Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 100: Kiều diễm




- Ta ở chỗ này!

Dương Thiên Lôi nói xong, trực tiếp đi vào tiểu viện kế tiếp tiểu viện của Phong Mã Ngưu.

- Hừ! Đồ quỷ đáng ghét! Thiên Lệ tỷ, muội ở chỗ kia.

Sau khi Dương Thiên Lôi biến mất, biểu tình của Mộc Tử Vi mới thoáng khôi phục lại bình thường, chỉ vào tiểu viện bên cạnh nói.

- Được! Tỷ ở viện nằm giữa hai người.

- Vâng!

Mộc Tử Vi lên tiếng đáp, liền đi về phía tiểu viện của mình.

Dương Thiên Lệ nhìn lên bầu trời đêm âm u, hơi hơi nhíu mày, cũng đi vào tiểu viện của mình.

Thí luyện, tuy rằng Dương Thiên Lôi cũng chưa từng trải qua bất cứ lần thí luyện nào, nhưng đối với lần thí luyện này, hắn lại vô cùng chờ mong. Đây là lần đầu tiên hắn thực sự chiến đấu, thậm chí đối mặt với uy hiếp tử vong, nhưng trong lòng hắn không hề sợ hãi chút nào. Bởi vì hắn rõ ràng, chỉ có từ trong chiến đấu sinh tử, thực lực của mình mới nhanh chóng tăng tiến. Săn bắn ma thú, giành lấy linh dược, chinh chiến tại rừng rậm và núi hoang là một khóa học bắt buộc đối với mỗi tu luyện giả, cũng chính là điều kiện tốt nhất để đề cao thực lực và luyện tập vũ kỹ bản thân.

Ma hạch của ma thú ẩn chứa tinh thần lực khổng lồ, là tài liệu luyện chế vũ khí, trang bị vô cùng tuyệt hảo. Hơn nữa, càng là ma hạch của ma thú cao cấp, giá trị càng cao, mà linh dược càng ngưng tụ được nhiều Tinh Hoa thiên địa, là vật phẩm chuẩn bị để luyện chế đan dược.

Mà kết quả cuối cùng của lần thí luyện này còn quyết định bởi những thứ này.

Điều này khiến trong lòng Dương Thiên Lôi tương đối phiền muộn. Bởi vì hắn cho tới bây giờ căn bản vẫn không biết ma thú và linh dược là cái dạng gì? Ma thú còn dễ hiểu, có lẽ cũng không khác động vật là bao nhiêu, chỉ là cách gọi khác nhau mà thôi. Nhưng linh dược là gì đây? Hoang sơn dã lĩnh, cây cỏ mọc thành bụi, nếu như không nhận ra mà nói, muốn từ đống hỗn độn đó tìm được linh dược thích hợp là không có khả năng.

- Xem ra trước khi thí luyện cần phải tìm hiểu kỹ tài liệu về ma thú và linh dược mới được!

Dương Thiên Lôi thầm nhủ trong lòng, sau khi quen thuộc nơi ở mới, chậm rãi đi vào trong viện tử.

Màn đêm đã hoàn toàn phủ xuống, bầu trời âm u, nhìn không thấy một chút ánh sáng. Bỗng nhiên, một đạo thiểm điện lóe lên cắt ngang bầu trời, chiếu sáng toàn bộ thiên địa, sau đó tiếng sấm long trời lở đất ầm ầm truyền đến, đinh tai nhức óc. Khi từng hạt mưa lớn như hạt đâu rơi trên mặt cũng là lúc Dương Thiên Lôi nghi hoặc nhìn về phía tiểu viện của nhị tỷ Dương Thiên Lệ. Hình như có người vừa phát ra một tiếng thét chói tai. Vểnh tai nghe trong chốc lát, không phát hiện ra động tĩnh gì, Dương Thiên Lôi liền nhanh chóng về phòng.

Mưa tầm tã xối xả cùng với gió lạnh gào thét trong phút chốc từ trên trời giáng xuống, thỉnh thoảng kèm theo tiếng sấm ầm ầm, có lẽ là một cơn giông tố. Dương Thiên Lôi vốn muốn tu luyện Quy Giáp Công một lát để đề cao năng lực kháng đòn của mình, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi. Loại thời tiết này đối với tu luyện giả mà nói là cấm kỵ. Vô luận là tu luyện võ kỹ hay thu nạp tinh thần lực đều rất dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Việc duy nhất có thể làm chính là đi ngủ.

Chỉ là, khi Dương Thiên Lôi vừa định cởi quần áo, bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng đập cửa.

- Ai?

Dương Thiên Lôi nghi hoặc hỏi.

- Cửu đệ, mở cửa nhanh lên! Là ta, nhị tỷ!

Bên ngoài truyền đến thanh âm có chút kinh hoảng của Dương Thiên Lệ.

