Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1005




- Đường Chiêu tông chủ khách khí rồi.

Cát Phác Tử lạnh nhạt nói.

Ánh mắt của hai người va chạm ở trong hư không, có một loại khí tức xơ xác lan tràn ra, toàn bộ hiện trường trong lúc nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu, giống như là yên tĩnh trước khi bão táp đến vậy. Có một loại cảm giác không thở nổi.

- Tông chủ đại nhân, ngươi nên làm chủ cho chúng ta a.

Mấy tên trưởng lão Huyền Cơ Tông giờ khắc này kích động tới mức trong lòng như muốn nổ tung, mỗi một người đều nước mắt nước mũi lèm nhèm, đem hành động của Cát Phác Tử lúc trước nói ra.

- Ta biết rồi.

Đường Chiêu từ tốn nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Cát Phác Tử:

- Cát Phác Tử, có phải các hạ nên cho chúng ta một lời giải thích đối với hành động lúc trước hay không?

Cát Phác Tử híp mắt lại:

- Đường Chiêu tông chủ, người cần giải thích hẳn phải là ngươi a. Nói là tới Cổ Dương Thành tiến hành hoà đàm, thế nhưng chúng ta đã ở chỗ này chờ các ngươi rất lâu rồi a.

Đường Chiêu lạnh nhạt nói:

- Có phải các hạ đã quá lo lắng rồi hay không? Hòa đàm giữa chúng ta rõ ràng là mấy ngày sau mới tới, cần gì phải nóng lòng nhất thời a.

- Nếu đã đến đây, chỉ cần có tâm hoà đàm thì nên đến sớm một chút không phải sao?

Nói tới chỗ này, đột nhiên Cát Phác Tử chắp tay nói với mọi người ở nơi này, hắn cao giọng nói:

- Chư vị, nếu như Đường Chiêu tông chủ Huyền Cơ Tông đã đến, cá nhân ta kiến nghị, hiện tại hoà đàm bắt đầu, không biết ý chư vị như thế nào?

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, rốt cuộc Cát Phác Tử muốn giở trò quỷ gì? Thế nhưng bọn họ trầm tư vừa nghĩ cũng cảm thấy lời nói của Cát Phác Tử không hẳn là không có đạo lý. Nếu như tất cả người cũng đã tụ tập, vì sao cần phải chờ tới mấy ngày sau mới tiến hành hoà đàm cơ chứ? Hoà đàm hôm nay không phải tiện hơn hay sao?

- Cá nhân ta không có ý kiến.

- Hạo Thiên đế quốc ta cũng không ý kiến.

- Ta cũng không ý kiến.

Cường giả các thế lực lớn liên tục mở miệng nói, đồng thời cũng nhìn về phía Đường Chiêu.

Hai mắt Đường Chiêu hơi nheo lại, toát ra một tia sát cơ, nói:

- Đã định ra ngày hòa đàm, vì sao nhất định phải sớm hơn a?

Cát Phác Tử lạnh nhạt nói:

- Sớm hay muộn có gì khác biệt cơ chứ? Hay là Đường Chiêu tông chủ có hoạt động gì mà không muốn cho người ta nhận ra cho nên không dám quyết định a.

Đường Chiêu lạnh giọng nói:

- Cát Phác Tử, ngươi đường đường là Phó viện trưởng học viện, chẳng lẽ không biết đạo lý cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung được hay sao, ngươi muốn sớm cũng được, thế nhưng chung quy cũng phải có một lý do chứ?

- Lý do? Cát Phác Tử lạnh nhạt nói:

- Lý do chính là chúng ta muốn sớm đổi người của mình về một chút. Tránh cho bọn họ ở nơi đó của các hạ chịu khổ, lý do này đầy đủ rồi chứ? Chỉ là Đường Chiêu tông chủ lại không quan tâm tới thuộc hạ của mình một chút nào. Muộn như vậy mới đến, quả thực khiến cho người ta khó có thể phỏng đoán a.

Nhìn thấy Cát Phác Tử và Đường Chiêu vừa thấy mặt đã tranh đấu, mọi người nhất thời cảm thấy đau đầu.

- Được.

Khóe miệng Đường Chiêu nở nụ cười gằn, nói:

- Nếu như Cát viện phó đã muốn làm như thế, chư vị, Huyền Cơ Tông ta cũng không phải là người không giảng đạo lý, người đâu, mang theo đám người La Mẫn tới đây.

