Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 106: Lão gia tử ra tay (1)




Người này là Diệp Linh con trai của tứ thúc Diệp Triển Chấn của Diệp Huyền, khác với mấy kẻ khác của Diệp gia, Diệp Linh từ nhỏ đã thích đi theo sau mông Diệp Huyền luôn miệng gọi ‘ca ca, ca ca’, rất thân thiết.

Vừa rồi chính là nó lén lút đi gọi lão gia tử.

- Phụ thân, không phải ngươi đang bế quan sao? Sao lại ra rồi?

Lão gia tử vừa đi tới thì Diệp Triển Hùng lập tức lùi lại đứng một bên.

- Hừ, nếu như lão đầu tử ta không ra thì cái nhà này đã bị các ngươi phá hết rồi.

Diệp Phách Thiên lạnh lùng quát một tiếng, khí phách kia lập tức khiến cho đám người Diệp Triển Hùng không dám hó hé nữa, lão lạnh lùng nhìn đệ tử đời thứ hai của Diệp gia và một đám tộc lão.

- Vừa rồi là ai nói muốn giao cháu trai của ta ra?

Đám người Diệp Triển Đường không còn vẻ ngạo mạn như trước nữa, cả đám người khúm núm, ánh mắt loé lên, không dám mở miệng.

- Hừ, đường đường là trưởng bối Diệp gia lại sa ngã tới mức giao con cháu Diệp gia ra để tránh nạn, ta thấy các ngươi sống bấy nhiêu năm đều sống uổng cả rồi, lát nữa sẽ xử lý các ngươi sau.

Sau khi dạy dỗ đệ tử Diệp gia xong, Diệp Phách Thiên chuyển mắt nhìn về phía đám người Lý gia và Lưu gia.

- Lý Hạo Nhiên, Lưu Thiên Kiệt, hai nhà các ngươi có tiền đồ thật đấy.

Diệp Phách Thiên ngồi ngay ngắn trên chủ vị, dáng vẻ oai hùng, vững trãi như thái sơn, đôi mắt sáng ngời hữu thần quét về phía trước như sư tử, trong đôi mắt lộ ra vẻ bá đạo, từ xa đã khiến cho người ta hít thở không thông, khí tức hung hăng bén nhọn lan ra không chút che đậy.

Thấy ánh mắt của lão gia tử quét tới, đám người của Lý gia và Lưu gia đều câm như hến, không dám lên tiếng.

Diệp gia sở dĩ có thể đứng trên Lý gia và Lưu gia, trở thành gia tộc lớn mạnh nhất ở Thanh Sơn Trấn cũng là vì có Diệp Phách Thiên này.

Mấy chục năm trước lão gia tử một thân một mình đi tới Thanh Sơn Trấn, lấy thực lực kinh người của mình để tạo ra một mảnh giang sơn, đánh cho Lý gia và Lưu gia khi đó không thể làm gì, cường thế lập nên một Diệp gia khổng lồ, lũng đoạn sáu bảy phần buôn bán thảo dược của Thanh Sơn Trấn.

Dù tới tận bây giờ, thực lực địa võ sư nhị trọng của lão gia tử vẫn là người mạnh nhất ở Thanh Sơn Trấn này, không ai dám thách thức.

Bị Diệp lão gia tử nhìn chằm chằm, ngay cả gia chủ Lý gia và gia chủ Lưu gia cũng cảm thấy run sợ trong lòng, đã không còn vẻ kiêu căng hống hách như ban nãy nữa.

Địa võ sư nhị trọng, một khi nổi giận thì đủ để dẹp sạch tất cả những người mà hai nhà bọn họ mang tới.

Chỉ có Vương Điền là ánh mắt vẫn mang theo vẻ ác độc sắc bén, cười lạnh nói:

- Diệp lão gia tử, uy phong lớn thật đấy, người nào không biết còn tưởng rằng ngươi là người mạnh nhất Lam Nguyệt thành đây.

Giọng nói của gã chua loét, đầy vẻ châm chọc.

- Ngươi là ai.

Diệp lão gia tử trừng mắt.

Vương Điền biến sắc.

- Ta chính là Vương Điền quản sự của Vương gia.

- Một tên quản sự cũng dám tới đây giương oai diễu võ ở Diệp gia ta, cút ra ngoài cho ta.

Lão gia tử quát lạnh, trên mặt chỉ còn vẻ khinh thường.

- Ngươi….

