Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1175




- Là Từ gia Từ Chấn trưởng lão.

- Từ gia làm sao cũng gia nhập vào?

Mọi người dồn dập ngạc nhiên, Thiên Đô Phủ sáu đại gia tộc hàng đầu, phân biệt là Úy Trì gia, Tiêu gia, Từ gia, Lý gia, Lâm gia, Chu gia.

Hiện tại Lâm gia cùng Từ gia đều có người đứng ra, ngay lập tức để Lý Như Thành rơi vào bị động.

Mà càng nhiều người, vẫn đưa mắt rơi vào Úy Trì Bất Công cùng Tiêu Vô Tẫn.

Luận địa vị, hai người bọn họ xa xa vượt lên bất luận người nào ở đây.

Úy Trì Bất Công lạnh nhạt nói:

- Lão phu vừa mới tới, đối với chuyện này không hiểu nhiều lắm, liền không thể tự tiện nhúng tay vào.

Hắn là một thái độ không đếm xỉa đến, hiển nhiên là không muốn dính líu đến trận phân tranh này.

Tiêu Vô Tẫn lạnh lùng nói:

- Tuy ta không biết chuyện đã xảy ra, nhưng nếu thật sự có người dám ở Thiên Đô Phủ hãm hại người khác, công nhiên coi rẻ quy củ của Thiên Đô Phủ, Tiêu gia ta nhất định không bỏ qua.

Hắn vừa nói, sắc mặt của đám người Lý Như Thành trong nháy mắt tro nguội.

- Tìm ra chân tướng, trừng ác dương thiện.

- Đưa ta Thiên Đô Phủ một Càn Khôn sáng sủa.

Những võ giả khác, cũng thừa cơ kêu to lên, từng tiếng hô to ở trong đám người vang dội, lập tức gây nên cộng hưởng, trong lúc nhất thời người người bi phẫn, lên tiếng phê phán không ngừng.

Trong đó trừ một chút người xác thực xem Lý gia và Cổ Đan Lâu khó chịu, hoặc là được qua Huyền Quang Các ân huệ, còn có những gia tộc cùng thế lực khác cũng đi theo ồn ào.

Cái gọi là tường đổ mọi người đẩy, Lý gia dính líu đến chuyện như vậy, không có ai không muốn cho hắn một đạp, để Lý gia rơi vào cảnh sứt đầu mẻ trán.

- Động thủ, giết tất cả bọn họ.

Ánh mắt Diệp Huyền ngưng lại, lớn tiếng nói.

- Giết!

Đám người Tô Tú Nhất trong nháy mắt liền xông lên, Khâu Vô Song cùng Lâm Bác cũng theo sát phía sau.

- Các ngươi...

Đám người Lý Như Thành lộ ra vẻ hoảng sợ, phẫn nộ muốn nói chuyện, thế nhưng lời chưa kịp nói ra, liền bị tập kích đầy trời bao phủ.

Diệp Huyền rất rõ ràng nhìn thấy, đại đa số người, đều nhằm về phía vị trí của Cổ Đan Lâu, còn động thủ với đám người Lý gia Lý Như Thành, lại cực kỳ ít ỏi.

Rất hiển nhiên Lý gia quyền thế quá lớn, coi như là đục nước béo cò, bọn họ cũng không dám động thủ, một khi Lý gia trả thù đến, bọn họ căn bản không chịu đựng nổi.

- Ầm!

- Ầm!

- A!

Từng tiếng nổ vang rền vang lên, Cổ Đan Lâu còn lại một ít Vũ Vương không ngừng bị chém giết, rất nhanh huyết chảy đầy đất, trong đó còn lại một tên Vũ Hoàng, ở dưới mọi người vây công bị Tô Tú Nhất một quyền bạo đầu, óc tung toé.

Một tên cường giả Vũ Hoàng, thậm chí ngay cả toàn thây cũng không có để lại.

Sau đó, Tô Tú Nhất lại nhìn chằm chằm Hồng Đức đại sư, thân hình loáng một cái liền xông lên.

- Lý trưởng lão, lâu chủ, cứu ta...

Hồng Đức sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng trong nháy mắt liền bị Tô Tú Nhất ngăn lại, kể cả Khâu Vô Song, dưới mấy chiêu liền đầu một nơi thân một nẻo, máu tươi giàn giụa.

Sau đó chết là Chân Ly cùng Hề Nghi Xuân, trong đó Chân Ly tu vi vốn không tệ lắm, thế nhưng bởi vì tự bạo Võ Hồn, dưới hoảng loạn trực tiếp bị Đông lão một chưởng nổ nát trái tim, bay ra ngoài chết không thể chết lại.