- Nhị tỷ?

Dương Thiên Lôi nhớ tới tiếng thét chói tai vừa rồi, cho rằng nhị tỷ xảy ra chuyện gì, liền vội vàng mở cửa phòng.

Dương Thiên Lệ lập tức vọt đến, cả người ướt sũng như chuột lột, phơi bày toàn bộ những đường cong hoàn mỹ tràn đầy mê hoặc ra trước mặt Dương Thiên Lôi. Chỉ bất quá lúc này Dương Thiên Lôi quả thực không có tâm tình thưởng thức, trong lòng vô cùng lo lắng, hỏi:

- Nhị tỷ, tỷ làm sao vậy?

- Tỷ… Tỷ không có chuyện gì, chỉ là đến… Xem đệ thế nào!

Dương Thiên Lệ lau sạch nước mưa trên mặt, hất mái tóc ướt sũng về phía sau, có chút ngượng ngùng nói.

- Tỷ, không phải chứ?

Vẻ mặt Dương Thiên Lôi lập tức trở nên đen thui, mở to hai mắt hỏi:

- Đêm hôm khuya khoắt, mưa gió ấm ầm, tỷ chỉ vì đến xem đệ? Đệ còn tưởng tỷ xảy ra chuyện gì chứ?

- Cái này… Kỳ thực…Kỳ thực cũng không có gì… Tỷ…tỷ có chút sợ… A!

Ngay khi Dương Thiên Lệ còn đang nhăn nhăn nhó nhó có chút ngượng ngùng nói, bỗng nhiên một tia chớp lại lóe lên, còn chưa có tiếng sấm, cô nàng này liền một mạch phi thân nhào tới trên người Dương Thiên Lôi, ôm lấy hắn thật chặt.

“Ầm, ầm” một tiếng. Khi tiếng sấm vang lên, Dương Thiên Lệ càng chui đầu sâu hơn vào trong ngực Dương Thiên Lôi, toàn thân trở nên lạnh run, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.

Dương Thiên Lôi trợn tròn mắt. Con mẹ nó cũng quá thú vị đi! Tỷ tỷ gợi cảm, xinh đẹp, ngang bướng như vậy, không ngờ lại sợ sấm!

Sau khi biết được nguyên nhân nhỏ như con thỏ này, Dương Thiên Lôi cũng tạm yên lòng. Nhưng đang lo lắng thì không sao, vừa yên lòng một chút, Dương Thiên Lôi lập tức có chút choáng váng. Cảm giác săn chắc mà mềm mại của bộ ngực nàng truyền đến khiến hắn nhất thời xung động đến trào máu mũi. Nhưng nàng chính là đường tỷ của mình a. Nghĩ tới đây, loại ý niệm kia vừa nảy ra trong đầu liền bị khuôn phép đạo đức trong lòng hắn một kiếm chặt đứt. Hắn dứt khoát đẩy Dương Thiên Lệ đang nép trong lòng mình ra.

- Aaaa… Đệ làm gì vậy?

Dương Thiên Lệ cả kinh, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

- Khụ khụ… Nhị tỷ, cái này… Tỷ ôm đệ như vậy…Đệ là nam nhân đó tỷ hiểu không?

Dương Thiên Lôi cảm thấy vô cùng xấu hổ nói.

- Nam nhân?

Dương Thiên Lệ hơi sửng sốt, ánh mắt khiến người khác hồn xiêu phách lạc đảo qua đảo lại lên người Dương Thiên Lôi. Bỗng nhiên “Phốc!” một tiếng, bật cười nói:

- Cửu đệ, đệ mới có vài tuổi a. So với tiểu hài tử cũng không hơn bao nhiêu. Nhìn đệ đỏ mặt kìa! Ha ha ha…Cười chết ta mất! Tỷ tỷ ôm đệ một cái mà đệ đã xấu hổ? Được! Đã vậy hôm nay tỷ ngủ ở đây luôn! Nhưng mà, đệ không được nói cho người khác biết tỷ sợ… Sấm sét đó. Hiểu không?

- Không phải chứ, nhị tỷ? Tỷ … Ngủ ở đây thật hả? Đệ làm sao bây giờ?

Cằm Dương Thiên Lôi thiếu chút nữa rớt trên mặt đất. Nhị tỷ này cũng thật khinh người quá đáng, không ngờ lại cho mình là một tiểu hài tử. May mắn nàng là đường tỷ, nếu như là một nữ nhân khác, Dương Thiên Lôi tất nhiên sẽ chứng minh cho nàng thấy mình là tiểu hài tử hay là nam nhân chân chính.

- Thì đệ cũng ngủ ở đây luôn chứ sao!

- Nhị tỷ! Đệ van tỷ đó! Tỷ không thấy ở đây chỉ có một cái giường lớn thôi sao?