Mặt mày Vương Điền tái mét, chỉ vào đối phương nói:

- Diệp Phách Thiên, đừng tưởng rằng Diệp gia ngươi thì giỏi lắm, nếu như chọc giận Vương gia ta, Vương gia ta mà muốn tiêu diệt các ngươi thì các ngươi chết là cái chắc.

- Sao hả, còn muốn để ta tự mình động thủ sao?

Lão gia tử đứng lên, trong mắt loé ra hàn quang, không khí trong đại sảnh lập tức hạ xuống, miệng cười lạnh.

- Diệp Phách Thiên ta một thân một mình lập nên cả cơ nghiệp ở Thanh Sơn Trấn này, trải qua không dưới trăm trận huyết chiến sinh tử, mấy chục năm qua chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào, Vương gia ngươi muốn nuốt mất Diệp gia thì cũng phải có bản lĩnh mới được, quay về nói cho chủ tử nhà ngươi biết, có gan thì Vương gia các ngươi cứ tới đây, tại nơi Thanh Sơn Trấn này, chỉ sợ Vương gia ngươi có tới mà không có về!

Khí phách!

Thực khí phách!

Nghe thấy những lời này của Diệp lão gia tử, trong lòng đệ tử Diệp gia đều chấn động, dâng lên cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Thật không hổ là lão tộc trưởng.

Nam nhi nên không sợ hãi bất kỳ thứ gì, đây mới thực là anh hùng hào kiệt đích thực.

Nếu như cứ sợ trước sợ sau, sợ này sợ nọ thì e là người trong thiên hạ đều sẽ trèo lên đầu mình.

Thái độ của lão gia tử so với thái độ của đám người Diệp Triển Hùng trước đây thì lập tức sinh ra một loại cảm giác hào hùng, nhiệt huyết hừng hực dâng lên trong lòng mọi người.

- Tốt, tốt, tốt!

Vương Điền liên tục nói ba chữ tốt, tức giận tới mức toàn thân đều phát run:

- Chuyện ở Thanh Sơn Trấn này, vốn là chuyện của Lý gia, Lưu gia và Diệp gia các người, nhưng hôm nay tên tiểu súc sinh Diệp Huyền này đánh ta, thì đã biến thành việc của Vương gia ta, Vương gia ta nhất định sẽ không bỏ qua, chờ ta hồi bẩm lại với gia chủ, sau này nhất định sẽ tiêu diệt Diệp gia của ngươi.

Vương Điền tức giận rống to lên.

- Còn chưa cút.

Lão gia tử trừng mắt quát lạnh, uy áp địa võ sư nhị trọng đột nhiên áp xuống, khiến cho Vương Điền sợ hãi hai chân run lẩy bẩy, gã cố hít vào một hơi, vung tay lên.

- Chúng ta đi.

Nói xong gã liền cất bước chuẩn bị rời đi, người của Lý gia và Lưu gia cũng nối gót chuẩn bị đi theo Vương Điền.

Nhưng đúng lúc này ——

- Đợi đã!

Diệp Huyền đột nhiên mở miệng cười lạnh

- Vương Điền, ngươi kéo người chạy tới Diệp gia ta giương oai diễu võ cả buổi, chẳng lẽ cứ vậy mà đi sao?

- Ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ Diệp gia còn muốn giữ ta lại hay sao?

Vương Điền dừng bước, ánh mắt lạnh lùng quay đầu lại, cười lạnh, trong mắt không hề có nửa điểm sợ hãi.

Ngay cả lão gia tử Diệp Phách Thiên cũng nghi hoặc nhìn về phía Diệp Huyền.

Lão khí phách thì khí phách, nhưng hiện tại quả thực chưa tới mức phải hạ tử thủ với Vương Điền, dù sao thì hai nhà hiện tại chỉ mới xung đột ở phương diện buôn bán mà thôi, dựa theo quy cũ thì nếu như công nhiên động tới quản sự của Vương gia thì hai nhà sẽ thật sự đối đầu triệt để với nhau.

Diệp gia không sợ Vương gia, nhưng như vậy không có nghĩa là thật sự có thể đối kháng với Vương gia.

- Diệp Huyền, ngươi còn muốn làm gì nữa? Ngươi gây chuyện còn chưa đủ hay sao?

Diệp Triển Đường rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng lần nữa.

- Ta muốn làm gì còn chưa tới lượt ngươi quản.

Lời nói của Diệp Huyền khiến cho Diệp Triển Đường thiếu chút nữa tức hộc máu, Diệp Huyền cũng không nhìn gã một cái, chỉ lộ ra vẻ mặt không sao cả với lão gia tử, sau đó liền cười lạnh nhìn về phía Vương Điền.