Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 36: Ngũ Hành Thuẫn (trung)




mời xem 



Dương Thiên Lôi, cái tên hỗn đản này!

Trương Tử Hàm bụm mặt quát lớn.

- Vậy mà dám...

Nàng thấy Dương Thiên Lôi không đắp chăn, cả người trần truồng, nằm ngả nghiêng trên giường thành hình chữ Đại, tư thế giống như hệt như đang giang tay chào đón hừng đông, cái linh kiện to lớn khỏe mạnh giữa hai chân đang giương thẳng lên trời, ngạo nghễ hùng dũng.

- Tên hỗn đản này, mau dậy mặc quần áo vào!

Trương Tử Hàm tức giận hét lên lần nữa, hai tay vẫn đang bụm chặt khuôn mặt.

Nhưng chỉ có tiếng ngáy nhỏ nhẹ của Dương Thiên Lôi trả lời lại nàng!

Một đêm tu luyện điên cuồng, một đêm đầy hưng phấn, đói bụng cả đêm, Dương Thiên Lôi vừa chạm tới cái giường là lập tức ngủ ngay. Hiện tại hắn chỉ mới ngủ có nửa canh giờ, đối với tiếng hét của Trương Tử Hàm căn bản không hề nghe thấy.

Đợi cả nửa ngày không hề nghe thấy động tĩnh gì, Trương Tử Hàm tuy rằng xấu hổ đến đỏ cả mặt nhưng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, sao hắn lại nghỉ mê mệt như vậy? Gọi kiểu nào cũng không tỉnh.

Trăm lần bất đắc dĩ, Trương Tử Hàm hai tay bụm mặt hé ra khe nhỏ.

Thực trùng hợp, cực kỳ trùng hợp, cái khe nàng mới hé ra lại lần nữa hướng thẳng đến cái thứ linh kiện đang giương thẳng kia!

May mà Dương Thiên Lôi đang ngủ say, xung quanh cũng không có kẻ nào, bằng không Trương Tử Hàm chỉ còn biết đào lỗ mà chui xuống. Sau khi khi một hơi, Trương Tử Hàm dần mở rộng khe nhìn, rốt cuộc cũng thấy cái mặt Dương Thiên Lôi đang chảy nước dãi trông khá đáng yêu.

Làm sao bây giờ? Trương Tử Hàm tiến thoái lưỡng nan. Đánh thức hắn? Trăm triệu lần không được, nếu như cái tên vô sỉ này thấy hiện trạng lõa lồ của hắn, chắc chắn sẽ bắt mình “chịu trách nhiệm” nữa cho xem. Lui ra ngoài, mặc kệ hắn? Lại càng không được, trận đấu cũng sắp bắt đầu!

- Làm gì bây giờ? Làm sao đây?

Trương Tử Hàm rất cấp bách, dù sao hắn còn đang ngủ, xung quanh không có người, Trương Tử Hàm liền buông tay đang che mặt ra, trong lòng gấp gáp giậm chân giậm cẳng. Thế nhưng cũng không dám nhìn loạn, sợ lại nhìn thấy cái vật đáng xấu hổ kia.

- Có!

Trương Tử Hàm nhìn thấy cái chăn nằm bên cạnh Dương Thiên Lôi. Nàng vội vàng nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, nhẹ chân nhẹ tay nhấc chiếc chăn lên, cẩn thận đắp nhẹ lên Dương Thiên Lôi, chỉ để hở từ ngực trở lên, còn lại đều bao trùm trong chăn. Sau đó nàng lại lặng lẽ quay trở lại cửa phòng, thoạt nhìn như vừa mới tới.

- Dương Thiên Lôi!

Bỗng Trương Tử Hàm hét lớn một lần nữa, tựa như sóng gầm biển động! Không hề thua kém với Tằng Cách La Mỗ!

- A! Tử Hàm muội muội!

Dương Thiên Lôi đang trong trạng thái ngủ như chết nghe tiếng hét như thiên lôi của Trương Tử Hàm chợt giật mình tỉnh giấc, “phốc” cái nhảy xuống giường, căn bản không hề suy nghĩ chạy tới nơi phát ra tiếng hét, tay nắm lấy chốt cửa.

Đây là động tác theo thói quen của hắn, mỗi khi Trương Tử Hàm gõ cửa thì cũng là lúc hắn dùng tốc độ cao nhất bay nhanh ra đón, không chút chậm trễ vì bản thân hắn muốn diễn lại lần nữa cảnh “mặt đối mặt” lần trước.

Lần này, Trương Tử Hàm triệt để sợ hãi, thậm chí quên cả hét lớn và bụm mặt, hai mắt xinh đẹp trừng lớn, không hề nhúc nhích, choáng váng triệt để! Nàng thấy Dương Thiên Lôi dựng thẳng như một cây thương rồi phóng về phía nàng với một tốc độ kinh người! Hơn nữa nàng còn nghe thấy tên vô sỉ này cả gan dám nói nàng là “Tử Hàm muội muội”!