- Một cái giường thì sao? Lớn như vậy còn không đủ cho hai người chúng ta ngủ sao? Được rồi, tỷ đi thay y phục đã, ướt hết rồi!

Dương Thiên Lệ đĩnh đạc nói, xong liền đi tới bên tủ quần áo, từ trong tủ chọn ra một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, khoa chân múa tay một hồi, nhìn Dương Thiên Lôi đang ngây ngốc đứng đó, bật cười nói:

- Mặc dù đệ chỉ là một tiểu hài tử, nhưng tỷ tỷ thay quần áo thì không thể cho đệ nhìn. Mau! Xoay người sang chỗ khác!

- Ta kháo!

Dương Thiên Lôi thầm mắng một tiếng, đã triệt để hết chỗ nói rồi. Lẽ nào đây cũng là một bi kịch khi xuyên việt? Thân thể trẻ con mà tư duy người lớn, càng khiến cho tư tưởng của mình trở nên xấu xa, hạ lưu gấp bội? Nhưng con mẹ nó, lão Thiên cũng chơi quá xấu đi! Đây chính là đường tỷ của ca a. Sao không thể đổi thành Tử Hàm muội muội chứ?

Nghĩ đến Tử Hàm muội muội khuynh quốc khuynh thành, nhất thời khiến Dương Thiên Lôi bình tĩnh hơn rất nhiều, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, trong đầu liều mạng nghĩ đến từng ly từng tí những chuyện khi mình và Tử Hàm muội muội ở chung một chỗ, quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.

Đáng tiếc, khi Dương Thiên Lôi đang âm thầm kêu may mắn, đột nhiên lại thêm một tia chớp rạch ngang trời đất.

Dương Thiên Lệ vừa cởi được bộ y phục ướt sũng còn chưa kịp mặc áo ngủ nhất thời hét lên một tiếng, lần thứ hai nhào vào người Dương Thiên Lôi, trực tiếp ôm chặt hắn từ phía sau.

Thân thể mềm mại, ấm áp, cách một lớp quần áo mỏng manh rất rõ ràng truyền vào trong đầu Dương Thiên Lôi. Mặc dù Tử Hàm muội muội sức quyến rũ vô biên cũng cũng bị oanh kích tan thành mây khói trong nháy mắt này. Trước mắt hiện ra đôi cánh tay trắng nõn như ngọc khoác trên người, mùi hương xử nữ thơm tho thoang thoảng xộc vào mũi, kích thích nghiêm trọng thần kinh Dương Thiên Lôi, khiến lông tóc toàn thân hắn đều dựng đứng cả lên.

Dương Thiên Lôi triệt để mất đi năng lực tư duy, toàn bộ thân thể đều cứng lại. Hô hấp, nhịp tim, nhiệt độ cơ thể đều trong nháy mắt này tăng vọt đến cực điểm.

May mắn, tiếng sấm qua đi, Dương Thiên Lệ vội buông Dương Thiên Lôi ra, bằng không, Dương Thiên Lôi quả thật không biết mình có thể khống chế được loại mê hoặc vượt quá sức chịu đựng của con người này hay không.

Dương Thiên Lệ thở phào nhẹ nhõm nói:

- Không được xoay người! Tỷ còn chưa mặc xong y phục đó!

Sau khi Dương Thiên Lệ thay xong áo ngủ liền trực tiếp nhào lên giường, thân thể trần như nhộng thấp thoáng ẩn hiện trong bộ áo ngủ rộng thùng thình, đôi chân ngọc thon dài ngang dọc trên giường, không có bật luận thứ nội y nào che đậy…Khung cảnh ấy lại tràn ngập một loại mê hoặc khác. Nếu như cố tình bày ra một tư thế mà nói, chỉ e dù là Liễu Hạ Huệ cũng có thể biến thành mãnh nam.

- Được rồi, đệ có thể xoay người lại.

Dương Thiên Lệ nói.

Dương Thiên Lôi thầm hít một hơi thật sâu. Hắn quyết định vô luận như thế nào cũng không thể tiếp tục kéo dài tình trạng này nữa. Mặc dù chính mình định lực thâm hậu, nhưng cùng với một nữ nhân, lại là một nữ nhân tràn đầy gợi cảm và ngang bướng như vậy ngủ chung một giường, hắn chung quy vẫn không có cái dũng khí ấy. Đương nhiên, đây cũng chỉ là đối với mình Dương Thiên Lệ mà thôi. Dù sao nàng cũng chính là đường tỷ của mình, đừng nói giữa hai người xảy ra chuyện gì, cho dù chỉ là có một ý tưởng nổi loạn thôi, cũng đủ khiến hắn khinh nhờn bản thân mình rồi. Điều này đối với cả Dương Thiên Lôi hay Dương Thiên Lệ mà nói, đều là một loại thương tổn nghiêm trọng.