Mà Hề Nghi Xuân thì bị Lâm Bác trưởng lão lực ép, điểm một cái nát đầu lâu.

Trong khoảnh khắc, hết thảy võ giả của Cổ Đan Lâu tất cả đều chết sạch sành sanh, chỉ còn dư lại Kỳ Lập Minh khổ sở chống đỡ.

Mà Lý gia, Lý Như Thành trưởng lão không có bao nhiêu người dám động.

Người khác không dám động, không có nghĩa là đám người Tô Tú Nhất không dám động, sau khi đánh giết đám người Cổ Đan Lâu xong, đám người Tô Tú Nhất lập tức dời đi mục tiêu, giết về phía Lý Như Thành.

Chỉ Tô Tú Nhất, kỳ thực căn bản không phải đối thủ của Lý Như Thành, then chốt là có Lâm Bác ở một bên hiệp trợ, chốc lát công phu, trên người Lý Như Thành liền thêm mấy vết thương.

- Lâm Bác, Lâm gia ngươi thật muốn cùng Lý gia ta đối địch sao?

Lý Như Thành phẫn nộ rít gào.

- Lâm gia ta chỉ là duy trì chính nghĩa mà thôi.

Lâm Bác xì cười một tiếng, động tác trên tay càng thêm tàn nhẫn, oanh ầm, ngực của Lý Như Thành lập tức xuất hiện một lỗ thủng, từ bên trong phun ra máu tươi.

Tô Tú Nhất ánh mắt phát lạnh, muốn tiến lên đánh giết Lý Như Thành.

Nếu như là trước đây, hắn tuyệt đối không dám giết chết người của sáu thế lực lớn, thế nhưng sau khi theo Diệp Huyền, tính cách của Tô Tú Nhất trở nên quả đoán hơn rất nhiều, Diệp thiếu ngay cả Hồn Sư Tháp phó tháp chủ cũng dám giết, chỉ là Lý Như Thành tính cái gì.

Mắt thấy Lý Như Thành liền muốn ngã xuống, đột nhiên một bóng người xuất hiện ở trước mặt hắn, quay về Tô Tú Nhất vỗ ra một chưởng.

Ánh mắt Diệp Huyền ngưng lại, liền nhắc nhở:

- Tô Tú Nhất, cẩn thận.

Nhưng không kịp, Tô Tú Nhất bị một chưởng vỗ trúng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, giống như diều đứt dây bay ra ngoài.

- Hừ, một đám vai hề, không có thực lực cũng dám làm càn với Lý gia ta, hôm nay ta ngược lại muốn xem xem, Huyền Quang Các các ngươi đến tột cùng năng lực lớn bao nhiêu.

Một thanh âm lạnh như băng từ trong miệng bóng người kia truyền ra, người đến là một lão giả râu tóc màu nâu xám, trên mặt đầy nếp nhăn, móng vuốt khô gầy như que củi, nhưng cho người ta một loại cảm giác cực kỳ khủng bố.

- Vũ Hoàng bát giai tam trọng.

- Lý Thứu Nhiên, là tiền nhiệm tộc trưởng của Lý gia Lý Thứu Nhiên.

Đoàn người truyền đến thốt lên, Lý gia có thể trở thành một trong sáu gia tộc lớn, cũng là bởi vì có Vũ Hoàng tam trọng tọa trấn.

Sắc mặt đám người Lâm Bác trắng bệch, bị khí tức của Lý Thứu Nhiên ép liên tiếp lui về phía sau, bát giai tam trọng cùng nhị trọng tuy chỉ kém một tầng, nhưng về mặt thực lực lại có khác biệt một trời một vực.

- Lão tộc trưởng, ngươi đã tới, người này giết Hồn Sư Tháp Vinh Dương đại sư, còn thương hại hạ, hãm hại Lý gia, lão tộc trưởng ngươi nhất định phải vì Lý gia ta làm chủ.

Nhìn thấy người đến, Lý Như Thành như được đại xá, điên cuồng rít gào, ánh mắt oán độc.

- Có cứu, có cứu.

Trong lòng Kỳ Lập Minh cũng mừng rỡ như điên, vội vàng lùi tới sau Lý Như Thành.

Lý Thứu Nhiên đầu tiên là nhìn về phía Úy Trì Bất Công cùng Tiêu Vô Tẫn, ngưng tiếng nói:

- Hai vị gia chủ cũng muốn động thủ với Lý gia ta sao?

- Ha ha, Lý lão tộc trưởng đùa giỡn, chúng ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, ngươi cứ lo chuyện của ngươi, không cần lo lắng bọn ta.

Úy Trì Bất Công cười nhạt.

Tiêu Vô Tẫn nhíu mày, nhưng không nói gì.