Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 88




- Ngày hôm trước ta đúng là sử dụng linh dược.

Dương Thiên Lôi mỉm cười, vô tình nói.

- Không phải! Điểm ấy ta biết. Linh dược có thể thay đổi thể chất của một người, nhưng vĩnh viễn không có khả năng thay đổi ngộ tính và thiên phú của người đó, càng không thể giúp cho lực lượng kéo dài. Mà trận đấu ngày hôm nay cho thấy, ngộ tính và thiên phú của lão đại ngươi người thường căn bản khó có thể với tới. Nếu ta đoán không sai, cơ thể của lão đại, gân mạch, thậm chí màng da hẳn là đều đã được rèn luyện đến cảnh giới đỉnh phong.

Ý nghĩ của Phong Mã Ngưu cũng là suy nghĩ của mọi khán giả. Dương Thiên Lôi đã dùng thực lực chân chính của hắn bịt miệng bất luận kẻ nào. Khinh thường và chế giễu do linh dược mang đến, trong khoảnh khắc liền tan thành mây khói, còn lại trong lòng mọi người chỉ có kinh ngạc và hâm mộ.

Đã từng là đệ nhất thiên tài của Học viện Cực Dương, sau sáu năm, rốt cục trên trán hắn lại rực rỡ ánh hào quang.



- Tuyển thủ thi đấu, Dương Thiên Lôi, Hoàng Phi Long, lên đài!

Gót chân Dương Thiên Lôi còn chưa đứng vững đã nghe trọng tài lớn tiếng hét.

- Kháo! Quên mất trận này vẫn là ca. Sớm biết vậy đã không xuống.

Dương Thiên Lôi phiền muộn nói, lần thứ hai nhảy lên lôi đài.

Hoàng Phi Long vốn có thêm một cơ hội thi đấu, lòng tự tin mãnh liệt không gì sánh được. Hắn tin tưởng, bằng vào tu vi cảnh giới Tinh Giả cấp năm đại thành của mình, chiến thằng Dương Thiên Lôi tuyệt đối là không vấn đề gì. Dù sao ngày hôm trước Dương Thiên Lôi cũng là dùng linh dược.

Nhưng vừa rồi khi thấy Dương Thiên Lôi hóa chân thành cây roi, thể hiện ra thiên phú kinh người và lực lượng cường bạo, tín niệm tất thắng vừa rồi của hắn, liền xảy ra biến hóa kịch liệt.

Bất quá, nghĩ tới mình vừa có được “Thổ Long Thuẫn”, ánh mắt hắn lại lần thứ hai trở nên kiên định hơn.

- Ồ! Tấm chắn không tồi nha!

Khi Dương Thiên Lôi thấy Thổ Long thuẫn trong tay Hoàng Phi Long tản mát ra hào quang vàng kim óng ánh, bỗng nhiên cười cười nói:

- Ta biết ai đưa cho ngươi!

Vốn Hoàng Phi Long thay đổi một tấm chắn, Dương Thiên Lôi cũng không có cảm giác gì. Nhưng ngay khi Hoàng Phi Long lên sân khấu liền biểu hiện một tia do dự, cùng lúc ánh mắt nhìn về phía Lôi Hoành, một lần nữa lại tràn đầy dáng vẻ tự tin, khiến Dương Thiên Lôi nghĩ tới có chuyện gì đó nên mới có ý nói.

- Ngươi biết?

- Đương nhiên! Chính là ngày hôm qua khi trận đấu của chúng ta kết thúc, tên gia hỏa đầu heo lỗ mũi hướng lên trời… Gọi là gì nhỉ?

- Lôi Hoành, Lôi thiếu gia?

Hoàng Phi Long vô ý thức đáp.

- Đúng đúng đúng! Chính là hắn! Trí nhớ của ngươi thật tốt a. Vừa nói đầu heo lỗ mũi hướng lên trời, ngươi liền biết là ai. Ha ha ha…

- Ha ha ha…

Đám người nhất thời nhao nhao cười rộ lên. Ví von này của Dương Thiên Lôi thực sự là quá hình tượng rồi. Lôi Hoành trong mắt tuyệt đại đa số người là một kẻ cậy tài khinh người, tự cao tự đại, tùy tiện vô phép, xem mọi người trong thiên hạ đều là kiến hôi. Bất quá, người này tuy rằng vô sỉ, nhưng ngại thực lực hắn cường đại và thế lực gia tộc hắn, nên không ai dám trực tiếp khiêu khích mà thôi.

Dương Thiên Lôi đã nói ra được tâm ý của tất cả mọi người, nhất là những người đã từng bị Lôi Hoành khi dễ càng cười lớn hơn.