- Vâng!

Rất nhanh, hai tên Võ vương phía sau Đường Chiêu lui lại, không lâu sau đã đem hai người La Mẫn và La Tường áp giải tới đây.

Chỉ thấy hai người bọn họ cả người máu me đầm đìa, vô cùng chật vật, có vẻ vô cùng tiều tụy và gầy yếu, trong đó khí tức trên người La Mẫn suy yếu. Thế nhưng đã đột phá tới cấp bậc Võ Vương thất cấp.

- Diệp thiếu.

Hai người nhìn thấy Diệp Huyền, nhất thời kích động kêu to, nước mắt hòa lẫn vào máu tươi chảy xuống.

- Quỳ xuống cho ta.

Hai tên Võ vương Huyền Cơ Tông đột nhiên đạp mạnh vào đầu gối của hai người, hai người phịch một tiếng đã quỳ sát, chật vật ngã xuống đất.

- Diệp thiếu, không cần quan tâm tới chúng ta, không nên đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của bọn họ.

La Mẫn phẫn nộ gào thét lên.

- Đáng chết!

Song quyền của Diệp Huyền đột nhiên nắm chặt, trong mắt bắn ra sát khí nồng đậm.

- Người của các ngươi ta đã mang tới, không biết người của chúng ta đâu rồi?

Đường Chiêu lạnh lùng nói.

- Huyền Diệp, Đông lão, các ngươi đem người mang tới cho ta.

Cát Phác Tử lạnh nhạt nói.

- Được!

Diệp Huyền và Đông lão liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh đã rời khỏi nơi đây, chỉ chốc lát sau, hai người đã trở về trước phủ đệ Huyền Cơ Tông.

Ở trước người của bọn họ, ba người Đoạn Thiên Lang, Lãnh Vô Tẫn, Tà Sát bị đạp về phía trước, cả người bị huyền liên xuyên thấu, như là ba đầu gia súc.

- Các ngươi...

Trong ánh mắt của Đường Chiêu hiện lên một tia hàn mang.

- Tông chủ.

Đám người Đoạn Thiên Lang và Tà Sát cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

- Quỳ xuống cho ta.

Diệp Huyền lạnh lùng quát, một chân đá vào đầu gối của đám người Đoạn Thiên Lang, phịch phịch, ba người cùng nhau quỳ xuống.

Hắn dùng chiêu thức lúc trước Huyền Cơ Tông đối xử với đám người La Mẫn dùng vào trên người ba người Đoạn Thiên Lang.

Ánh mắt Đường Chiêu đột nhiên nhíu lại, từ bên trong xuất hiện một tia hung mang.

Hắn vugn tay về phía sau, miệng thổi một tiếng, La Mẫn và La Tường cùng nhau phun ra một ngụm máu tươi.

Ánh mắt Diệp Huyền cứng lại.

Chỉ là lúc này đã thấy Đường Chiêu lẳng lặng đi tới bên cạnh La Mẫn và La Tường, đối phương lạnh lùng nói:

- Người trẻ tuổi, ngươi có còn cần mạng hai người này nữa hay không?

Trên mặt Diệp Huyền hiện lên một nụ cười trào phúng:

- Đường đường là tông chủ Huyền Cơ Tông, lẽ nào chỉ biết dùng những thủ đoạn này sao? Hơn nữa...

Diệp Huyền mạnh mẽ đá một cước vào trên lưng Đoạn Thiên Lang, nhất thời đạp cho Đoạn Thiên Lang phun ra một ngụm máu tươi, híp mắt nói:

- Ngươi biết dùng, lẽ nào ta không biết sao?

- Tiểu tử, ta phải chém ngươi thành muôn mảnh.

Đoạn Thiên Lang tức giận tới mức cả người run lên, phẫn nộ gầm lên.

- Câm miệng cho ta.

Diệp Huyền lạnh lùng quát, tát một cái vào trên mặt Đoạn Thiên Lang, đánh cho tới lúc hắn phun ra một ngụm máu tươi, không ngừng ho khan.

Đường Chiêu lạnh giọng nói:

- Tiểu tử, ngươi không nên làm càn quá mức.

- Có mấy người quá ồn ào, không cho một chút màu sắc thì hắn sẽ không hiểu được cái gì gọi là câm miệng.

Diệp Huyền đem chân đạp vào phía sau lưng Đoạn Thiên Lang, hắn lạnh lùng nói.