóa hoa màu đen, chỉ là tay hắn vừa tiếp xúc đóa hoa màu đen, đóa hoa màu đen phút chốc lại hóa thành một đạo hắc khí, bắn vào trong đầu của hắn.

- Hồng Mông khai thiên, đại ma lâm lập, Chinh Kỳ ta, chính là Uyên Ma Ma Tướng, thiên đạo bất công, vì sao diệt bộ tộc ta, không cam lòng, không cam lòng, không cam lòng...

Một âm thanh rộng rãi bá đạo ở trong đầu Diệp Huyền vang lên, Diệp Huyền chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, sương mù màu đen kia dĩ nhiên hóa thành một luồng hình ảnh, hiện ra ở trong đầu của hắn.

Ở trên một mảnh hoang dã vô biên, trên bầu trời, vô số thiên thạch rơi rụng, đại địa nứt toác, núi lửa phun trào, các loại cảnh tượng nhân gian không ngừng hiện lên, ở trong biển lửa vô biên, một bóng người cao bảy, tám mét đang ngửa mặt lên trời gào thét.

Hắn mặc áo giáp màu đen, từng luồng từng luồng ma khí ở quanh thân hắn quanh quẩn, trong lúc phất tay, thiên địa vỡ diệt, loại uy thế khủng bố kia, đủ để hủy thiên diệt địa.

Uyên Ma Ma Tướng, này đến tột cùng là cái gì? Trong lòng Diệp Huyền chấn động không gì sánh nổi, thực lực Ma Tướng này, đủ có thể xưng tụng là kinh thiên động địa, coi như mình ở kiếp trước, cũng không có cách so sánh, chẳng lẽ là cường giả Thánh cảnh trong truyền thuyết hay sao?

- Không được!

Ngay thời điểm Diệp Huyền hoàn toàn rơi vào trong chấn động, đầu óc của hắn đột nhiên truyền đến báo động, hắn ngơ ngác phát hiện mình rơi vào trong hình ảnh này căn bản là không có cách tự kiềm chế.

Lúc này Diệp Huyền sợ đến hồn phi phách tán, đột nhiên gầm lên giận dữ, hình ảnh trong đầu vỡ vụn, sau đó hắn liền nhìn thấy một luồng khí lưu màu đen, đang nhanh chóng áp sát vị trí linh hồn của hắn, tỏa ra khí tức bạo ngược.

Diệp Huyền ngay lập tức sử dụng tới Huyền Nguyên cùng hồn lực nỗ lực ngăn cản khí lưu màu đen, nhưng hắn lập tức liền phát hiện, Huyền Nguyên cùng hồn lực của mình dĩ nhiên không cách nào ngăn cản khí lưu màu đen này.

Tâm của Diệp Huyền triệt để trầm xuống, tuy hắn không hiểu màu đen khí tức này đến cùng là cái gì, nhưng chỉ từ phía trên toát ra khí tức bạo ngược đến xem, này tuyệt độ không phải vật gì tốt, một khi linh hồn của mình bị quấn, mình tất nhiên sẽ trong nháy mắt mất mạng.

Hơn nữa Diệp Huyền mơ hồ cảm giác được, khí lưu màu đen này cùng lúc trước ở Cổ Dương Thành, thời điểm Phệ Hồn Tộc Chiến Thương đoạt xá mình có chút tương tự.

Diệp Huyền vừa nghĩ tới Chiến Thương đoạt xá, ngay lập tức liền nghĩ đến một biện pháp, hắn ngay cả do dự cũng không có, trong nháy mắt liền phóng thích Thôn Phệ Võ Hồn của mình ra ngoài, Thôn Phệ Võ Hồn uy phong lẫm lẫm thả ra một cơn lốc xoáy, đột nhiên cắn nuốt tới khí lưu màu đen.

Để Diệp Huyền không nghĩ tới chính là, khí lưu màu đen kia lại lập tức bị Thôn Phệ Võ Hồn hút vào, một loại cảm giác chướng bụng từ trong Thôn Phệ Võ Hồn tràn ngập ra, thật giống như ăn được đồ đại bổ gì.

Lúc này Diệp Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hắn mới phát hiện, trước kia đóa hoa màu đen dĩ nhiên là sinh trưởng ở trên Thiên môn của hài cốt.

- Hí!

Lúc này Diệp Huyền hít vào một ngụm khí lạnh, điều này làm cho hắn càng thêm cảm thấy, khí lưu màu đen kia là chuẩn bị đoạt xá mình, coi như không phải, nếu như không có Thôn Phệ Võ Hồn, mình cũng tuyệt đối mất mạng.

Không dám dừng lại ở nơi này lâu, Diệp Huyền ngay lập tức hóa thành một vệt sáng rời đi.

Sau khi hắn mới vừa rời đi không lâu, con tê tê ở dưới lòng đất đột nhiên truyền đến một tia báo động, đồng thời một trận chấn động mơ hồ cùng tiếng khóc tầm thấp từ một bên truyền tới.

- Chẳng lẽ có bầy thú tiếp cận?

Tâm thần của Diệp Huyền rùng mình.

Nơi này Yêu thú mạnh mẽ quá nhiều, rất nhiều cũng có thể đối với mình tạo thành uy hiếp, nếu như vận may không được, gặp phải một con Yêu thú mạnh mẽ, vậy thì có nguy hiểm đến tính mạng.

Vèo!

Thân hình Diệp Huyền bay xuống đến một sườn núi, nhìn chăm chú phương hướng có động tĩnh kia.