Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1030




Két két!

Mặt đất Cổ Dương thành nứt vỡ, cả tòa thành chìm xuống đất.

- Thiên Dịch lão nhân điên rồi.

Ánh mắt Diệp Huyền hoảng sợ, Thất Tinh Khôn Nguyên Trận chính là tâận pháp thất giai cực phẩm, nguồn cung cấp năng lượng của nó rất lớn, Ngọc Hành trận cơ cung cấp năng lượng chủ yếu nên nguồn năng lượng tập trung khổng lồ.

Thiên Dịch lão nhân vừa kíp nổ còn đáng sợ hơn đám người Tô Tú Nhất ra tay toàn lực nhiều.

Cổ Dương thành rung chuyển, đại địa rạn nứt kéo cả tòa thành hủy diệt theo một kích của Thiên Dịch lão nhân.

Ông!

Thời điểm Diệp Huyền đang rung động, Độc Tài Chi Kiếm sau lưng hắn tỏa ra khí tức nóng rực, khí tức này không bị hắn khống chế.

Diệp Huyền chấn động, hắn rút Độc Tài Chi Kiếm ra, thân kiếm Độc Tài Chi Kiếm trên sinh ra hào quang không tên, dường như phát sinh biến hóa nào đó.

Đồng thời nội tâm Diệp Huyền sợ hãi không nhỏ.

Không chỉ có hắn, Tô Tú Nhất, thanh niên áo xanh và Thiên Dịch lão nhân cũng phát hiện không đúng, mọi người nhìn xuống Cổ Dương thành bên dưới.

Cổ Dương thành không ngừng vỡ ra, mặt đất xuất hiện hố sâu không thấy đáy, lúc này trong khe nứt có hắc khí sinh ra, nó không ngừng lưu chuyển và bao phủ dân chúng và võ giả.

Chuyện làm mọi người sợ hãi sinh ra, tất cả bị hắc khí bao phủ dân chúng và võ giả, căn bản không có tiếng la hét, chỉ cần bị chạm vào là hóa thành tro bụi.

- Rốt cuộc là cái gì?

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn hắc khí bao phủ Cổ Dương thành vào trong.

Trong nháy mắt dân chúng còn lại trong Cổ Dương thành bị hắc khí bao phủ và hóa thành tro bụi.

Ừng ực!

Mọi người nuốt nước bọt và hoảng sợ không nhỏ.

Sau khi nhìn thấy vô số dân chúng biến mất, lúc này rất nhiều cường giả Vũ Vương sợ tới mức không ngừng lui về phía sau.

Trong đó một gã Vũ Vương vị trí không tốt, hắn không kịp lui lại và hai chân chạm vào hắc khí.

Hai chân hắn mất đi vô thanh vô tức và không còn lại cái gì, khí lưu màu đen lan khắp thân thể hắn.

Người này hoảng sợ nhưng không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã hóa thành tro bụi.

Việc này làm tất cả cường giả Vũ Vương bay ra xa trăm mét thật nhanh, ánh khiếp sợ và sợ hãi.

Đám người Cát Phác Tử đã sớm lui lại và không động thủ lần nữa, kinh ngạc nhìn phía dưới:

- Nó là cái gì?

Cho dù chiến đấu tới hiện tại vẫn lạc không ít Vũ Vương, tất cả đều là người nổi bật trong cùng giai, tên Vũ Vương thất giai nhị trọng vừa rồi là người của Minh Nguyệt đế quốc, hắn bị hắc khí chạm vào liền không kịp kêu thảm thiết đã tan thành mây khói, tràng cảnh này chấn trụ mọi người.

- Rốt cuộc là cái quỷ gì, lão phu đúng là muốn xem phía dưới Cổ Dương thành có gì.

Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân khó coi và đánh một chưởng vào hố sâu.

Ầm ầm!

Bàn tay huyền nguyên to lớn nện vào trong Cổ Dương thành sinh ra tiếng nổ lớn, một hố sâu trong Cổ Dương thành xuất hiện trong mắt mọi người.

Cả Cổ Dương thành lúc này sụp đổ tạo thành hố lớn.

Hố sâu sâu không thấy đáy, nó đen kịt và có từng đạo hào quang sáng lên hình thành đường vân rậm rạ, trong hố sâu có dị tượng sinh ra liên tiếp.

- Đây là...

Diệp Huyền chằm chằm vào cái kia phía dưới vô số đường vân, sắc mặt tái nhợt, gian nan nuốt khẩu nước miếng, thất thần nói:

- Đây là trận pháp gì?