Sắc mặt Lôi Hoành lập tức biến thành xanh mét, vô cùng phẫn nộ, khiến hắn gần như không nhịn được mà xuất thủ. Nhưng hắn biết, hiện tại không phải lúc. Hơn nữa, qua ngày hôm nay, căn bản cũng không tới phiên mình xuất thủ, cần gì phải cấp bách nhất thời. Trong mặt dần hiện ra một tia âm hiểm, Lôi Hoành mạnh mẽ nhịn xuống. Để tên ngu ngốc này đắc ý thêm một lúc, đợi lát nữa ta xem ngươi còn đắc ý được không.

Trọng tài ra lệnh một tiếng, trận đấu rốt cuộc bắt đầu. Những tiếng bàn tán cười nói xôn xao cũng dần dần an tĩnh xuống.

Hoàng Phi Long quát nhẹ một tiếng, Thổ Long thuẫn nhất thời tản mát ra quang mang chói mắt. Đồ án phức tạp trong tấm chắn tựa hồ sống dậy, bên trong loáng thoáng biến ảo thành một con Cự Long màu vàng đất, dường như có sinh mệnh, quẫy động ngay giữa lòng Thổ Long thuẫn.

Cảm nhận được khí tức cường đại từ Thổ Long thuẫn tản mát ra, Dương Thiên Lôi chậm rãi thu hồi dáng tươi cười, thân hình hơi cong lên, nhìn thẳng Hoàng Phi Long giống như con rùa đen đang núp sau Thổ Long thuẫn.

Hoàng Phi Long vẫn không nhúc nhích, hai chân đứng hình chữ “Bát”, Thổ Long thuẫn thủ hộ trước người. Cả người như tòa núi cao, phảng phất như cùng thiên địa hợp thành một thể. Ngay cả Dương Thiên Lôi cũng không nhìn ra bất luận sơ hở gì, hoàn toàn là một tư thế phòng thủ kiểu địch bất động, ta cũng bất động.

Hai người cứ thế trầm mặc nhìn nhau tới một phút đồng hồ. Dương Thiên Lôi rốt cuộc đi đầu phá vỡ thế bế tắc.

“Keng!”

Rút kiếm! Tung người! Xuất kiếm! Một loạt hành động liên tục lưu loát như nước chảy mây trôi, không chút nào ngăn trở.

Một kiếm vẫn như trước, đơn giản, cuồng bạo, không mang theo chút tinh thần lực nào.

Vẽ ra một đường ngắn ngủi mấy thước, Thương Viêm Kiếm màu huyết hồng hóa thành một dải lụa hồng rực, như xé rách hư không.

“Bùng!”

Một tiếng nổ long trời lở đất. Thổ Long thuẫn bỗng nhiên tản mát ra quang mang màu vàng đất càng rực rỡ chói mắt hơn. Hoàng Phi Long không lùi mà tiến tới, vung thuẫn quét ngang, đồng thời tay phải đã vận lực từ trước giờ phát kiếm lúc này cũng vung kiếm lên chém về phía Dương Thiên Lôi.

Trong đám người truyền đến một trận kinh hô. Tuy rằng sớm biết trận đấu này sẽ oanh oanh liệt liệt, nhưng tất cả mọi người đều không nghĩ tới, không động thì thôi, khẽ động liền khiến người kinh tâm động phách.

Thuộc tính cường hãn của Thổ Long thuẫn chính là điều Dương Thiên Lôi cảm thấy ngoài ý muốn. Một kiếm này, Dương Thiên Lôi tin tưởng so với công kích ngày hôm trước còn mạnh hơn nhiều. Nhưng không ngờ, Hoàng Phi Long lại có thể ngăn chặn dễ dàng như vậy. Không những thế, hắn còn có thể trong nháy mắt nắm được cơ hội xuất thủ phản công.

Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch ấy, Dương Thiên Lôi lập tức phán đoán ra phương vị sát chiêu chân chính của Hoàng Phi Long. Thân thể hắn bỗng điên cuồng vặn vẹo, phảng phất hóa thành loài rắn không xương, lấy tốc độ và sự mềm dẻo kinh người đứng bật lên. Sau lúc cực kỳ hung hiểm tránh thoát một kiếm của Hoàng Phi Long, thân thể Dương Thiên Lôi bỗng nhiên bắn lên, vọt qua một bên.

Một kích của Hoàng Phi Long không trúng liền khôi phục lại bộ dáng lúc đầu, lui lại phía sau tấm chắn.

Tĩnh, thì giống như rùa đen rụt đầu, khiến người ta không thể nào hạ thủ. Động, thì như độc xà xuất động, sắc bén hung ác, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Ngay cả Trương Tử Hàm cũng kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Nếu như Dương Thiên Lôi phản ứng chậm một chút, hoặc là thân thể rèn luyện không đạt tới cảnh giới đỉnh phong, lúc này khẳng định Dương Thiên Lôi đã chết không toàn thây.