- Này, cửu đệ! Đệ có thể quay lại đây không? Tỷ đã mặc áo ngủ rồi. Đệ cũng mau đi thay đồ ngủ, ngủ đi. Sáng mai chúng ta còn phải đi Hoàng cung dự yến hội!

Dương Thiên Lệ thấy Dương Thiên Lôi chậm chạp bất động liền giục giã nói. Nàng rất sợ sấm chớp lại kéo tới nữa, cảm thấy tốt nhất vẫn nên ở cạnh Dương Thiên Lôi, tới lúc đó có thể ôm chặt hắn, có một chỗ đễ dựa vào.

- Nhị tỷ … Đệ nghĩ, chúng ta như vậy không tốt đâu.

Dương Thiên Lôi vẫn không xoay người lại, nghiêm túc nói.

- Vì sao không tốt?

Dương Thiên Lệ này căn bản không hề nghĩ gì tới phương diện quan hệ nam nữ. Trong lòng nàng, Dương Thiên Lôi đúng như lời nàng nói, là đệ đệ của nàng, thân đường đệ, cũng không lớn hơn tiểu hài tử bao nhiêu. Hai người ngủ cùng một chỗ cũng căn bản không có vấn đề gì.

- Đệ… Thực sự đã trưởng thành, đệ cái gì cũng đều hiểu cả. Tỷ đừng có xem đệ như một tiểu hài tử được không? Hai người chúng ta ngủ cùng một chỗ, đối với tỷ, đối với đệ, cũng đều không tốt!

Dương Thiên Lôi suy nghĩ một chút, sắp xếp lại từ ngữ, nghiêm túc nói. Hắn cũng chỉ có thể nói đến như vậy. Chung quy không thể nói chính mình chịu không nổi mê hoặc của nàng, lại còn trẻ trung tươi mát nữa chứ!

- Ha ha…

Dương Thiên Lệ hơi sửng sốt, nhất thời cười thành tiếng, trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, đi tới trước mặt Dương Thiên Lôi, như nhìn thấy đồ chơi gì thú vị, vừa cười vừa nói:

- Đệ biết cái gì a? Tỷ tỷ hình như còn chưa biết. Đệ có thể nói cho tỷ tỷ một chút không?

- Cái này…

- Không nói được chứ gì? Bớt giả bộ đi! Mau đi thay quần áo rồi đi ngủ. Coi như tỷ tỷ tìm đệ hỗ trợ, lần sau đệ muốn tỷ hỗ trợ cái gì cứ việc nói. Tất cả tỷ sẽ đều đáp ứng! Nếu tỷ không sợ sấm sét… Cũng đã không tìm đệ rồi…Nghe lời đi mà… Tỷ thực sự..

“Răng rắc!...”

Aaaa!!

May mắn thế nào đúng lúc này sấm chớp lại ầm ầm nổ ra, chiếu sáng toàn bộ gian phòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mê hoặc của Dương Thiên Lệ nhất thời lộ ra vẻ kinh hoảng cực độ, cố gằng nhắc chặt hai mắt. Thấy nỗi sợ hãi phát ra từ sâu trong nộ tâm Dương Thiên Lệ, trong lòng Dương Thiên Lôi vô cùng thường cảm, quyết tâm đuổi Dương Thiên Lệ của hắn hồi nãy xem ra không có khả năng thành hiện thực rồi.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Dương Thiên Lôi khẽ vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Dương Thiên Lệ, trong lòng vô cùng khổ não. Xem ra đây nhất định sẽ là một đêm ngủ không yên, cũng là một đêm bi kịch của mình rồi!



Sáng sớm, sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời từ từ nhô lên, mông lung mờ ảo. Dương Thiên Lôi cảm giác trên người mình nhẹ đi, ngay sau đó, một đôi môi ấm áp nhẹ nhàng đặt lên má mình một nụ hôn ngọt ngào, khiến Dương Thiên Lôi vừa ngủ được không bao lâu toàn thân giật lên một cái. Không cần nghĩ hắn cũng biết, đó chính là nhị tỷ nhân cơ hội mình còn ngủ say mà ăn đậu hũ của mình. Bất quá, Dương Thiên Lôi cũng không dám mở mắt, miễn cho việc hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, càng thêm xấu hổ.

Dương Thiên Lôi nhắm mắt cảm nhận, Dương Thiên Lệ đang nhẹ chân nhẹ tay mà bước xuống giường. Khi thấy Dương Thiên Lệ đã hoàn toàn rời khỏi giường, Dương Thiên Lôi mới dám len lén mở một con mắt. Chỉ thấy Dương Thiên Lệ đi tới bên cạnh một chiếc túi vải màu đen đặt ở góc tường.