Đứng trên không Cổ Dương thành nhìn xuống, toàn bộ đường vân kết hợp với nhau tạo thành trận pháp vô cùng khổng lồ, đường vân phía trên thần bí tối nghĩa, Diệp Huyền nhìn thấy cũng choáng váng, hắn không phân biệt rõ ràng.

Loại cảm giacs này chỉ xuất hiện khi nhìn thấy cấm chế thần bí trong phù quang bí cảnh, cấp bậc cấm chế vượt qua hiểu biết của hắn.

Diệp Huyền kiếp trước chính là cửu cấp trận pháp đại sư, tuy tu vi huyền lực là lục phẩm đỉnh phong nhưng tri thức cửu cấp không có biến mất.

Hắn nhìn ra trận pháp có lịch sử lâu đời, ít nhất cũng có mấy ngàn năm.

Không không không!

Trong sương mù dưới hố sâu có tiếng gầm thét vang vọng thiên địa, nó như búa tạ nện vào đầu mọi người.

Thiên Dịch lão nhânnhìn Diệp Huyền, vào lúc này tâm thần hắn bất định, hắn cũng giống Diệp Huyền, đều nhìn ra đây là trận pháp nhưng không rõ là trận pháp gì.

- Hừ.

Đôi mắt hắn bắn ra hào quang lập lòe, đột nhiên có một tia ác ý sinh ra, vèo, thừa dịp mọi người ngây người liền tiếp cận Diệp Huyền và xuất một chưởng.

Diệp Huyền liên tiếp phá hư kế hoạch của hắn, hắn đã sớm phẫn nộ đến cực điểm, hôm nay trận vân làm hắn khiếp sợ nhưng hắn biết đây là cơ hội đánh chết Diệp Huyền.

Đám người Cát Phác Tử lúc này liên tục phục hồi tinh thần lại, bọn họ kinh hãi muốn đi cứu viện nhưng không kịp.

Vào lúc này...

Đùng đùng...

Trong sương mù xuất hiện vô số lôi quang, những lôi quang thần bí thô to đánh thẳng vào hắc khí thần bí.

Rống!

Vào lúc này có tiếng gầm gừ vang vọng thiên địa.

Oanh oanh!

Trời nắng sét đánh, mọi người nghe âm thanh sấm sét cũng choáng váng, trong lòng sinh ra phiền muộn.

Một đạo lôi quang trong đó đánh thẳng vào người Diệp Huyền, cũng bao phủ Diệp Huyền và kéo vào lôi hải.

Chung quanh lôi hải có vô số tia chớp toán loạn, Thiên Dịch lão nhân còn chưa đánh trúng Diệp Huyền đã tia chớp tới gần và hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngay cả bàn tay vừa xuất thủ suýt bị đánh cháy đen.

- Huyền Diệp!

Đám người Cát Phác Tử tới trợ giúp hoảng sợ nhìn việc như vậy diễn ra.

Thiên Dịch lão nhân là cường giả bát giai tới gần đã làm bản thân bị trọng thương, Diệp Huyền mới là lục giai đỉnh phong tiến vào lôi quang chẳng phải sẽ tan thành mây khói?

Nghĩ vậy tới đây tâm thần đám người Cát Phác Tử lo lắng.

Xì xì xì!

Trong thiên địa có vô số lôi quang bắt đầu khởi động, tất cả mọi người đang phi hành cực nhanh, lúc này hoảng sợ nhìn thiên tượng.

Thiên Dịch lão nhân dùng ánh mắt âm trầm và cắn răng suy nghĩ không thôi, hắn bị lôi quang đánh trúng và kinh mạch vỡ vụn, huyết nhục cháy đen sinh ra cảm giác đau đớn.

Đám người Cát Phác Tử bi phẫn xiết chặc nắm đấm và nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong nội tâm đau khổ không thôi.

Dần dần lôi quan đầy trời biến mất, đám người Cát Phác Tử mở to mắt không dám tin nổi.

Chỉ thấy trên bầu trời, Diệp Huyền vẫn bình yên xuất hiện trước mặt mọi người, toàn thân căn bản không nhìn ra chút thương thế nào.

Đã xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi người cũng cảm giác đầu óc mình không đủ dùng.

Thiên Dịch lão nhân chỉ hơi tới gần lôi quang đã bị lôi điện đánh suýt vẫn lạc, Diệp Huyền chỉ có tu vi lục giai đỉnh phong bị lôi quang đánh trúng vẫn bình yên vô sự.

Mọi người dốc sức liều mạng xoa xoa mắt mình, thiếu chút nữa tưởng rằng hoa mắt.