- A? Tử Hàm muội muội... À không, Trương lão sư, nàng sao vào trong này rồi? Ta còn đang muốn đón tiếp nàng!

Thiếu chút nữa là Dương Thiên Lôi đụng phải Trương Tử Hàm, nhìn nàng ta đang ngây ngốc chết lặng nhìn mình, không hề có một chút phản ứng, vội vàng nói. Người này căn bản không hề ý thức được rằng phần dưới của mình đang trống huơ trống hoắc ngoài không khí!

- A~~~~~~!

Trương Tử Hàm bỗng nhiên quay hét to một tiếng rồi quay lưng lại, khí trường của tinh thần lực hệ thủy cuồng bạo bắn về phía cơ thể hắn, Dương Thiên Lôi nhất thời cảm thấy một trận gió mát thổi tới phần thân dưới, loáng thoáng nhìn thấy một bàn chân ngọc ẩn hiện trong lớp quần dài của Trương Tử Hàm phóng tới, sau đó “Binh” một tiếng, cái mông hắn đau nhói, bay ngược về phía giường.

- Hỗn đản, Dương Thiên Lôi ngươi là một tên hỗn đản!

Trương Tử Hàm bụm mặt chạy ra ngoài cửa, thậm chí trên mắt bắt đầu ngấn lệ, ta đã như vậy rồi mà ngươi còn như vậy... Ô ô ô, trong lòng nàng cực kỳ ủy khuất.

Sau khi Dương Thiên Lôi bị nện thẳng vào giường, Dương Thiên Lôi chợt ngẩn ra liền hiểu chuyện gì vừa mới phát sinh!

- Kháo... Ta ta ta... Ta sao lại trần truồng thế này? Lộ hết rồi...

Dương Thiên Lôi bỗng cảm thấy khóc không ra nước mắt, trong lòng khổ sở một trận, sao lại vậy nhỉ? Sao có thể như vậy? Để cho người ta nhìn mình tới hai lần mà tới một cọng lông của người ta mình còn chưa được thấy là sao?

- Trương lão sư! Ta không muốn sống, nàng phải chịu trách nhiệm... Nàng nhìn người ta tới hai lần... Ô ô ô!

Dương Thiên Lôi giống như một nàng dâu nhỏ đang chịu ủy khuất, vô sỉ hét lớn một tiếng.

Khuôn mặt tuyệt mĩ của Trương Tử Hàm đang tràn đầy vẻ ủy khuất chợt chuyển sang tái nhợt!

- Ngươi... Ngươi mau mặc y phục, lăn ra đây ngay cho ta!

Trương Tử Hàm rít gào.

- Ách... Xem ra Tử Hàm muội muội tức giận thật rồi. Được, ca tạm thời chịu ủy khuất một lần, một ngày nào đó ta sẽ đòi lại, khi đó thì không chỉ nhìn không mà còn phải đòi lại lợi tức! Ca, sẽ nhớ kỹ! Ai da, mông đau quá! Cả món nợ này ca cũng sẽ nhớ kỹ! Sau này cứ xem ca ca đánh sưng cái mông nhỏ của ngươi thế nào... Hắc hắc, nhưng... Chắc ca cũng thấy tiếc... ừm, vậy thì đánh nhẹ đi một nghìn lần cũng được, nhẹ nhàng nắn thôi!

Dương Thiên Lôi một bên thì vội vã mặc quần áo, một bên nghĩ toàn dâm ý.

Dương Thiên Lôi dùng tốc độ nhanh nhất mau chóng mặc y phục rồi chạy ra ngoài.

Sắc mặt Trương Tử Hàm đỏ bừng, uất ức phẫn nộ, thế nhưng lại không cách nào phát tiết, cũng không cần phải nhịn. Dù sao thì Dương Thiên Lôi cũng chỉ là cử chỉ vô tâm, vừa rồi bản thân mình chỉ không may đụng vào nhau thôi. Chỉ có thể tự kết luận trong lòng như vậy, tiểu tử này là một tên thích trần truồng, thích khoe hàng. Sau này mình tới ký túc xá của hắn phải cẩn thận gấp đôi.

- Trương lão sư, hôm nay trông nàng thật xinh đẹp. Hắc Hắc...

Lúc này Dương Thiên Lôi mới khôi phục lại bình thường, khi thấy được bộ y phục của Trương Tử Hàm thì hai mắt hắn tỏa sáng, tán thưởng từ đáy lòng.

- Ít ba hoa đi! Cầm!

Trương Tử Hàm hung hăn trừng mắt liếc Dương Thiên Lôi, đẩy gói đồ nàng cầm trong tay về phía hắn.

Dương Thiên Lôi ngơ ngác hỏi:

- Vật gì thế?

- Vòng thi đấu chính hoàn toàn khác với vòng loại, cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, cũng rất tàn khốc. Rất nhiều thí sinh sẽ không hề nương tay, sử dụng đến vũ khí chuyên dụng. Ngươi hiện tại chưa học qua tinh kỹ nào, cũng không sử dụng vũ khí Tinh Giả chuyên dụng nào. Vật khí có thể giúp ngươi phòng thủ tốt.